Chương 260: Cản


Thân ma ma tới nói:
Quận Vương gia và Quận vương phi đã đi nghỉ rồi, lão phu nhân cũng sớm nằm xuống nghỉ ngơi đi ạ!
C8hu lão phu nhân cười mỉa,
Bọn chúng ngủ ngon là đúng rồi, bây giờ Nguyễn Cảnh bị bắt, bọn chúng đã đạt được mục đích c3ủa mình, chẳng phải nhìn chằm chằm vào nhà tổ nữa...
Thân ma ma ủ rũ, bà ta vẫn chưa quên được hình ảnh máu thịt bê bế9t của Đại thái thái,
Nên làm gì bây giờ? Thật phải giương mắt nhìn Đại lão gia bị phán tối ư?


Có cách nào cũn6g đều làm hết rồi, ai mà ngờ rằng Chi Lan sẽ lật mặt ngay phút chót chứ, chắc chắn là do Trần thị giở trò.
Chu Thập Cửu hôn lên trán của Lâm Di:
Nguyên Nguyên nói rất đúng, nếu như đã không có đáp án thì chi bằng cứ nghĩ về chiều hướng tốt đẹp.
Chịu người một giọt ân huệ, trả người một bát nước đẩy, bọn họ có thể giương mắt mặc kệ Chu Nguyên Cảnh, bên phía Chu lão phu nhân cũng có thể từ từ đầu đá, chỉ riêng với Toàn ca còn bé bỏng...
Lâm Di thở dài, khó khăn lãm mới chìm vào giấc ngủ.
Chu lão phu nhân vừa dứt lời thì Toàn ca nằm trong buồng sưởi như mơ thấy ác mộng, bỗng nhiên la to.
Chu lão phu nhân bảo Thân ma ma đỡ mình dậy, vội vã vào xem trưởng tôn.
Chu lão phu nhân nhìn thấy Tín Thân vương phi thì vội vàng đứng lên hành lễ, Tín Thân vương phi đưa tay đỡ Chu lão phu nhân đứng dậy,
Mới chớp mắt mà đã thành ra như thế này rồi.
Chu lão phu nhân chỉ rơi nước mắt.
Tín Thân vương phi vội hỏi tới Toàn ca:
Đứa bé đáng thương.

Tín Thân Vương phi dang tay đón Toàn ca, cậu bé chạy thẳng tới, nhưng khi đi ngang qua Lâm Di lại đột nhiên đổi ý, nhào thẳng về phía nàng.
Lâm Di giật nảy mình, Toàn ca khóc lóc đánh vào người nàng,
Vì sao...
Đứa bé này vừa mất đi mẫu thân, phụ thân cũng không biết về được hay không, ai nhìn cũng sẽ thấy không đành lòng, trong khi đó giọng điệu của Chu lão phu nhân lại khiêm tốn hết mực, giống như sợ chọc giận nàng vậy.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn thoáng qua người hầu đang vây quanh, ánh mắt bình thản lại uy nghiêm.
Chu Thập Cửu nói:
Lúc mới được thúc thúc đưa về nhà, bọn hạ nhân đều nói ta là con riêng của thúc thúc, phụ thân ta không có con nên mới âm thầm đưa qua đó nuôi.
Sao lại có cái tin đồn này chứ? Lâm Di xoay người qua nhìn Chu Thập Cửu,
Làm như mẫu thân Quận Vương gia mang thai mười tháng là giả vậy.
Chu Thập Cửu bình thản cười,
Sức khoẻ của mẫu thân ta không tốt lắm, nên chưa đủ tháng đã sinh rồi, lúc đó mọi người đều thấy đứa bé kia nhỏ như mèo con, bà tử đỡ đẻ cũng bảo là tám chín phần mười không sống nổi.
Sau này phụ thân ta tìm một vị sư thầy ở chùa Trọng Hoa về làm phép, nghe theo lời sư thầy nói trong ba tháng không được ôm đứa bé ra ngoài.
Sau ba tháng, trong nhà lại bày tiệc, đứa bé ốm yếu kia đã trở nên trắng mập, thậm chí còn khỏe mạnh hơn so với mấy đứa trẻ cùng tuổi.
Phụ thân ta nói rằng do đạo trưởng chùa Trọng Hoa làm phép tốt nên mới thế.
Lúc Chu Thập Cửu nói lời này, không dùng
ta
mà lại gọi là đứa bé.
Chu lão phu nhân bảo bà vú dẫn Toàn ca tới, một lúc sau bên ngoài vang lên tiếng bước chân lẫm chẫm của trẻ con.
Mọi người quay đầu nhìn, Toàn ca đang trợn trừng mắt, vẻ mặt căm thù, hoàn toàn không hợp với một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn.

Suy nghĩ gì thế?
Chu Thập Cửu ôm chặt lấy Lâm Di, cúi đầu hỏi nhỏ bên tai nàng.
Lâm Di rúc trong chăn,
Đang nghĩ về Toàn ca...
Dừng một lúc nàng lại hỏi:
Lúc Quận Vương gia đến nhà thẩm nương thì cũng còn nhỏ nhỉ?
Chu Thập Cửu gật nhẹ.
Hôm sau, nữ quyền ở Tôn Thất doanh tới phủ Khang Quận vương hỏi thăm Chu lão phu nhân.
Tưởng thì cũng tới, thỉnh an Chu lão phu nhân trước rồi mới tới phòng của Lâm Di nói chuyện.
Lâm Di hẳn đang muốn khuyên chàng không nên để ý đến những lời đồn kia.
Chàng đã từng tự hỏi liệu thúc phụ có phải là phụ thân ruột của mình hay không, nếu không thì sao lại đối xử với chàng còn tốt hơn cả đối với Chu Nguyên Cảnh và Chu Nguyễn Quý? Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì không phải con ruột của mình nên mới cẩn thận hơn.
đừng để nó làm Quận vương phi bị thương.
Bấy giờ bà vú của Toàn ca và nha hoàn bà tử đứng bên cạnh mới hoàn hồn.
Bốn năm người lớn túm tụm lại gỡ một đứa bé hơn sáu tuổi ra.
Tưởng thị nhớ tới Toàn ca,
Đứa bé kia làm sao bây giờ? Sau này phải nuôi ở phủ Khang Quận vương à? Sao không đưa qua bên Nhị thái thái kìa? Chỉ sợ Chu lão phu nhân đang cố ý làm khó muội thôi.
Đây là chuyện mà ai cũng có thể nhìn ra, nhưng về tình hay về lý thì Lâm Di và Chu Thập Cửu đều không thể từ chối.
Tường thị lại nói:
Đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, coi như muội chăm sóc Toàn ca lớn lên, sau này chưa chắc thằng bé đã nhớ ơn muội, dẫu gì vẫn còn tổ mẫu nó ở đó.

Toàn ca cứ giật mình thức giấc cả đêm, Chu lão phu nhân cũng ngủ không yên giấc, luôn luôn sai người qua xem.
Lâm Di bên này cũng trằn trọc.
Bà vú đứng sau lưng không biết nên làm gì, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Di và Toàn ca.
Lâm Di cầm khăn định lau nước mắt cho Toàn ca, ai ngờ Toàn ca lại cúi đầu cắn vào cổ tay nàng.
Chu 5lão phu nhân đập bàn,
Ả không cho ta sống yên ổn, ta cũng sẽ không để ả được thoải mái.
Nguyễn Cảnh không về được thì ả phải nghĩ cách để làm tròn vai thấm nương này, ta làm thâm nương không tốt à, vậy ta sẽ chống mắt lên xem ả làm thâm nương kiểu gì.

Thúc thúc đã vì Quận Vương gia mà tiêu tốn không ít tiền bạc, thẩm nương khó chịu, hiển nhiên sẽ suy nghĩ này kia.
Nếu như Quận Vương gia là con ruột của thúc thúc, đối với thẩm nương mà nói thì lợi nhiều lắm, bởi vì Quận Vương gia sẽ là huynh đệ ruột thịt của Đại lão gia và Nhị lão gia rồi.

Khi đó phụ thân ta đã mất tước vị, tình hình trong nhà cũng không được tốt lắm, chẳng ai thèm để ý chuyện nhà ta cả.
Cho dù cảm thấy đứa bé thay đổi quá nhiều cũng sẽ không điều tra đến cùng...
vì sao không cứu mẫu thân ta...
ngươi là người xấu...
Bây giờ nhớ lại, nếu như nói là làm phép có thể khiến cho một người thay đổi hoàn toàn, thì Nguyên Nguyên có tin không?

Mấy chuyện làm phép, đốt đèn chong với vẽ phù chú không bao giờ tin được, chỉ là làm cho yên tâm mà thôi.
Lâm Di và Tưởng thị đi đến cửa thùy hoa nghênh đón Tín Thân vương phi vào phòng Chu lão phu nhân.
Chu lão phu nhân để các nữ quyền ngồi xung quanh, bà ta khóc đến nỗi hai mắt sưng tấy.
Lâm Di bùi ngùi,
Mặc dù còn nhỏ nhưng vẫn có thể nhớ kỹ rất nhiều chuyện.
Nhất là việc phụ mẫu mất như thế nào.
Bên ngoài gió thổi xào xạc, nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp.
Tưởng thị nhỏ giọng nói:
Tất cả đều đang tò mò liệu Quận Vương gia có giúp một tay hay không.
Lâm Di lắc đầu, kể lại chuyện hôm đó:
Hình bộ đến nghiệm thi rồi, người nhà họ Chân cũng ở đó, ai mà giấu được? Đại tẩu bị thương rất nặng, nếu nói là bất cẩn bị ngã thì chẳng ai tin, còn nếu nói là bị nữ quyền đánh thì cũng chẳng nặng thể được.
Tưởng thị gật đầu,
Nói cũng đúng, hơn nữa chuyện này đã được giao cho Tông Nhân phủ, nếu bàn về quan hệ thân thiết với phủ Tín Thân vương, Khang Quận vương còn so được với Chu lão phu nhân sao?
Nàng nhìn Lâm Di,
Muội yên tâm, chắc chắn sẽ có người nói ra lẽ phải.

Trước giờ Tưởng thị luôn bảo vệ nàng, hơn nữa tội ái thiếp diệt thê, người mất mặt là Chu lão phu nhân và Chu Nguyễn Cảnh mới đúng.
Lâm Di vòng tay ôm lấy eo Chu Thập Cửu,
Nhưng trẻ con thì cũng khó đoán lắm, ví như tiểu Bát muội của ta, nửa tháng không gặp đã trắng trắng tròn tròn, khác hoàn toàn với lúc trước.
Chu Thập Cửu cười nói:
Phụ mẫu ta đều không còn, thúc thúc cũng nằm trên giường không nói được, cho nên cũng chẳng ai biết rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Di cúi đầu tựa vào ngực Chu Thập Cửu,
Chỉ cần Quận Vương gia phân biệt rõ ràng bên nào là phụ mẫu, bên nào là thúc thẩm là được rồi.
Người ngoài chỉ có thể nói mà thôi, cuộc sống này vẫn là của chính mình.
Sao Lâm Di lại không biết điều này.
Quách thị bị chuyện của Chân thị dọa sợ, giờ nằm bẹp trên giường, chưa biết có giữ được đứa bé trong bụng hay không.
Lâm Di kinh ngạc nhìn Chu Thập Cửu, Quận Vương gia cũng nghi ngờ mình không phải là con của Khang Quận vương ư?
Nụ cười của Chu Thập Cửu vẫn thản nhiên như cũ,
Ta có giống con cháu tổn thất không?
Đa số nam tử tôn thất đều có điểm giống nhau, nếu như năm đó Lâm Di gặp thêm vài con cháu tôn thất thì đã không cho rằng Chu Thập Cửu là người nhà họ Trịnh,
Tất nhiên là giống.
Chu Thập Cửu nói:
Phụ thân và thúc thúc là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, nếu như nói ta là con trai của thúc thúc thì cũng khó mà phân biệt được.
Nhưng có rất nhiều chuyện khiến cho người ta nghĩ mãi vẫn không rõ.
Lâm Di nhìn Chu lão phu nhân, để đạt được mục đích mà lợi dụng cả cháu mình, chẳng quan tâm rằng làm thế sẽ khiến cho trẻ con có bóng ma trong lòng...
Thật sự khiến người khác phải rùng mình, và càng thêm khinh thường.
Một lúc lâu sau Tưởng thị mới nói:
Đại thái thái vừa mất, người nhà họ Chân đổ hết lỗi lúc trước của Chân thị lên đầu Chu Nguyên Cảnh và Chu lão phu nhân.
Thanh danh của Chu lão phu nhân đã không còn được như lúc trước nữa...
Tưởng thị dừng một lát rồi nói tiếp:
Muội đừng sốt ruột, sớm muộn gì cũng có một ngày...
Tưởng thị chưa dứt câu, Bạch Thược đã đi vào báo:
Tín Thân vương phi đến ạ.
Lâm Di và Tưởng thị quay sang nhìn nhau, Chu lão phu nhân còn chưa đi nhờ vả thì Tín Thân vương phi đã đích thân tới rồi.
Chu lão phu nhân ôm Toàn ca tới đây, nàng cũng không thể đuổi cả hai người họ ra ngoài được.
Lâm Di cười trừ với Tưởng thị.
Chu lão phu nhân há to miệng, vội vã sai người:
Nhanh...
mau tách thằng bé ra...
Ta sẽ nhớ kỹ...
là người hại chết mẫu thân ta.
Mọi người trong phòng đều giật mình, chẳng ai ngờ rằng mọi chuyện sẽ biến thành thế này.
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Hai tay của Toàn ca bám chặt lấy Lâm Di chẳng chịu buông.
Mấy người hai mắt nhìn nhau, không dám bước lên phía trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.