Chương 266: Nguyên nhân cái chết ở kiếp trước (2)


May mà có đệ đệ của Tưởng lão gia làm ăn ngoài Kinh đồng ý tặng cho tướng lĩnh thủ thành ruộng đất với cửa hàng, bằng không những người ki8a tha thu vàng bạc liền chứ làm gì chịu thả bọn họ ra khỏi thành.

Tưởng lão gia cũng ỷ vào điểm đó mới cảm thấy chuyến đi này an 3toàn.
Tưởng lão gia thở dài,
Không liên quan thì đừng hỏi đến, cả nhà chúng ta bình an là tốt rồi.
Nói xong ông nhìn bà tử đi theo xe:
Hầu hạ thái thái và các tiểu thư cho tốt, chúng ta phải tiếp tục lên đường.
Bà tử vầng dạ, vội vàng sửa sang lại thùng xe, hạ nhân của Tương gia đều đuổi kịp, đoàn người lại bắt đầu đi tiếp.
Phu xe còn chưa thúc ngựa đi thì đã có người hét ầm lên:
Mau...
Xe ngựa của quốc cữu gia...
Nhà quốc cữu không phải quan to hiển quý bình thường, thảo nào có nhiều xe ngựa như vậy.
Trần gia, Tưởng gia, nhà họ Lâm, nhà quốc cữu...
Mọi thứ đều đã thay đổi.
Đám quan binh kia hẳn là đang đuổi theo nhà của quốc cữu, chúng ta nên sớm tách khỏi bọn họ thì hơn.
Quốc cữu gia dẫn theo ai rời Kinh? Tưởng thái thái nói:
Ta đã bảo mà, Thái hậu nương nương còn ở trong cung, bên quốc cữu là nhà mẹ đẻ của Thái hậu nương nương, làm sao có thể mặc kệ mà chạy khỏi Kinh thành vào lúc này.
Thì ra nữ quyền chỉ giúp che giấu thôi, nhà quốc cữu nói cho cùng vẫn không tránh khỏi phải dính đến chính sự, nên nữ quyền cũng giúp đỡ một tay, không giống chúng ta chỉ lo bảo toàn mạng sống.

Hai người ra ngoài buồng sưởi phía Đông nói chuyện.
Chu Thập Cửu uống vài hớp trà,
Gã đạo sĩ kia lừa gạt Hoàng thượng, bịa đặt giải đáp lời tiên tri, nghe nói Hoàng thượng bệnh nặng thì tự biết đã phạm tội khi quân, sợ tính mạng khó bảo toàn nên mới bỏ trốn khỏi Kinh thành phụ.
Thay đổi lớn nhất chính là nàng, giờ ngẫm lại, mọi chuyện kiếp trước cứ như một giấc mộng vậy.

Vừa rồi gặp ác mộng, mơ thấy bị kẻ xấu bao vây.
Lâm Di cười kể vừa mộng thấy gì cho Chu Thập Cửu nghe.
Lâm Di ngẫm nghĩ,
Như vậy mấy vị Vương gia đều không thể đứng ngoài cuộc chiến giành làm Thái tử, Quận Vương gia cho rằng tranh giành xảy ra sớm hơn sẽ bất lợi cho Ngũ Vương gia ư?
Bây giờ Ngũ Vương gia chiếm được ưu thế, nếu để tiếp tục như vậy nữa thì sẽ càng ngày càng nhận được nhiều sự ủng hộ hơn.
Chu Thập Cửu cười nói:
Tuy rằng đang bệnh nặng nhưng Hoàng thượng vẫn đích thân phê duyệt tấu chương, mấy vị Vương gia nhìn như san sẻ chính sự, song ngày nào cũng phải tới Dưỡng Tâm điện nghe thánh huẩn.

Tưởng thái thái không hỏi, nhưng không bao lâu sau lại có tiếng xe ngựa truyền tới, Lâm Di vén rèm nhìn ra ngoài, thấy có rất nhiều đèn lồng đón gió đang lập lòe.
Tiếng vó ngựa vang không ngớt, thậm chí còn có quan binh đến chào hỏi xe ngựa ra khỏi thành.
Nếu giờ chúng ta đổi ý, chỉ e viên tướng thủ thành kia sẽ nghi ngờ, ngược lại ra tay xử lý chúng ta.

Hiện giờ không thể đưa ra bất kỳ quyết định gì.
Xe ngựa không đi được, ngồi yên chính là chờ chết.
Tưởng thái thái cùng Tưởng thị xuống xe, Lâm Di đỡ tiểu Tiêu thị.
Cho nên mới sợ tới mức đổ mồ hôi đầy người.
Dứt lời nàng ngồi dậy, vừa định hỏi tại sao Chu Thập Cửu hồi Kinh mà không cho người thông báo trước một tiếng thì bên tai đã truyền tới giọng nói của chàng,
Lần trước ta đã nói, mỗi khi gặp ác mộng Nguyên Nguyên hãy gọi tên ta, nhớ không?
Lâm Di bật cười, lần trước chỉ là trêu đùa cho vui, vậy mà nàng lại làm thật,
Ta có gọi Quận Vương gia.
Ở trong mơ nàng thật sự đã gọi tên Chu Thập Cửu.
Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu trong chốc lát, bấy giờ mới phân biệt được đâu là mơ, đâu là hiện thực.
Cuộc đời đúng là kỳ lạ, người kiếp trước từng gặp kiếp này vẫn gặp lại, chỉ là tình huống sau khi sống lại không còn giống kiếp trước nữa.
Chu Thập Cửu suy nghĩ một lúc, hiểm khi nghiêm túc như vậy:
Kiểu gì cũng phải có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.

Chương 255.: 2 NGUYÊN NHÂN CÁI CHẾT Ở KIẾP TRƯỚC (3)
Vừa kéo vừa túm một hồi cuối cùng xa phu cũng dắt xe chạy sang, nhưng Tưởng Đại thái thái và Tưởng thị vừa lên xe, thì quan binh đã đến ngay trước mắt.
Phu xe bất chấp tất cả lập tức đánh xe chạy đi, Tưởng thị trong xe giật nảy mình, vén rèm kéo tay Lâm Di nhưng không nắm kịp.
Nhưng lần này bọn họ cảm giác được phản quân cách mình rất gần, tiếng vó ngựa ở ngay bên tai, giống như có thể ngửi được mùi máu tươi rồi.
Theo tiếng kêu thảm thiết của gia nhân bên ngoài, cảm giác sợ hãi khó có thể kháng cự càng ngày càng tăng mạnh, không ai bình tĩnh được nữa.
Lâm Di không nhịn được bật cười thành tiếng,
Nói không chừng lần sau vẫn sẽ mơ giấc mộng đó, đến lúc ấy nhất định sẽ để Quận Vương gia thể hiện bản lĩnh.

Lâm Di vừa dứt lời, Quất Hồng tiến vào thưa:
Lang trung đến rồi ạ.
.

Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên.

mức đổ mồ hôi nhễ nhại vậy?

Lúc trước nàng mơ thấy ác mộng bị giật mình tỉnh giấc, Chu Thập Cửu đã từng nói, nếu gặp ác mộng thì hãy gọi tên chàng, chàng sẽ xuất hiện đúng lúc, Lâm Di thầm gọi
Chu Nguyên Triệt
, biết rõ chuyện kiếp trước không thể thay đổi song nàng vẫn không nhịn được muốn thử, cho dù chỉ là để kéo nàng ra khỏi cơn ác mộng này...
Chu Nguyên Triệt, Chu Nguyên Triệt.
Mấy người mới bước xuống xe thì thấy người trên chiếc xe ngựa bị hỏng phía trước cũng bước xuống.
Là nữ quyền của nhà quốc cữu.
Lưỡi đao của quan binh đã gác trên cổ Tưởng lão gia.
Rèm xe bị xốc lên, nhìn thấy bàn tay thô lỗ của quan binh thò vào, chẳng biết tiểu Tiêu thị vốn yếu đến không thở nổi lấy đâu ra sức lực mà lập tức kéo Lâm Dira sau lưng, nhưng có trốn thể nào thì trong thùng xe nhỏ hẹp cũng chẳng che chắn được bao nhiêu.
Nhưng xe ngựa chưa chạy được mấy bước thì đã bị hai chiếc xe ngựa phía trước chắn đường, hoàn toàn không còn đường để trốn nữa.
Phu xe vội vàng bảo Tưởng thái thái:
Thái thái, người xuống xe trước đi, tiểu nhân mới có thể đánh xe qua được.
Phía trước là hai chiếc xe ngựa đậu song song, chắn hết cả con đường, chỉ có đánh xe trống mới có thể đi vòng qua từ bên cạnh.
Tại sao tướng lĩnh thủ thành phải vội vàng thả người ra khỏi thành? Chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là yên tâm Tưởng gia, hoặc là căn bản không cần nữa.
Bởi vì nếu như người trong xe không thể sống sót, thể thì đương nhiên chẳng cần kiểm tra làm gì nữa.
Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng vó ngựa của truy binh, nhóm vú già bên ngoài rồi hết cả lên.
Xe ngựa luôn bắt mắt nhất, trong xe có đèn, bên ngoài còn có hạ nhân xách đèn lồng.
Quận Vương gia lãnh nhiệm vụ đi tìm đạo sĩ kia đưa về Kinh, nếu đạo sĩ biến mất, bên trên sẽ đổ hết tội lên đầu Quận Vương gia.
Vẻ mặt Chu Thập Cửu vẫn bình thản, chàng vươn tay vén gọn tóc mai nơi thái dương của Lâm Di, mỉm cười,
Nguyên Nguyên yên tâm, không có chuyện gì đâu, chỉ là một trận sấm to mưa nhỏ mà thôi.
Giết đạo sĩ Hoàng thượng tín nhiệm nhất mà vẫn có thể nhàn nhã như vậy.
Triều Đại Chu có được mấy người dám làm thế đâu, Chu Thập Cửu cây thông minh nên cũng hơi tùy hứng, vì vậy chàng mới dám nhận lệnh đối đầu với Thành Quốc công, mới có thể công khai không khuất phục Ngũ Vương gia.
Lúc vừa vào nhà chàng nhìn thấy mặt Lâm Di tái nhợt, mày nhíu chặt, trán nhễ nhại mồ hôi, cho nên hốt hoảng, xoay người bảo nha hoàn mời lang trung tới, sau đó mới nghĩ tới khả năng Lâm Di mơ thấy ác mộng.
Lâm Di đứng dậy búi gọn tóc, bảo Linh Lung lấy y bào sạch sẽ của Chu Thập Cửu tới, hầu hạ chàng thay quần áo, Quận Vương gia đưa đạo sĩ về Kinh rồi?
Chu Thập Cửu nhìn cái cằm nhọn của Lâm Di, nhất thời không nói gì.
Lâm Di bỗng nhìn thấy Chu Thập Cửu.
Thật sự là Chu Thập Cửu.
Lang trung vào phòng chẩn mạch, không bốc thuốc mà chỉ dặn phải nghỉ ngơi thật tốt, ăn mấy món bổ dưỡng giúp làm ấm người, mấy ngày nữa ông ấy lại tới.
Quất Hồng tiền lang trung về, Lâm Di đỏ mặt nhìn Chu Thập Cửu,
Giằng co cả buổi, thì ra không có bệnh.
Dứt lời nàng ngồi dậy mang giày.
Nàng còn đang suy nghĩ thì xe ngựa đã bắt đầu lăn bánh về phía trước.
Nghe tiếng bánh xe, xe ngựa cách của thành càng ngày càng gần, Lâm Di cảm giác được rõ ràng sinh tử chỉ cách nhau trong một nháy mắt.
Nhìn xe ngựa chạy vột đi, Lâm Di hơi sợ hãi, song lại thấy may mắn, nói thế nào thì thể cũng tốt hơn là tất cả cùng chết một chỗ.
Không biết có phải vì nằm mơ hay không, mà vào lúc nguy cấp này Lâm Di chợt nhớ tới Chu Thập Cửu.
Tưởng thái thái chưa kịp hỏi, bên ngoài đã vang lên giọng của bà tử:
Đụng phải mấy xe ngựa gặp lúc trước ạ.
Vốn dĩ xe ngựa hai nhà lần lượt ra khỏi thành, nếu đã đi chung đường thì đương nhiên sẽ gặp nhau.
Lại một lát sau, hạ nhân đã hỏi thăm được,
Phía trước là xe của quốc cữu gia.

Lâm Di kinh ngạc trợn trừng mắt,
Vậy...
Quận Vương gia phải ăn nói với Hoàng thượng kiểu gì? Mấy ngày nay trong Kinh đã truyền ra tin tức, nói có người muốn làm Thái tử, tất nhiên sẽ giết đạo sĩ kia trước...
Gần đến hừng đông, lúc mọi người cho rằng đã cắt đuôi được truy binh, ai ngờ lại gặp xe ngựa của bên quốc cữu gia.
Hai nhà cùng tránh né, Tưởng thái thái sai người đến chỗ hạ nhân bên quốc cữu gia nghe ngóng, mới biết được thì ra quốc cữu gia là Châu Đại lão gia cùng Châu Đại thái thái dẫn con cái rời Kinh.
Chu Thập Cửu giãn cơ mặt, nở nụ cười vui vẻ,
Vậy ta có xuất hiện không?

Có.
Lâm Di gật đầu cười, đón ánh mắt của Chu Thập Cửu.
Thật sự có, không biết sao Chu Thập Cửu lại xuất hiện ở đó.
Chưa kể không phải ai đưa bạc tướng thủ thành cũng chịu nhận, lúc trước có nhiều quan to hiền quý muốn dùng cách này, nhưng đều bị chặn lại hết.
Nghĩ gần chính là tướng thủ thành tham tài, nghĩ xa chính là...
Tưởng thái thái mở miệng hỏi ngay:
Lão gia có hỏi thăm được gì không?
Tưởng lão gia muốn nói rồi lại thôi.
Lâm Chính Thanh thấp giọng bảo:
E rằng trên xe của Châu lão gia có dẫn theo người ngoài trời Kinh, cứ che che giấu giấu không cho lại gần.
Nam định bên ngoài giật nảy mình, Trưởng lão gia lập tức bảo xe ngựa đi tiếp.
Cả một đoàn người, có đi kiểu gì cũng không bằng những quan binh cưỡi ngựa đuổi theo kia.
Giết người.
Sắc mặt Tưởng thái thái lập tức trở nên trắng bệch.
Phu xe hoảng hốt kéo mạnh dây cương, dường như ngựa cũng bị hù dọa, bất an đạp bốn vó.
Tưởng thái thái nhỏ giọng trấn an:
Sẽ không có chuyện6 gì đâu.
Tiểu Tiêu thị gật đầu, mọi người như vững tin hơn.
Lâm Di cũng tin ít nhất tám chín phần mười sẽ ra khỏi thành được, th5ứ tướng thủ thành tham không chỉ là số tiền tài này của Tưởng gia, nếu giờ đổi ý giết người, sau này còn ai dâng tiền tận miệng nữa, như vậy có khác nào cắt đứt con đường tài lộc của chính mình đâu? Làm ăn phải có uy tín, tướng thủ thành hiểu rất rõ điều này.
Tưởng gia quả quyết muốn đi, Lâm Di và tiểu Tiêu thị cũng chỉ đành theo chân.
Mọi người chờ trong chốc lát thì có tiếng bước chân vang lên, bà tử bên ngoài nói:
Thái thái đội mũ mạng lên đi, quan binh muốn tới kiểm tra.
Lúc trước đã bàn bạc xong, tất nhiên phải có trình tự này, nếu không sẽ chẳng biết là ai ở trong xe ngựa.
Chưa kể lão gia nhà ta là quan nhỏ, cho dù bên trên trách tội thì cũng không trách tới đầu bọn ta, chúng ta đều có không thông đồng với phe phản loạn làm bậy.
Vì vậy mọi người mới cảm thấy ra khỏi thành tương đối an toàn.
Được Tưởng thái thái an ủi, tiểu Tiêu thị thả lỏng bàn tay đang túm chặt tay của Lâm Di.
Kiếp trước Lâm Di không quen biết nhà quốc cữu, nhưng đã trải qua kiếp này, nàng nhận ra người trước mắt ngay, là Châu Đại thái thái và Châu Lang Huyên.
Quan binh tới gần, con đường rất chật, phu xe càng sốt ruột thì con ngựa kia càng không chịu nghe lời.
Tướng lĩnh thủ vệ sẽ không giết người trong Kinh thành, nhưng nếu ra khỏi thành, lỡ như những quan binh kia đuổi theo giết người diệt khẩu thì sao?
Bây giờ Lâm Di mới thật sự lo lắng.
Cứ gọi liên tục giống như người được gọi sẽ thật sự xuất hiện.
Quan binh từng bước ép họ đến đường cùng, từng chuỗi đao sáng loáng đã chia tới trước mặt.
Ra khỏi cửa thành rồi vẫn không biết bên ngoài có quân đóng hay không, cũng lạ, lúc trước phản quân và quân đội được Hoàng thượng phái tới còn đánh giết nhau ngoài thành, vậy mà hai ngày nay lại không có động tĩnh.
Tưởng thái thái nói:
Chúng ta từ trong Kinh trốn ra, bọn họ sẽ không làm gì chúng ta đâu.
Quan binh ở đó đã tìm kiếm tung tích của đạo sĩ khắp nơi, ta hội Kinh là để xin điều động nhiều binh mẽ hơn, có đào sâu ba thước đất cũng phải tìm cho ra.

Hoàng thượng bệnh nặng, ai dám ra lệnh dùng binh mã ở Kinh thành phụ chứ, thế nên bỏ lỡ cơ hội tốt tìm người, cho dù cuối cùng không tìm thấy đạo sĩ thì cũng có thể lấy cớ này chặn miệng dư luận.
Trán hai người chạm nhau, nhìn thấy được ánh sáng trong mắt mình phản chiếu nơi đáy mắt của đối phương.
Lâm Di do dự muốn ngồi dậy.
Con đường ra khỏi thành xem như bằng phẳng, chỉ là ban đêm không nhìn rõ lắm, nên khó tránh khỏi xóc nảy.
Chẳng qua xóc nảy như vậy lại khiến lòng người vững tin hơn, khởi đầu không dễ dàng nhưng ít ra không có ai cản trở.
Tiểu Tiêu thị cực kỳ sợ hãi, ôm Lâm Di vào lòng bảo vệ.
Lâm Di vuốt ngón tay gầy teo của bà, đau lòng không thôi, n9hớ về khoảng thời gian mới vào Kinh, cả nhà bọn họ từng hạnh phúc tới đâu.
Cuối cùng tiếng vó ngựa thay đổi, tất cả mọi người trong xe thở phào nhẹ nhõm, ngược lại Lâm Di càng căng thẳng hơn, nếu có biến thì sẽ là vào lúc này.
Bà tử ngoài xe thấp giọng nói:
Thái thái, không sao, chúng ta ra ngoài rồi.

Chẳng rõ vì sao mà Lâm Di chợt nhớ tới lúc mới bàn xong chuyện cưới hỏi với nhà họ Lâm, song thân ở trong phòng lặng lẽ tính của hồi môn cho nàng, mẹ nàng dốc lòng tỉ mỉ chuẩn bị hôn lễ là để nàng gả vào Lâm gia không phải lo cơm áo, làm thế nào cũng chẳng ngờ được tương lai lại đối mặt với tình cảnh này.
Thấy quan binh sắp trèo lên xe, phu xe bỗng hoàn hồn, quất mạnh một roi, xe ngựa lập tức vọt tới, khiển quan binh ngã dạt sang một bên.
Lâm Di nói:
Thiếp thân chỉ chớp mắt một cái, Quận Vương gia đã tới trước mặt, đánh bay đao trong tay người xấu rồi.
Chu Thập Cửu kéo tay Lâm Di, dùng sức đề cơ thể vừa ngồi dậy của Lâm Di nằm xuống lại.
Không đợi Lâm Di lên tiếng, chàng cúi đầu áp trán mình vào trán nàng.
Ai ngờ gõ đạo sĩ kia đã bị Chu Thập Cửu giết rồi.
Chu Thập Cửu tính toán khéo, nhưng đây cũng là một nước cờ hiểm, trên triều vốn đã xuất hiện lời đồn đại, cuộc chiến tranh giành vị trí trữ quân sẽ bị đẩy lên cao trào, rõ ràng đang buộc Hoàng thượng đưa ra lựa chọn.
Ngay sau đó là giọng nói của Lâm Chính Thanh:
Còn thất thần cái gì? Đi mau.

Trên đường đi trải qua không ít khó khăn trắc trở song đều biến nguy thành an.
Chu Thập Cửu cười hỏi:
Nguyên Nguyên kể cho xong giấc mộng kia đi, sau đó thế nào?
Sau đó...
Nàng không nhớ được,
Quận Vương gia đánh thức thiếp thân rồi.
Trong mộng gặp được Chu Thập Cửu, sau khi tỉnh lại Chu Thập Cửu cũng ở ngay trước mắt.
Tuy rằng đèn đã tắt nhưng xe ngựa vẫn để lại dấu vết, thế nhưng không còn cách nào tốt hơn, đành phải ngóng trông truy binh đuổi theo nhà quốc cứu thôi.
Nhưng thường mọi việc sẽ không như mong muốn của mình.
Lâm Di và tiểu Tiêu thị dựa vào nhau, từ từ bình tĩnh trở lại, lát sau bắt đầu hơi gà gật.
Lâm Di đang mơ mơ màng màng, xe ngựa bỗng dừng lại.
Cổng thành được làm từ gạch đá xanh chuyên dụng, nên tiếng vó ngựa giẫm lên rất vang.
Không biết rốt cuộc đã đi được bao lâu, nhưng cảm giác dài dằng dặc như một canh giờ.
Mặc dù đã nghĩ tới tướng thủ thành không chỉ thả một mình Tưởng gia, nhưng không ngờ sẽ chạm phải người khác.

Cả đoàn rất nhiều xe ngựa.
Bà tử ngoài xe nhỏ giọng nói:
E là quý nhân trong Kinh.
Quý nhân trong Kinh cũng được thả ra khỏi thành? Lâm Di muốn hỏi bà tử kia có bao nhiêu xe ngựa nhưng lại ngại mở miệng, đó dẫu gì cũng là gia nô của Tưởng gia.
Lâm Di và mấy người tiểu Tiêu thị, Tưởng thái thái đội mũ mạng xong, chỉ còn chờ quan binh xốc màn xe ngựa đến xem nữa thôi.
Ai ngờ những người kia chậm chạp không tới, bà tử ngoài xe sốt ruột, Tưởng lão gia đi tới nói:
Cho đi rồi, mọi người chờ thêm một chút.
Không kiểm tra đã muốn cho đi, hoàn toàn khác với dự tính ban đầu.
Đã có người chết tức là đám quan binh kia sẽ không nương tay.
Tia hy vọng cuối cùng cũng sụp đổ, chỉ cần bị đuổi kịp là sẽ chết.
Tướng lĩnh thủ thành nhất định đã nhận không ít lợi lộc, ngay cả nhà quốc cữu mà cũng dám thả.
Xe ngựa dừng lại trong chốc lát, các nữ quyền uống nước, đang chuẩn bị đi tiếp thì có người nhìn thấy ánh đuốc đang hướng về phía này.
Lâm Di nhìn Tưởng thái thái,
Nhiều người như vậy ra khỏi thành thì hơi lạ.

Tưởng thái thái cũng thấy lạ, đâu dễ gì mà hối lộ ra khỏi Kinh được, Tưởng gia phải nhờ rất nhiều người mới có thể lẫn tới chỗ tướng thủ thành.
Xe ngựa đi đến cửa thành thì dừng lại, Tưởng thái thái sai người đi nghe ngóng, không bao lâu sau gia nhân đã tới báo:
Phía trước còn có xe ngựa ra khỏi thành, bảo chúng ta cứ chờ một chút.

Còn có xe khác nữa? Nữ quyến trong xe kinh ngạc nhìn nhau.
Chương 255.: 1 NGUYÊN NHÂN CÁI CHẾT Ở KIẾP TRƯỚC (3)
Vừa nhìn Tưởng thái thái lập tức xụi lơ, khàn giọng gọi:
Lão gia, lão gia.

Tưởng gia dặn xe ngựa đi mau, để sớm có thể tập hợp với người tiếp ứng Tưởng gia.
Tưởng thái thái thắc mắc:
Những người đi trước có chung đường với chúng ta không nhỉ?
Bình thường thì đã sớm hỏi thăm được, bây giờ không ai kịp nghĩ đến mấy chuyện này, càng chẳng biết rốt cuộc những người kia đi đâu.
Nàng vẫn gặp Lâm Chính Thanh, Chu Thập Cửu, Châu Lang Huyên và Tưởng thị, họ vẫn là họ, chỉ có điều cuộc sống của họ đã thay đổi.
Thành Quốc công đã sớm bị Chu Thập Cửu giết, nàng gả cho Chu Thập Cửu, Châu Lang Huyên gả cho Tề Trọng Hiên, Tưởng thị và nàng trở thành chị em dâu...
Phía nữ quyến bên nghe được vài tin tức, Tưởng lão gia và Lâm Chính Thanh cũng vừa dò xét được tình hình phía trước, họ đang đi lại đây.
Sắc mặt Tưởng lão gia nghiêm túc, ánh mắt Lâm Chính Thanh thì mập mờ.
Quan binh tới rồi...
Giết...
Tất cả mọi người bắt đầu hối hận, sớm biết vậy đã không tìm cách rời Kinh, như thể sẽ không gặp phải quốc cữu gia, tất nhiên cũng không bị liên lụy cùng.
Xe ngựa bị ép dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng Tưởng lão gia cãi lại:
Chúng tôi là Tưởng gia của phủ Thái Nguyên, trong xe đều là nữ quyển, chúng tôi và thủ thành...
Giọng nói chợt tắt lịm.
Lâm Di đeo hầu bao và ngọc bội cho Chu Thập Cửu xong mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của đối phương, nụ cười của nàng cũng nhạt đi phân nửa.
Chu Thập Cửu nói:
Gã đạo sĩ kia chuyên dùng yêu ngôn hoặc chúng, chỉ sợ đưa về sẽ hại nước hại dân, ta và phụ tá thương lượng, dẫn theo vài thân binh giết chết gã rồi.

Nhóm vú già sợ hãi thét lên.
Tưởng thái thái không ngồi yên được nữa, vén rèm lên nhìn ra ngoài.

Có khi nào cục diện chính trị trong Kinh có biển không?
Lâm Di nhìn Tưởng thái thái.
Tưởng thái thái cũng không rõ nên lắc đầu,
Bây giờ có nói gì cũng muộn rồi, lão gia đã giao bạc ra.
Chu Thập Cửu dặn Quất Hồng dụng bình phong, sau đó mời lang trung vào phòng.
Chu Thập Cửu cầm chăn đắp kín cho Lâm D,
Sao bị bệnh cũng không biết thế?
Bị bệnh? Nàng đầu cảm thấy gì, Lâm Di nghĩ rồi đưa tay sờ trán, hơi ẩm, nhưng chưa đến mức sinh bệnh.
Tưởng thái thái còn đang không biết làm gì cho phải thì Tưởng lão gia bước tới nói:
Chúng ta tách khỏi nhóm của quốc cữu gia đi.
Tưởng thái thái lên tiếng đáp lại.
Bên ngoài vang lên giọng nói của Lâm Chính Thanh:
Bảo hạ nhân dập đèn lồng đi, cũng tắt hết đèn trong xe.
Tưởng lão gia cảm thấy có lý, tách khỏi đoàn xe ngựa của quốc cữu gia ở ngay lối rẽ phía trước.
Lúc ta đến thì đã không thấy tung tích của gã đầu nữa.
Nếu bàn về chịu tội, tuy ta có, nhưng quan lại ở Kinh thành phụ cũng không tránh khỏi.
Nói cách khác, Hoàng thượng vẫn còn tham vọng cai quản đất nước, bây giờ ai muốn làm Thái tử là tương đương với việc ngấp nghé ngôi vị Hoàng đế, cho nên giờ có càng nhiều người ủng hộ tức là càng dễ phạm sai lầm hơn.

Lâm Di mới nghĩ tới đây thì Bạch Thược tiến vào báo:
Có nội thị trong cung đến ạ.
Nội thị vào phủ để truyền Chu Thập Cửu tiến cung ư? Chu Thập Cửu sửa sang lại y bào ra ngoài đón.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.