Chương 262: Biến động
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2121 chữ
- 2022-02-06 07:22:11
Như thế sẽ không bị từ chối, càng sẽ không bị người khác dùng điều này để uy hiếp.
Lâm Di nhớ tới hôn nhân của nà8ng và Chu Thập Cửu, đều do Chu Thập Cửu mưu tính mà ra.
Từ lúc tặng cho nàng đai lưng khảm hoàng ngọc, cho tới kh3i xin Hoàng thượng tứ hôn, anh chàng này chưa từng nói với người ngoài là muốn cưới nàng.
Lâm Di vội vàng thu thập quần áo cho Chu Thập Cửu vào một cái tay nải đơn giản để Quất Hồng đưa cho Đồng Ninh, Lâm Di tiễn Chu Thập Cửu ra ngoài.
Hai người đi ra tới hành lang thì Chu Thập Cửu trầm giọng nói:
Kiều Trường Bảo ở ngoại viện là người thường xuyên đi thăm dò tin tức, có chuyện gì cứ gọi hắn tới mà hỏi, muốn thăm dò cái gì cũng có thể sai hắn đi.
Phía Phùng Tử Anh sẽ giúp ta chú ý động tĩnh trong Kinh, lát nữa em hãy sai người tới phủ Quảng Bình hầu một chuyến, dặn nhạc phụ cẩn thận lời nói, việc làm trong mấy ngày tới, đợi ta trở lại hẵng tính tiếp.
Lâm Di gật đầu, tiễn Chu Thập Cửu tới cổng thùy hoa.
Erắng tin hỏi thăm được hơi khác với tình hình thực tế.
Đặc biệt là về chuyện thánh thể không khỏe...
luôn sẽ bị che che giấu giấu.
Lâm Di tự tay pha cho Nhân Ngữ Thu một ấm trà Long Tỉnh, ngồi xuống bên cạnh rồi nhỏ giọng nói:
Trước giờ tiên sinh đầu thích những thứ đồ của nữ nhi này.
Nhân Ngữ Thu nhìn Lâm Di với vẻ hờn trách,
Các em được phép mua son phấn làm đẹp, chẳng lẽ ta không được mua à?
Lâm Di cầm khăn che miệng cười,
Tiên sinh có thể qua quýt với người bên ngoài, nhưng không thể gạt cả ta chứ.
Nhân Ngữ Thu đỏ mặt,
Đại gia nhà họ Trương từng trị thương cho Cát Khánh Sinh sai người tới mượn sách thuốc của phụ thân ta.
Nhân lão thái gia bệnh liệt giường không thể dậy, rõ ràng Trương Phong Tử mượn Nhân Ngữ Thu tiên sinh thì đúng hơn.
Từ lúc hôn nhân gặp trắc trở, Nhân Ngữ Thu tiên sinh đã hạ quyết tâm đời này không lấy chồng, sao tên Trương Phong Tử kia lại...
Lâm Di hơi kinh ngạc,
Tiên sinh có biết gì về chuyện nhà của vị Trưởng công tử kia không?
Nhân Ngữ Thu tiên sinh thoảng tần ngần.
Hai người gặp mặt, Nhân Ngữ Thu cười nói:
Ta đi mua son phấn, tiện mua cho em hai hộp, không biết em có thích không.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh rất ít khi dùng son phấn, sao hôm nay lại cố ý ra ngoài mua vậy? Lâm Di cầm son phấn lên xem, đưa lên mũi thì ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, đúng là được chọn rất cẩn thận.
Lâm Di nhìn Nhân Ngữ Thu cười,
Son phấn mà phủ Nội vụ đưa đến cho tôn thất đều giống nhau từ màu sắc đến mùi thơm, hai loại này ta vẫn chưa dùng qua bao giờ.
Mặt Nhân Ngữ Thu đỏ ửng.
Lâm Di đứng dậy đi vào phòng sưởi phía Đông với Nhân Ngữ Thu.
Giờ phút này chàng treo nụ cười nơi khóe miệng, đôi mắt mơ màng khẽ nheo lại.
Lâm Di nhẹ nâng chân lên, không ngờ lại chạm phải vật cứng rắn nóng bỏng như lửa, nàng muốn trốn tránh nhưng lại bị chàng đè hẳn lên.
Ngày hôm sau, sáng sớm Chu Thập Cửu đã đi thượng triều, Lâm Di ngồi ở dưới hiên xử lý chuyện trong phủ, các quân sự vừa lui ra thì Bạch Thược tiến vào báo:
Quận Vương gia về rồi ạ.
Theo lẽ thường thì giờ này còn thương triều mà, sao Chu Thập Cửu lại về rồi.
Nhưng bây giờ Hoàng thượng lại bị bệnh, có lẽ thấy nghi ngờ nên muốn gọi đạo sĩ tới để hỏi cho rõ ràng.
Chu Thập Cửu gật nhẹ,
Có lẽ là thế nên Hoàng thượng mới muốn xây dựng thêm Thượng Thanh viện, để đạo sĩ tiếp tục nghiên cứu sách tiên tri.
Bây giờ viên đạo sĩ mà Hoàng thượng tin tưởng nhất đang ở Kinh thành phụ chiêu mộ thuật sĩ, Hoàng thượng sai ta đi đưa đạo sĩ đó về Kinh thành.
Lâm Di ra ngoài đón, vẻ mặt của Chu Thập Cửu vẫn bình thường, chỉ là ý cười trên mặt đã vơi bớt, thay vào đó là sự trầm tĩnh.
Lâm Di căng thẳng,
Sao thế?
Chu Thập Cửu sai Bạch Thược:
Lấy ủng của ta ra đây.
Lâm Di bước lên hầu hạ Chu Thập Cửu thay triều phục ra,
Quận Vương gia muốn ra khỏi thành ư?
Chu Thập Cửu nhìn Lâm Di,
Hoàng thượng bệnh, không thể thương triều sớm.
Chu Thập Cửu lắc đầu,
Hoàng thượng luôn rất tin tưởng đạo sĩ Thượng Thanh viện, những năm qua ta cũng đã nghe ngóng lý do, có lẽ là do Chân Am có sách tiên tri truyền thừa, trước khi Hoàng thượng kế vị thì đã có lời tiên tri rằng Hoàng thượng sẽ đăng cơ.
Mấy năm nay đồ đệ của Chân Am đều đang nghiên cứu cuốn sách này, vài ngày trước mới giải ra được, nói rằng Hoàng thượng trị vì sáu mươi sáu năm, thiên hạ thái bình, thời đại hưng thịnh.
Tiền triều hạ lệnh cấm học tiên tri, những sách tiên tri trong dân gian đa phần đều đã bị đốt hết, nhưng không ngờ đến triều Đại Chu lại có, thậm chí còn đoán ra được vận mệnh đất nước, đây là chuyện không thể nào, chẳng ai dự đoán được tương lai cả.
Nhưng ai có thể bác bỏ được lời tiên tri đó cơ chứ, dẫu gì cũng nói là thánh thượng khiến thiên hạ thái bình mà.
Mắt Lâm Di chợt lóe sáng,
Chẳng lẽ Hoàng thượng mãi không lập trữ là vì quyển sách tiên tri kia?
Lập trữ là vì sợ quân chủ gặp bất trắc, đất nước không loạn thì chính trị cũng sẽ không dao động.
Hoàng thượng có thể trị vì sáu mươi sáu năm, tất nhiên không cần vội vàng lập trữ.
Củng ma ma nhỏ giọng hỏi:
Nếu như lão thái thái hỏi chuyện gì thì nô tỳ nên nói như thế nào?
Bây giờ mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn, biết nhiều trái lại không hay,
Cứ nói Quận Vương gia vội vàng rời Kinh, ngoài ra không biết gì thêm.
Chuyện Hoàng thượng bị bệnh chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài, trong đầu Lâm Di lập tức hiện ra cảnh phụ thân hay tin đứng ngồi không yên, thế nên không nên nhắc tới chuyện sách tiên tri thì tốt hơn.
Củng ma ma đi ra khỏi phủ.
Một lúc sau bà tử canh cửa tới báo:
Nhân Ngữ Thu tiên sinh tới ạ.
Lâm Di đặt đồ trong tay xuống, ra đón Nhân Ngữ Thu.
Lần trước vì cần chữa trị cho Cát Khánh Sinh, chúng ta mới cầu xin Hiến Quận vương hỏi hộ tung tích của Trương công tử, Hiến Quận vương dẫn người tới nhưng cũng không dám nói rõ y là Trương công tử.
Bởi vì một khi triều đình biết được, Trương công tử sẽ bị Hình bộ bắt.
Nếu Nhân Ngữ Thu tiên sinh gả cho Trương Phong Tử, tương lai thế nào không cần nói cũng mường tưởng được.
Lúc trước ta cũng có nghe nói những y thuật kỳ lạ kia là do gã thầy tu phiên bang bịa ra gạt người, nhưng sau chuyện của Cát Khánh Sinh, ta mới hiểu được vì sao có người muốn học y thuật với thầy tu phiên bang.
Đôi mắt của Nhân Ngữ Thu sáng lên,
Ta cũng biết triều đình đã hạ lệnh cấm, nhưng mà Hoàng thượng chuẩn bị bãi bỏ lệnh cấm biển, vậy có khác gì đã vui lòng chấp nhận phiến quốc rồi.
Lâm Di kinh ngạc nhướng mày,
Từ khi nào thế?
Chu Thập Cửu đáp:
Tối hôm qua Hoàng thượng ngủ lại cung của Thục phi nương nương, nửa đêm thì truyền thái y qua bắt mạch.
Giày vò mãi tới hừng đông, Hoàng thượng định chịu đựng thương triều sớm, ai ngờ ngư liễn vừa đi được nửa đường thì Hoàng thượng hôn mê, được thái y châm cứu mới tỉnh.
Nàng đã nhận định đó là9 mưu kế của chàng, chàng lập kế hoạch cho tương lai của mình và lựa chọn Trần gia.
Khi đó chàng một lòng muốn nắm6 giữ cục diện chính trị, còn bây giờ...
Lâm Di còn đang ngày người thì Chu Thập Cửu đã cởi vạt áo và dây lưng của5 nàng.
Các ngón tay thuần thục lướt từ eo nàng lên trên, đầu ngón tay hơi co lại nắm chặt đôi gò bồng mềm mại của nàng, sau đó đối phương lật người, đặt những nụ hôn vào khóe mắt nàng.
Tóc Chu Thập Cửu rũ xuống khiến Lâm Di thấy hơi ngứa, nàng ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt mang theo ý cười.
Chu Thập Cửu chống người lên nhìn Lâm Di chằm chằm, ánh mắt chàng luôn có nhiều sắc thái hơn người khác, lúc trong veo, lúc biến đổi không ngừng, càng nhìn càng khiến người ta không thể nào đoán được.
Đồng Ninh đang dắt ngựa chờ, Chu Thập Cửu quay người lại sửa sang áo choàng trên người Lâm Di, nở một nụ cười bình thản,
Ta không sao đâu, em yên tâm.
Chu Thập Cửu biết mưu tính, nhưng đâu thể vì vậy mà có thể khẳng định lần mưu tính nào cũng sẽ vẹn toàn.
Lâm Di rũ tay áo cho Chu Thập Cửu, lát nữa cầm cương ngựa cũng sẽ đỡ lạnh,
Quận Vương gia ở ngoài phải cẩn thận.
Hai người cười với nhau, rồi Chu Thập Cửu mới quay người đi.
Chu Thập Cửu cưỡi ngựa rời Kinh, Lâm Di trở lại phòng gọi Củng ma ma tới, dặn Củng ma ma về phủ Quảng Bình hầu kể lại những gì Chu Thập Cửu vừa nói cho lão thái thái nhánh cả nghe,
Lão thái thái sẽ biết nên làm gì.
Chu Thập Cửu thay quần áo rồi mang ủng vào, nói nhỏ:
Bây giờ không có nhiều người biết chuyện này.
Hoàng thượng muốn ta đi mời đạo sĩ ở Thượng Thanh viện, nên mới truyền ta tiến cung.
Chẳng phải đạo sĩ Thượng Thanh viện luôn ở trong cung ư?
Lâm Di thắc mắc:
Mà sao bây giờ lại muốn mời đạo sĩ?
Đừng nói Hoàng thượng muốn để đạo sĩ làm phép trừ bệnh đẩy.
.
Lâm Di nói:
Không dối gạt tiên sinh, vị Trưởng công tử đó là công tử nhà Binh bộ Thượng thư, không có lòng làm quan, thích du lịch khắp nơi.
Về sauy ở Quảng Châu có quen một thầy tu phiên bang, được thầy tu kia truyền y thuật.
Triều đình từ xưa đã ra lệnh cấm những thứ phiên bang kia, nên tới bây giờ Trương gia vẫn không chịu nhận Trương công tử là con cháu trong nhà.
Lâm Di suy tư,
Quận Vương gia có thể dẫn được viên đạo sĩ đó về không?
Đây là điều quan trọng nhất, Chu Thập Cửu có dẫn được đạo sĩ đó về không, sau khi đạo sĩ đó về sẽ nói gì...
Nếu là nói chuyện vận mệnh đất nước thì có khi nào sẽ liên lụy tới Chu Thập Cửu không, trên triều đình có mấy thế lực đang tranh đấu, Chu Thập Cửu có thể giữ thể trung lập tự vệ là đã khó khăn lắm rồi.
Chu Thập Cửu nhìn Lâm Di,
Mặc kệ có dẫn người về được hay không, giờ ta cũng phải ra khỏi thành.
Nếu không chẳng biết sẽ có bao nhiêu người biết tin tới tìm chàng nữa.
Có lẽ chờ tới sang năm, khi đội tàu của triều đình đi biển về, mọi chuyện sẽ khác ngay thôi.
Sự chân thành của con người có thể mài mòn sắt đá, không biết Trương Phong Tử đã dùng cách gì mà khiến Nhân Ngữ Thu tiên sinh rung động nữa, tính tình của Nhân Ngữ Thu tiên sinh rất cứng cỏi, đã quyết cái gì thì sẽ không thay đổi.
Lâm Di nói:
Tiên sinh phải suy nghĩ cho kỹ, dẫu gì bây giờ Trương công tử cũng không thể lộ mặt ra ngoài sáng, tai mắt trong Kinh rất đông, lỡ như bị người khác phát giác...
thì chẳng biết có bảo vệ được y hay không.
Nhân Ngữ Thu siết chắn gật đầu,
Ta sẽ cẩn thận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.