Chương 264: Nhớ lại


Trần Doãn Viễn kể tiếp:
Chuyện Hoàng thượng tin sách tiên tri cũng chẳng mới mẻ gì.

Từ lúc mới đăng cơ nhận được l8ời tiên tri, Hoàng thượng vẫn luôn dốc lòng chăm lo quản lý triều chính.

Nếu dựa theo tình hình này, nói không chừ3ng những năm cuối đời của Hoàng thượng, Đại Chu thật sự sẽ chào đón một thời kỳ hưng thịnh chưa từng có.
Lâm Di mang tâm 9trạng phức tạp nhìn cha mình, không thể không tin sách tiên tri kia, bởi vì có những lời trong đó thật sự đã ứng nghiệm,
6Vấn đề không phải ở lời tiên tri trong sách, mà là ở người giải nghĩa lời tiên tri đó.
Rốt cuộc nàng đã biết vì sao ở kiếp này, lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng thì lại cảm thấy rất quen thuộc.
Kiếp trước khi Thành Quốc công tạo phản, người trong Kinh hoảng loạn.
Một là sợ phản quân đồ sát toàn thành, hai là sợ sau khi quân đội của Hoàng thượng tấn công vào sẽ quy những ai không phản kháng Thành Quốc công thành phe địch.
Lúc trước họ luôn ở ngoài Kinh, nên hai bên không qua lại nhau nhiều lắm, gần đây tiểu thư nhà huynh ấy vào Kinh, con đã gặp rối, là một cô nương lễ phép ngoan ngoãn.

Tiểu Tiêu thị rất ít khi nhiệt tình thế này, xem ra thật sự thích cô cháu gái của mình.
Lão thái thái nhánh cả không vội nói gì.
Thế tử con khó khăn lắm mới dám nhắc đến chuyện này, không nên chỉ vì mấy lời đồn đã cự tuyệt, vẫn nên cẩn thận hỏi thăm một chút đã.
Trần Doãn Viễn đồng ý,
Mẫu thân nói đúng, vậy cứ nhìn kỹ rồi hẵng nói.
Tiêu gia đã gả hai người con gái tới đây, coi như nể mặt Tiêu gia cũng không thể tuỳ tiện cự tuyệt được.
Sau khi Trần Doãn Viễn đi rồi, Lâm Di cùng lão thái thái nhánh cả nói về chuyện hôn nhân của Trần Lâm Hoành.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Ban đầu ta định đề nghị Trịnh Thất tiểu thư với cha mẹ cháu, Trịnh Các lão đã về hưu, ta muốn cùng Trịnh gia đã thân càng thêm thân, chọn đi chọn lại vẫn thấy Trịnh gia đáng tin cậy nhất, không riêng gì tính tình của Trịnh Thất tiểu thư tốt, còn có bao nhiêu năm giao hảo giữa hai nhà nữa.
Cùng một câu nói đưa cho mư5ời người khác nhau xem, nói không chừng sẽ có thể giải ra mười kết quả khác nhau.
Trần Doãn Viễn thở dài,
Nhưng bây giờ cả Hoàng thượng và Thái hậu đều tin đám đạo sĩ kia.
Ngày nào các ngày của Thái Y viện cũng vội vàng bắt mạch cho Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đã ra lệnh cho đạo sĩ Thượng Thanh viện cầu phúc cho Hoàng thượng.
Lão thái thái nhánh cả nhấp một ngụm trà nhài,
Nếu Quận Vương gia có thể đưa mấy vị đạo sĩ kia về, cho dù bên ngoài nhiều lời đồn đại cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta.
Trần Doãn Viễn gật đầu,
Cho nên con mới nói, Quận Vương gia nhất định phải bình an đưa người trở về.

Lâm Di nhớ lại dáng vẻ tự tin của Chu Thập Cửu trước khi đi, chỉ cần những đạo sĩ kia còn ở Kinh thành phụ, muốn đưa họ về kinh thành cũng không khó lắm.
Kẻ tung những tin đồn kia hẳn là sợ Chu Thập Cửu thừa cơ khó dễ đạo sĩ, giúp đỡ Hoàng hậu nương nương hoặc Nhi Vương gia.
Phe Ngũ Vương gia đã nhận định rằng Chu Thập Cửu ủng hộ Nhị Vương gia mà.
Lão thái thái nhánh cả hiểu rõ tính nết Trần Doãn Viễn, nếu như có ngự sử bị hàm oan, ông nhất định sẽ không mặc kệ đứng nhìn,
Mặc kệ ngự sử ngôn quan nói thế nào, giờ Quận Vương gia vẫn chưa trở về, con phải thận trọng trong từng lời nói, hành động, tránh để mấy người kia bắt bẻ.
Trần Doãn Viễn gật đầu,
Hiện giờ cục diện chính trị bất ổn, con cũng không dám nhúng tay vào.
Mọi người uống trà, tiểu Tiêu thị thu xếp cho tiểu Bát tỷ xong đi đến tham gia nói chuyện, vừa ngồi xuống bà đã nhìn Trần Doãn Viễn,
Có chuyện này không biết lão gia đã nói chưa?
Trần Doãn Viễn suy nghĩ một lúc mới nhớ chuyện mà tiểu Tiêu thị nói là chuyện gì.
Lâm Di như thế, giờ đến Hoành ca cũng vậy, nhân duyên của con cháu quả thật rất khó nói.
Chu Thập Cửu không ở Kinh thành, Lâm Di phải sớm trở về phủ Khang Quận vương.
Nàng thay xong quần áo, lại ngồi may vá một lát đã thấy mệt rã rời, cảm tưởng chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ ngay lập tức.
Trong Kinh có nhiều quan to quyền quý tập trung gia nhận lại để đối phó phản quân, khiển Kinh thành nhất thời trở thành chiến trường đẫm máu.
Gia nhân thì làm sao có thể địch nổi binh sĩ chinh chiến nhiều năm.
Khi quyết định tạo phản tức là đã ở thể thắng làm vua thua làm giặc không có đường lui nữa, nên quân đội chém giết đỏ cả mắt.
Khi giữa ta và Trịnh lão phu nhân có một người nào đó đi trước, quan hệ hai nhà sẽ không thể thân cận như bây giờ.
Cha cháu muốn thuận lợi làm quan trong Kinh, tóm lại vẫn cần dựa vào Quận Vương gia và Trịnh gia.
Lâm Di không ngờ tổ mẫu sẽ nhắc việc kết làm thông gia với nhà họ Trịnh.
Lão thái thái nhánh cả cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nói tới cũng lạ, phàm là những mối bà ưng ý đều có chuyển biến bất ngờ.
Thấy trượng phu không nói gì, tiểu Tiểu thị cười nói:
Ca ca bên nhà con muốn cùng nhà chúng ta thân càng thêm thân.

Thân càng thêm thân, muốn nói tới hôn nhân của Hoành carồi? Lão thái thái nhánh cả nhìn tiểu Tiêu thị,
Là ca ca nào của con cơ?

Tiểu Tiêu thị vui vẻ,
Vốn dĩ được điều đến địa phương làm đồng tri, bây giờ đã được thăng làm tri phủ rồi ạ, con cũng chỉ mới biết trong hầm tiệc nhà mấy ngày trước thôi.
Tiểu Tiêu thị hơi nhướng mày, bởi vì Trần Doãn Viễn cũng không nói gì Bà nói tiếp:
Lão gia cũng đã gặp rồi đấy, đứa trẻ kia thật sự rất tốt, tình tình cũng gần giống với Lâm Di.
Lâm Di không ngờ mình cũng bị kéo và chuyện này, nên quay đầu lại cười cười nhìn tiểu Tiêu thị.
Tính cách của tiểu Tiêu thị rất tốt, nhiệt tình, chẳng qua có nhiều lúc nhìn người không chuẩn lắm.
Lão thái thái nhánh cả trầm ngâm một lát,
Cũng không phải không được.
Tiểu Tiêu thị nghe vậy thì hai mắt sáng lên,
Chỉ sợ lão gia ghét bỏ huynh ấy không phải là quan ở Kinh thành thôi.
Lúc này Trần Doãn Viễn mới nói:
Cũng không phải vậy, xưa nay luôn là cưới thấp gả cao mà, lại nói tri phủ một địa phương đã là đại quan rồi, so với ta chẳng phải càng có nhiều lợi ích thực tế hơn sao.
Tiểu Tiểu thị bật cười.
Dường như đã nghe qua những lời này ở đâu đó rồi thì phải...
Lâm Di nhìn gương mặt bình thản của Tưởng thị, trong đầu bỗng lướt qua nhiều thứ giống như là ký ức cũ.
Lâm Di hơi giật mình, khi hoàn hồn thì rất nhiều nghi vấn trong quá khứ đều được làm rõ.
Quất Hồng vội vã đi trải giường, Lâm Di rửa mặt xong nằm xuống, muốn suy nghĩ thật kỹ những gì phụ thân nói ngày hôm nay, ai ngờ còn chưa nghĩ được gì thì đã ngủ mất.
Ngày hôm sau nàng tỉnh dậy, Quất Hồng tiến vào hầu hạ còn cười bảo:
Tối hôm qua Quận vương phi ngủ mau thật, nô tỳ còn chưa tắt đèn thì Quận vương phi đã ngủ rồi.
Lâm Di cũng thấy kinh ngạc, rất hiếm khi nàng như thế,
Chắc nhờ em thêm than vào lò sưởi tay ấm áp quá, cả đêm không hề thấy lạnh.
Quất Hồng cười nói:
Nhờ than bạc năm nay tốt đấy ạ.
Ăn sáng xong, Tưởng thị đến trò chuyện với Lâm Di, Lâm Di sai người bày điểm tâm, cùng Tưởng thị ngồi xem các kiểu hoa văn được phường thêu đưa tới.
Tưởng thị nói:
Không thua gì so với mấy thợ may chuyên nghiệp, hoa văn cũng rất đẹp, cũng không biết là ai khéo chọn, mời được tu nương tốt như vậy nữa.
Là Lâm Di sai người đi tìm, khó khăn lắm mới tìm được một người thích hợp.
Lão thái thái nhánh cả và Lâm Di lại nghe ra được ẩn ý trong lời này.
Lão thái thái nhánh cả vuốt ve ngọc kỳ lân trong tay,
Vậy ngày nào đó mời người ta tới nhà cùng ăn một bữa cơm, không cần cố tình chọn thời gian đầu, cũng sắp tới tiết khánh rồi, con cứ đưa lễ vật về nhà ngoại, nếu nhà bọn họ cũng có ý thì chắc chắn sẽ hoàn lễ, thuận tiện sẽ đến nhà chúng ta chơi.
Tiểu Tiêu thị vâng dạ đáp lại.
Chờ tiểu Tiêu thị ra khỏi phòng, lão thái thái nhánh cả mới nhìn Trần Doãn Viễn,
Sao thế? Con không đồng ý à? Với tình hình như bây giờ, tìm một nhà thông gia làm quan ngoài Kinh cũng tốt.
Trần Doãn Viễn nói:
Con nghe nói Tiên Tri phủ không phải là quan thanh liêm, từ khi hắn nhậm chức đến nay đã có mấy tấu chương tổ hắn tham ô rồi, mặc dù bây giờ vẫn chưa tra được bằng chứng, nhưng con sợ có một ngày...
Lão thái thái nhánh cả không nhịn được mà bật cười,
Muốn kết thông gia với con đúng là không dễ dàng, con ở Khoa Đạo đã gặp được bao nhiêu người chưa từng bị tấu chương vạch tội nào? Chỉ riêng con thôi mà cứ dăm bữa nửa tháng lại bị điều tra, nếu như những người khác cũng để ý vấn đề này, Hoành ca nhà chúng ta biết đi đâu tìm được cô nương tốt đây.
Lâm Di cười nói:
Mời từ Giang Nam tới đây, phần lớn tủ nương bên đó đều có tay nghề rất tinh tế.
Tường thị liền hỏi Lâm Di:
Khi nào thì định khai trương cửa hàng may thế?
Người Kinh thành đều thích khai trương chuyện làm ăn vào Mùng Tám,
Chuẩn bị Mùng Tám sẽ chính thức mở cửa.
Tường thị cười,
Hôm đó ta nhất định sẽ đặt trước mấy bộ váy áo, đến lúc ấy muội phải tính rẻ cho ta đó nha.
Lâm Di cũng cười,
Nhất định sẽ bảo thợ may làm mấy kiểu đẹp nhất cho tỷ.
Hai người cười cười nói nói, rồi Tưởng thị nhắc tới cục diện chính trị hỗn loạn trên triều,
Ở Tôn Thất doanh nghe được mấy lời đồn đều thấy khiếp vía, ta chỉ mong có thể yên ổn sống qua ngày thôi, rảnh rỗi thì thêu thùa may vá, mở cửa hàng, như vậy tốt biết bao.
Sau khi sinh thêm mấy đứa bé, cả ngày vây quanh bọn nhỏ, chớp mắt đã qua nửa đời người.
Lúc còn bé ta nghe phụ mẫu nói lúc Hoàng thượng mới đăng cơ, mỗi ngày đều có quan viên bị bãi chức, khi ấy ta cứ ước mình không phải trải qua tình cảnh đó, bây giờ ngẫm lại thì cảm thấy buồn cười, đời người dài như vậy, sao có thể không trải qua những chuyện này được chứ.
Tưởng thị vừa nói vừa thêu nốt đóa hồng trong tay.
Các nữ quyến mặc dù ở trong đại viện kín cổng cao tường cũng hoảng sợ tột cùng.

Thành Quốc công giết rất nhiều quan lại và những nhà hiển quý lúc trước đối nghịch với mình, qua một ngày không có phản quan tới cửa là cứ như nhặt lại được một mạng vậy.

Mọi người vốn cho rằng cục diện này sẽ chẳng kéo dài quá ba ngày, ai ngờ phản quấn không yêu như mọi người nghĩ, về sau mới có tin tức truyền vào Kinh, Hoàng thượng ở Kinh thành phụ gặp chuyện, nên hạ mật chiếu truyền ngôi cho Nhi Vương gia.

Thành Quốc công vốn thụ mệnh tiễn cung hộ giá, quân đội ngoài Kinh mới thật sự là phản quân, rất nhiều võ tướng phản chiến nhằm vào Nhị Vương gia và Hoàng hậu nương nương, phản quân nhanh chóng lớn mạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.