Chương 259: Thẩm nương
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2175 chữ
- 2022-02-06 07:22:15
Dứt lời Chu lão phu nhân bên cầm lấy tay Chân thị,
Tay vẫn ấm này, lại mời lang trung đến khám đi.
Nói rồi bà ta cũng không n8hịn được mà bật khóc thành tiếng.
Thân ma ma đứng bên cạnh không biết làm gì cho phải.
Cũng bởi vì Toàn ca còn nhỏ nên ta mới không thể lừa thằng bé...
Chân Đại lão gia cười lạnh,
Cho dù không kinh động đến quan phủ thì sau này khi Toàn ca hỏi ta mẫu thân nó đã chết như thế nào, ta cũng nên nói thật cho nó biết.
Ta không thể để Toàn ca mới từng đó tuổi mà đã không biết phân rõ đúng sai.
Ý trong lời này là đang chỉ trích Chu lão phu nhân dạy con không nghiêm.
Người nhà họ Chân cũng chẳng thèm đếm xỉa đến mặt mũi nữa, thà rằng như thể cũng phải đòi lại được lẽ phải.
Người của Hình bộ vừa đi thì Tông Nhân phủ cũng dẫn Chu Nguyễn Cảnh đi.
Bây giờ mọi chuyện đều phải nghe theo ý của nhà họ Chân, không ai được làm trái.
Chu Nguyễn Cảnh bối rối đứng ở phòng ngoài, bỗng dưng rèm châu khẽ động, Chân Đại lão gia đi ra, túm lấy cổ áo của Chu Nguyên Cảnh,
Ngươi đánh Tam nương ra nông nỗi này, bây giờ cả đến gặp mặt muội ấy cũng không dám à?
Chu Nguyễn Cảnh bị túm đến nỗi lảo đảo, thất thểu đi vào phòng.
Chu lão phu nhân muốn nói gì lại thôi, nhà họ Chân không muốn nể mặt bà ta nữa, bà ta có nói gì cũng vô dụng.
Chân Đại lão gia ngồi xuống, nhìn Chu lão phu nhân,
Lão thái thái thông gia này, Tam nương cứ thế mà đi, người làm huynh trưởng như ta không thể để muội muội chết không nhắm mắt.
Lâm Di đồng ý, chờ đến khi Chu Thập Cửu về thì hai phu thê cùng tới Tam Tiền viện.
Chu lão phu nhân đã một ngày một đêm không ngủ, nhìn bà ta vừa tiều tụy vừa già nua.
Chân Đại lão gia đầy Chu Nguyễn Cảnh đến trước giường của Chân thị,
Ngươi nói đi, ngươi có xứng với Tam nương không? Tổ mẫu ta đã nhìn ra sự thô lỗ của ngươi từ sớm rồi, nếu như không phải thấy ngươi là con cháu hoàng tộc thì đã chẳng gả Tam nương cho ngươi.
Bây giờ xem lại quả nhiên ngươi là đồ cô hồn vô tích sự, có gan giết người nhưng không có gan nhận, lại còn muốn trốn sau lưng phụ nữ trẻ em.
Không chỉ mình ta, người khác cũng sẽ làm vậy thôi, con gái đang sống sờ sờ gả đi làm chính thế mà giờ ra nông nỗi này, chẳng có ai bỏ qua được đâu...
Sau này chỉ sợ Toàn ca phải dựa vào tổ mẫu là người rồi...
Nội quyền trong nhà chưa từng thấy qua cảnh tượng như thể bao giờ, đám tiểu nha hoàn sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, bọn bà tử từng trải hơn thì túm tụm bàn luận.
Dẫu gì cũng là nữ quyến tôn thất, bị khiêng đi như thế thì khi nào mới có thể liệm táng chứ.
Nếu như Chu Nguyễn Cảnh vào tù, Toàn ca sẽ phải lớn lên bên cạnh Chu lão phu nhân.
Nói cách khác, Toàn ca sẽ ở lại phủ Khang Quận vương, cả Chu Thập Cửu lẫn nàng đều không thể nào từ chối.
Trong phòng đang nói chuyện, gian bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng khóc:
Mẫu thân đâu rồi...
ta muốn mẫu thân.
Là giọng của Toàn ca, thằng bé đi theo chu lão phu nhân đến phủ Khang Quận vương.
Lúc vừa gả cho gã, Tam nương dễ thẹn thùng nhưng rất đáng yêu, cho đến lần đầu tiên gã uống say đánh vợ thì hai người xa cách nhau một khoảng thời gian.
Sau này Tam nương sinh Toàn ca, gã nhìn trúng hai nha hoàn Thanh Liễu và Thúy Nhi bên người vợ, nhưng một đứa Tam nương cũng không cho gã.
Lâm Di không muốn dính dáng nên lên xe ngựa quay về phủ Khang Quận vương.
Củng ma ma rót một chén trà nóng cho Lâm Di,
Không ngờ Chân gia quyết liệt như vậy, chẳng cho cơ hội thương lượng nào.
Ngẫm lại Chu lão phu nhân vì thế mà khó xử, Lâm Di nói:
Nhà họ Chân làm thể không chỉ vì Chân thị thôi đâu, mà còn vì cứu lấy danh dự của chính mình nữa.
Củng ma ma nói:
Lần này chắc Đại lão gia không thể bình yên qua ải nữa đâu nhỉ?
Chân thị chết, Chu Nguyễn Cảnh bị bắt, sau này Chu lão phu nhân chỉ còn mỗi một đứa con trai là Chu Nguyễn Quý, toàn bộ nhà tố đều rơi vào tay của Quách thị.
Quách thị thông minh như thế, cần gì phải nhờ người khác nghĩ cách giúp chứ.
Chu Nguyên Cảnh nín thở, kinh ngạc nhìn về phía Chu lão phu nhân.
Sắc mặt Chu lão phu nhân vô cùng nặng nề,
Ngươi cũng là nhà cậu của Toàn ca mà, xương có gãy thì vẫn liền gân, bây giờ Toàn ca đã không còn mẫu thân, tương lai của thằng bé càng phải dựa vào người, nó còn nhỏ...
Chân gia cũng không phải nhà bình thường, Chu Nguyễn Cảnh phạm tội ái thiếp diệt thế mà không bị phạt nặng thì sau này ai còn muốn làm thông gia với tôn thất nữa? Chắc chắn Chu Nguyễn Cảnh sẽ không chỉ bị quan phủ phạt ăn roi rồi được thả ra đâu.
Một lát sau Chu lão phu nhân cũng ngồi xe về, Thân ma ma tới nói:
Lão phu nhân chuyển lời, khi nào Quận Vương gia rời nha môn trở về thì mời Quận Vương gia sang đó một chuyến.
Có lẽ là muốn nhờ Chu Thập Cửu giúp đỡ rồi! Chu lão phu nhân đã nói thế, bọn họ làm con cháu không qua cũng không được.
Chân Đại lão gia đi thẳng vào buồng, Chu Nguy6ễn Cảnh lại dừng bước ở ngoài, ánh mắt hơi sợ hãi.
Loại người như Chu Nguyễn Cảnh bình thường ngang ngược hống hách, n5hưng khi thật sự gặp chuyện lại chạy nhanh hơn ai hết, nếu không phải có men rượu, chắc chắn gã đã không dám đánh chết Đại thái thái.
Bên tại của Chu Nguyễn Cảnh vang lên tiếng của Thân ma ma:
Lão gia, người khám nghiệm tử thi của Hình bộ tới rồi, chúng ta phải ra ngoài.
Sau khi nghiệm thi xong, Hình bộ cho người khiêng thi thể của Chân thị đi.
Chu lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Lâm Di:
Đứa nhỏ này mất mẫu thân, còn phụ thân thì không biết có về được hay không.
Nhị tẩu cháu mang thai chắc không thể chăm sóc cho thằng bé tốt được, bây giờ nó chỉ có thể đi theo ta thôi, mà ta cũng lớn tuổi rồi, có chuyện gì cháu cũng giúp đỡ trông coi một chút nhé.
Chu lão phu nhân đang nói chuyện thì Toàn ca chạy từ trong phòng ra, khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt, mắt vừa đỏ vừa sưng.
Lửa giận của Chu Nguyễn Cảnh lại bùng lên,
Ngươi có ý gì?
Chân Đại lão gia vẫn bình thản nói:
Sao? Ngươi còn muốn giết sạch người nhà họ Chân à?
Chu lão phu nhân nghiêm nghị nhìn Chu Nguyên Cảnh.
Chu Nguyên Cảnh sững sờ một lát rồi ủ rũ ngồi xuống, gã nghe tiếng sột soạt bên giường thì không nhịn được quay đầu nhìn.
Toàn ca vẫn còn quá nhỏ, cho dù ta có toàn tâm toàn ý chăm sóc thì cũng không sánh được với ở cạnh cha mẹ mình.
Lời này của Chu lão phu nhân có mấy tầng nghĩa, một là ám chỉ Chu Thập Cửu đừng quên công ơn nuôi nấng mấy năm nay, hai là muốn nhắc tới Chu Nguyên Cảnh...
Chu Thập Cửu bước lên hành lễ, Chu lão phu nhân vẫy tay ý bảo Chu Thập Cửu ngồi xuống bên cạnh mình, thều thào hỏi:
Tình huống bên ngoài thế nào rồi, Hình bộ đã điều tra rõ ràng chưa?
Chu Thập Cửu nói thẳng:
Hình bộ đã lập bản án rồi, ngày mai sẽ giao hồ sơ cho Tông Nhân phủ.
Chân mày của Chu lão phu nhân nhíu lại,
Có cách nào chạy tội nhẹ bớt không?
Chu Thập Cửu lắc đầu,
Hình bộ đã nghiệm thi kỹ càng rồi, còn có chứng cứ chính xác từ hai đứa nha hoàn của Đại tẩu, không thể làm gì được nữa đâu.
Hay thẩm nương thử đi hỏi Tín Thân vương phi xem, Tín Thân vương quản lý Tông Nhân phú, phản xét tội đều do Tông Nhân phủ quyết định hết.
Tay của Chu lão phu nhân run lên, nếu là thế thì Nguyễn Cảnh chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi tôn thất, có khi còn bị phạt roi ngồi tù.
Lâm Di và Quách thị đi 3từ trong buồng ra, Chu Nguyễn Cảnh và Chân Đại lão gia một trước một sau đi vào tiền viện.
Chân Đại lão gia xụ mặt, nổ9i giận đùng đùng, còn Chu Nguyễn Cảnh thì ủ rũ như con sư tử bị bẻ răng.
Bình thường thân thể của Chân thị rất mềm mại, nay lại trở nên cứng ngắc, cánh tay vươn thẳng ra ngoài, trông rất đáng sợ.
Tam nương chết thật rồi, những cảnh tượng ngày xưa ùa về trong đầu Chu Nguyễn Cảnh.
Quách thị ở lại bàn bạc với Lâm Di về chuyện khi nào lập đàn để tang.
Lâm Di nói:
Chuyện này nên hỏi ý thẩm nương đã.
Quách thị thở dài,
Chỉ sợ bây giờ làm cái gì cũng không đúng.
Quách thị tỏ vẻ như muốn bàn bạc đối sách với nàng.
Có người của Tông Nhân phủ tới, vậy vụ này được lập án chắc rối.
Ngay sau đó quan phủ cho người tới dẫn Chi Lan đi, Quế Viên mà không chết thì cũng phải đi cùng với Chi Lan rồi.
Lâm Di đứng ngoài cửa nên nghe rất rõ những lời Chân Đại lão gia nói.
Chân Đại lão gia răn dạy Chu Nguyễn Cảnh trước mặt Chu lão phu nhân, không chỉ bởi nỗi đau mất muội muội mà còn vì nhà họ Chân bị tổn thất liên lụy, suýt chút nữa đã bị lôi lên công đường.
Thằng bé nhìn thoáng qua Lâm Di với vẻ mặt mâu thuẫn, không thèm nhìn Chu Thập Cửu mà nhào thẳng vào lòng Chu lão phu nhân.
Chu lão phu nhân ôm Toàn ca, trong phút chốc cũng nước mắt lã chã, hồi lâu sau mới nhìn Chu Thập Cửu,
Nhìn Toàn ca là lại nhớ tới lúc mấy đứa còn bé...
Tuy Quách thị chỉ mới tiếp nhận quản lý nhà cửa gần đây, nhưng nàng ta gả vào nhà họ Chu đã được vài năm rồi, làm sao không biết rõ những chuyện xảy ra trong nhà tổ này được chứ, chưa kể cho dù là tai họa giáng xuống đột ngột thì ít nhiều cũng phải có dấu vết từ trước rồi.
Lúc đầu trong dáng vẻ của Chi Lan rõ ràng là định đứng về phía Chu lão phu nhân nói dối cho qua chuyện, nhưng sao mới đi ra ngoài một chuyến đã quay về nói chân tướng cho nhà họ Chân biết rồi? Trong đây chắc chắn có sự sắp xếp của Quách thị.
Gã hận Tam nương ghen tuông quá mức, hận vợ quản lý mình quá chặt chẽ, nam giới phải có tam thê tứ thiếp, muốn gì được đó, đàn bà chỉ cần chuẩn bị cơm canh nóng hổi, quần áo phẳng phiu, phục vụ gã chu đáo là được rồi.
Chu Nguyên Cảnh gã sinh ra đã là con cháu tôn thất, phải được hưởng thụ mới đúng, tại sao Tam nương lại không hiểu được điều này cơ chứ.
Mấy năm nay nhà họ Chân không những chẳng được chút lợi ích nào từ Chu Nguyên Cảnh, ngược lại còn chịu liên lụy mất một mạng người.
Chân Đại lão gia sai bảo Chân Đại thái thái:
Mặc quần áo tử tế cho Tam nương, lát nữa người của Hình bộ sẽ đến nghiệm thi...
Ông ta dùng một lúc rồi nói tiếp:
Trước khi người của Hình bộ đến thì ai cũng đừng hòng đụng vào Tam muội ta.
Cứ thể đi đi lại lại mấy chuyển, viện của Đại thái thái Chấn thị trở nên im lìm vắng vẻ.
Chu Nguyễn Quý không đảm đương nổi, nên nhà cửa phải dựa vào Quách thị thu xếp, sau một ngày Chu lão phu nhân cũng kiệt sức phải bảo người đỡ đi nghỉ ngơi.
Nếu như không phải là do Tam nương không biết điều, thì làm gì lại dẫn đến chuyện hôm nay.
Đều do Tam nương không biết điều cả, không thể trách gã.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.