Chương 265: Nguyên nhân cái chết kiếp trước (1)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2230 chữ
- 2022-02-06 07:22:31
Ai cũng ăn mặc gọn gàng vì đang chạy trốn, tình cảnh này làm người ta vừa sợ hãi lại cảm thấy ly kỳ.
Tướng thị và nàng xấp xỉ tuổi nhau, c8ho nên nói chuyện rất hợp.
Lúc ấy Tưởng thì cũng nói giống hệt những gì nàng nói ngày hôm nay, tuy hơi khác cách diễn đạt, nhưng ý nghĩa 3thì vẫn giống nhau.
Nàng hỏi như vậy khiến cho Lâm Chính Thanh hơi bất ngờ.
Lâm Di thầm cười mỉa, Lâm gia mà không gặp nạn thì làm gì có chuyện Lâm Chính Thanh sẽ tìm tới Tưởng gia.
Nàng nương nhờ Tưởng gia cũng không phải là chuyện mới một ngày hai ngày, nếu như Lâm Chính Thanh thật sự đến vì nàng thì đã không đợi đến ngày hôm nay.
Lâm Di rất bội phục Lâm Chính Thanh, không chỉ là bởi vì Lâm Chính Thanh thông minh, mà còn có sự mặt dày vô sỉ của hắn nữa.
Hắn đã sớm lường trước được tình hình này, bằng không đã chẳng sai người cứu nàng ra khỏi trận hỏa hoạn kia.
Lâm Di và Lâm Chính Thanh nhìn nhau, có mấy chuyện không cần phải nói nhiều vẫn có thể hiểu nhau rõ ràng.
Tưởng thị cẩn thận nhìn xung quanh,
Có phải ta nói sai cái gì không? Đúng là không nên nghị bàn chuyện chính sự.
Mọi người đều đang trộm nói về mấy chuyện này mà, đâu riêng gì bọn họ...
Lâm Di cười lắc đầu,
Thi thoảng nói một chút cũng không sao.
Tưởng thị ngồi một lúc rồi ngỏ ý mượn mấy mẫu hoa văn của Lâm Di về thêu.
Lâm Di vào buồng sưởi phía Đông để nghỉ ngơi, nhưng sau khi nhắm mắt trong đầu lại hiện lên đủ loại hồi ức của kiếp trước.
Nhờ bình thường Tưởng gia năng làm việc thiện tích đức, ban đầu cũng không có phản quân đến nhà quấy rối.
Thế nhưng về sau trong Kinh càng lúc càng loạn, thể là phản quân lùng sục khắp nơi bắt nam định tòng quân, võ tướng bắt quan văn vào triều nghị sự.
Cứ thế phe phản loạn mặc kệ là nhà ai, đều phá cửa xông vào.
Trong kinh không ai có thể giúp nhà nàng, hiện giờ chỉ còn cách tìm người trong tộc xin giúp đỡ thôi.
Mẫu thân của ta đang bệnh, nểu Đại gia có thể đón mẫu thân ta đến đây, ta đương nhiên sẽ đi.
Cần cớ cũng không khó, cứ nói ta bệnh nguy cấp, chắc chắn mẫu thân ta sẽ liều mạng để gặp ta một lần cuối.
Nếu đôi bên đều muốn tính toán lợi ích cho mình, vậy nàng cũng không cần khách khí với Lâm Chính Thanh làm gì nữa.
Cứ như vậy, Lâm gia sẽ hợp tình hợp lý cùng nàng tới ở nhờ gia tộc Trần thị.
Huyện Tam Hà cách Kinh thành không xa, chẳng những có thể tránh họa lại có thể nghe ngóng các loại tin tức.
Nếu phản quân bị triều đình trấn áp, Lâm Chính Thanh sẽ đúng lúc ra ngoài tận sức vì nước, cứ thể nhẹ nhàng có được một đường công danh sáng sủa.
Cho dù Lâm Chính Thanh mặt dày đưa ra yêu cầu, vậy chỉ cần nàng vạch rõ bộ mặt thật của hắn với người Tưởng gia, đến lúc đó để xem nhà họ có thể chứa chấp loại người vong ân bội nghĩa này được không.
Bên ngoài rối loạn, Trần gia lại không gần đây lắm.
Thế nên Đại gia nhớ phải cẩn thận nhé.
Lâm Chính Thanh có bản lĩnh đến Tưởng gia, vậy sẽ có bản lĩnh tới Trần gia.
Mặc dù đưa mẫu thân từ Trần gia tới đây khá nguy hiểm, nhưng so với ở lại Trần gia chờ chết vẫn tốt hơn nhiều, cơ hội sống chính là phải liều mạng mới có thể giành được.
Ca ca của nàng cũng được đưa tới huyện Tam Hà, nàng đi huyện Tam Hà chí ít có thể đoàn tụ với ca ca.
Hiện tại ca ca nàng vẫn chưa biết chuyện nhạc phụ bị hãm hại, nếu nàng không nói, nói không chừng ca ca nàng sẽ bị giấu cả đời.
Lâm Chính Thanh tiến lên mấy bước,
Nếu cả hai ta đều chết ở trong Kinh, thì cả đời này nàng sẽ vĩnh viễn là con dâu của Lâm gia ta.
Lâm Chính Thanh cho rằng nàng chắc chắn sẽ trăm phương nghìn kế tìm cách để sống sót.
Mấy ngày nay Lâm Chính Thanh mặc kệ nàng ở lại Tưởng gia, chính là để chừa một đường lui cho mình.
Bị Lâm Di hỏi ngược như vậy, Lâm Chính Thanh tỏ ra khổ sở,
Phản quân tràn vào nhà, phụ thân và mấy đệ đệ đều bị bắt đi, mẫu thân cũng bị thương, nếu ta không chạy khắp nơi tìm nàng, nói không chừng giờ cũng bị bắt rồi...
Nói dễ nghe thật, còn không phải là bỏ lại người nhà chạy trốn sao, hành động đó hoàn toàn tương xứng với con người của Lâm Chính Thanh,
Lâm Chính Thanh nói:
Ta nhờ Tưởng đại nhân đưa nàng và mẫu thân, muội muội ra khỏi thành, tạm thời tới Trần tộc nương náu, nàng nhớ chăm sóc tốt cho mẫu thân, ta ở lại Kinh thành tìm cách xem có thể cứu phụ thân và đệ đệ ra không.
Nếu bàn về đại nghĩa, Lâm Chính Thanh làm gì có can đảm đó.
Trình gia - hàng xóm của Tưởng gia bị cướp sạch tiền tài, gia nhân bị quan binh bắt đi hết, tiểu thư Trình gia còn vì bị tác nhân chạm vào người mà ban đêm treo cổ tự vẫn.
Những ngày tháng bấp bênh như vậy không biết khi nào mới chấm dứt, Tưởng gia bàn bạc hay là chuẩn bị xuất Kinh.
Bây giờ trong Kinh loạn như vậy, ai cũng cảm thấy chỉ cần thoát ra khỏi Kinh thì sẽ có cơ hội sống.
Chức quan của Tưởng lão gia không cao cho nên cũng không có động chạm gì đến Thành Quốc công.
Biết được chuyện của Trần gia và Lâm gia, Tưởng Đại thái thái bèn khuyên Lâm Di:
Cháu cứ an tâm ở lại đây, khi nào có cơ hội thì theo chúng ta cùng chạy ra khỏi Kinh.
Ở ngoài Kinh thành, Tưởng gia có thân thích tiếp ứng.
Nếu không có Tưởng gia hỗ trợ, nói không chừng khi đó chủ tớ mấy người Lâm Di đã chết dưới lưỡi đao của phản quân rồi.
Lâm Di nhìn Tưởng thị, sắc mặt của Tưởng thị rất bình thản, nếu Tưởng thì nhớ được chuyện kiếp trước giống như nàng t9hì giờ chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở gì đó.
Song Tường thị lại thấy lạ khi Lâm Di nhìn mình chăm chú như vậy.
Người nói vô tình người 6nghe hữu ý, chắc chắn Tưởng thị không ngờ rằng lời nói của mình khiến nàng nhớ lại chuyện của kiếp trước, Lâm Di thấy Tưởng thị nhìn mình thì mỉm5 cười.
Thế nên bất kể là quan lại, hiển quý hay là bách tính bình dân, hễ có cơ hội là sẽ đổ xô tới cửa thành.
Lính canh giữ của thành chính là người của Thành Quốc công, chịu thả người ra mới lạ, ai cố tình xông tới thì chỉ có con đường chết thôi.
Người Tưởng gia ra ngoài nghe ngóng, biết được có người mua chuộc người gác cổng để đưa gia quyến ra khỏi thành, Tưởng đại nhân bèn cho người chuẩn bị tiền bạc, hy vọng có thể giành được một cơ hội sống sót.
Lâm Chính Thanh vừa nói chuyện vừa nhìn nàng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, vẻ mặt lo lắng, khiến ai nhìn cũng thấy cảm động.
Sau khi Tưởng lão gia đi, Lâm Chính Thanh đến trước mặt nàng, muốn nắm tay nàng song lại bị nàng tránh đi,
Nghe nói Tưởng gia muốn tìm cách ra khỏi thành, ta không yên lòng để nàng đi theo nữ quyền nhà họ rời thành như vậy.
Ý Lâm Chính Thanh là gì không cần nói nàng cũng biết, Lâm Di ngẩng đầu nhìn hắn,
Nữ quyển Tưởng gia muốn ra khỏi thành.
Chúng ta chẳng thân chẳng quen, tất nhiên không thể đi theo.
Vốn dĩ nàng cũng đâu có ý định rời Kinh, tình hình cha mẹ giờ thể nào vẫn chưa rõ, nàng xuất Kinh thì giải quyết được gì? Lâm Chính Thanh đảo mắt,
Ta mới hay tin, phản quân vừa càn quét Trần gia, nghe nói đã mang hết tiền tài và nha hoàn đi rồi, nếu nàng trở về Trần gia, lần sau không biết bọn chúng còn muốn tới bắt ai nữa, hiện tại biện pháp tốt nhất vẫn là xuất Kinh lánh nạn trước, gia tộc của nhà nàng ở huyện Tam Hà, Tưởng gia cũng muốn đến Thông Châu để di chuyển bằng thuyền, vừa vặn kết bạn đồng hành, Tưởng gia bỏ tiền bạc ra chuẩn bị, tất nhiên chúng ta không thể thiếu nợ bọn họ, khi nào ra khỏi thành rồi, chúng ta lại trả cho họ bằng ngân phiếu sau.
Nghe thì có vẻ như đang cân nhắc mọi chuyện vì nàng, Lâm Di nhìn thẳng vào đôi mắt lóe sáng của Lâm Chính Thanh,
Bây giờ cha mẹ chồng thế nào rồi? Tình hình trong nhà có ổn không?
Tưởng thị còn nói với nàng:
Có tiền có thể xui khiến được ma quỷ, lúc trước phụ thân ta cực kỳ không thích thúc thúc làm ăn ở ngoài thành, giờ lại phải dựa vào thúc thúc để giữ mạng.
Nàng đang suy nghĩ những gì Tưởng thị nói thì có người tới bảo rằng người Lâm gia tới tìm, nên đặt đồ vật trong tay xuống đi ra ngoài, vừa ra đã gặp được Lâm Chính Thanh đứng trong sân.
Lâm Chính Thanh đang lễ phép nói chuyện với Tưởng lão gia, cảm tạ Tưởng gia cho vợ mình trú chân.
Lâm Chính Thanh luôn lấy lợi ích làm đầu, không có lợi ích gì cũng đừng mong nói chuyện được với hắn ta.
Hai mắt Lâm Di lóe sáng,
Đại gia không xuất Kinh cùng chúng tôi ư?
Lâm Chính Thanh nhíu mày, trong mắt lại có ý cười,
Ta đi thì phụ thân phải làm sao giờ?
Đã sắm vai hiểu tử hiền tôn thì phải diễn cho trọn vẹn, nếu không về sau Lâm Đại gia trở lại kinh thành còn mặt mũi đâu nữa mà làm người? Lâm Chính Thanh muốn ở lại Kinh, Lâm Đại thái thái lại nằng nặc không chịu để cho đứa con trai độc nhất ở lại chờ chết, bằng mọi giá cũng phải đưa Lâm Chính Thanh theo.
Đến lúc đó có mẫu thân khuyên bảo, lại thêm người vợ không nơi nương tựa này nữa, Lâm Chính Thanh sẽ diễn màn đành phải đồng ý thu xếp ổn thỏa cho Lâm Đại thái thái và nàng trước.
Lâm Chính Thanh mỉm cười,
Như vậy...
cũng được.
Đại gia phải bảo đảm mẫu thân ta bình an, nếu không ta sẽ suy sụp tinh thần, chỉ có thể ở lại trong Kinh chờ đợi phụ thân, đành từ chối ý tốt của Tưởng gia mà thôi.
Nàng không đi, đương nhiên Lâm Chính Thanh chẳng thể nhờ Tưởng gia dẫn mẹ con hắn ra khỏi thành.
Nàng không muốn nghĩ đến, ấy vậy mà vẫn bất giác nhớ lại từng chuyện từng chuyện.
Nàng ở lại Tưởng gia một đêm, bên ngoài chém giết rung trời, lại có kẻ xấu lợi dụng hỗn loạn mà trộm cắp chiếm đoạt tài sản, đừng nói là gia nhân trực đêm ở ngoại viện không dám nhắm mắt, ngay cả nữ quyến bên trong hậu viện được bọn họ bảo vệ cũng nơm nớp lo sợ không thôi.
Cũng may người Tưởng gia tốt bụng, ngày hôm sau, Tưởng thái thái vẫn không đuổi nàng đi mà để nàng ở lại, còn dặn dò gia nhân hầu hạ thoả đáng.
Lâm Di kiên quyết nhìn Lâm Chính Thanh, Lâm Chính Thanh bước tới gần nàng, ánh mắt nguy hiểm, song Lâm Di vẫn không chịu lùi bước.
Không biết vì sao mà Lâm Chính Thanh bỗng bật cười, cơ mặt giãn ra,
Được, vậy sẽ theo ý nàng.
Nói rồi hắn vươn tay nâng cằm Lâm Di lên,
Ta chưa bao giờ gặp nữ tử nào thông minh thế này, nàng phải sống thật tốt, tương lai chúng ta còn mấy chục năm ở với nhau nữa đấy.
Lâm Di chắp tay nhún người đáp lễ,
Vậy mời Đại gia sớm đi thu xếp.
Lâm Chính Thanh muốn bình an ra khỏi thành, nên đành phải làm theo lời Lâm Di, vì vậy ngay tối hôm sau Lâm Di đã gặp được tiểu Tiêu thị.
Mới mấy ngày ngắn ngủi mà tiểu Tiêu thị đã gầy chỉ còn da bọc xương, ngồi trên giường thở dốc, Lâm Di an ủi một lúc lâu, Tưởng gia lại lấy thảo dược tốt nhất ra sắc cho bà uống.
Tiểu Tiêu thị nhìn thấy Lâm Di thì tinh thần cũng khá hơn nhiều.
Tưởng gia bỏ ra mấy nghìn lượng bạc hối lộ lính canh cổng, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, trời vừa sập tối sẽ ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.