Chương 267: Mê hoặc
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1041 chữ
- 2022-02-06 07:22:29
Chuyện của Chu Nguyễn Cảnh và Chân thị không phải vấn đề cần để tâm bây giờ, nàng bèn bỏ qua một bên luôn.
Chỉ có Chu lão 8phu nhân với Chân gia mới quan tâm Chu Nguyễn Cảnh được ở lại Kinh thành hay sẽ bị lưu đày thôi.
Còn Lâm Chính Thanh thì vẫn như một con rắn độc lươn lẹo ghê tởm, luôn nhe nanh thè lưỡi đe dọa.
Chu Thập Cửu thì sao? Có lẽ cũng bởi vì kiếp trước Chu Thập Cửu đã cứu nàng vào thời khắc sinh tử, cho nên hai người bọn họ mới có duyên kiếp này.
() Tiết Đồng chí là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng 21 hay 22 tháng 12, kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng Một trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á.
Liệt kê như vậy thì đúng là sẽ rất bận, Lâm Di cười,
Như thế cũng tốt, có việc làm, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn, vào một cái là qua mùa Đông.
Từ nhỏ nàng đã sợ lạnh, cứ cảm thấy ngày Tết chính là mục tiêu để có thể sống sót qua được mùa Đông, sống qua mùa Đông là có hy vọng.
Linh Lung vui vẻ nói:
Tiểu thư nhà ta lại sắp làm điểm tâm cực ngon rồi...
Vừa dứt lời cô nàng đã biết mình xưng hô sai, vội vàng bụm miệng lại.
Quất Hồng trêu chọc Linh Lung:
Muội ấy nha, đúng là chỉnhớ ăn mà không nhớ làm, nghĩ đến ăn uống là quên hết cả.
Linh Lung nói không lại Quất Hồng, bèn quay sang cầu cứu Lâm Di:
Quận vương phi, người nhìn cái miệng của tỷ ấy kìa, chờ tới Tết làm sủi cảo, em nhất định phải bóp miệng mấy cái sủi cảo tỷ ấy gói, để tỷ ấy bớt nói đi mới được.
Lâm Di xén đủ vải rồi bắ3t đầu làm tất chân cho Chu Thập Cửu, tỉ mỉ may từng mũi một, đường chỉ được giấu kín bên trong, phải quan sát rất kỹ mới thấy.
Im lặng ngồi thêu thùa luôn là việc có thể giúp lòng người bình tĩnh lại, thận trọng suy xét từng sự việc, từng hành vi của6 kiếp trước...
nàng cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tiết Trùng cửu nhất định phải ăn bánh hoa, Đông chí thì sẽ phải làm hoành thánh, còn phải chuẩn bị quà chúc Tết nữa.
() Theo phong tục tập quán thì ngày mùng 9 tháng 9 Âm lịch hằng năm là ngày Tết cổ xưa, gọi là tết Trùng dương hay còn gọi là tết Trùng cửu, ngày Tết hoa cúc.
Tết Trùng cửu lấy sự lặp lại của hai số 9 để nói về sự trường thọ.
Bóp miệng của bà ấy lại, để xem bà ấy còn hoạch họe người khác được nữa hay không.
Nghe Linh Lung nhắc đến chuyện này,vợ Củng Nhị cười nói:
Nô tỳ chưa từng nghe qua chuyện này đấy.
Nàng ấy lại hỏi Lâm Di:
Có hiệu quả không ạ?
Lâm Di cười nhìn sang Linh Lung.
Đời này nàng vốn có quan hệ tốt với Châu Lạng Huyên, nhưng vào thời điểm quyết định, Châu Lang Huyên vẫn đứng về phía Thái hậu nương nương.
Quan hệ của nàng và nhà họ Tưởng cực kỳ đơn giản, kiếp trước nhà họ Tưởng một lòng muốn cứu nàng và tiểu Tiêu thị, đời này Tưởng thị lại hợp tính với nàng, luôn cố gắng bảo vệ nàng trước mặt người khác.
Linh Lung gật đầu,
Có chứ, làm sao lại không được, sau đó vị ma ma kia thật sự nói ít hẳn đi.
Quất Hồng xen vào:
Đó là bởi vì bà ấy bị nhiệt miệng, đau quá nên mới không nói được.
Đám nha đầu cùng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Mọi người đang cười nói thì nha hoàn bên ngoài báo:
Thân ma ma tới ạ.
Nếu suy tính theo hướng này, vậy Hoàng hậu nương nương và Nhị Vương gia sẽ giống như kiếp trước, cũng sẽ lén lút cấu kết với nhau.
Liệu vụ mưu phản có lặp lại ở kiếp này không? Chẳng ai đoán trúng được cả.
2) Ngồi may vá một lát, Lâm Di bảo mấy người Quất Hồng mang số cánh hoa hái được năm nay ra phơi khô, phải phơi già nắng mới dùng làm điểm tâm được, chuẩn bị tới tiết Trùng cửu
sẽ dùng.
Vợ Củng Nhị cũng qua giúp đỡ, từ khi Củng Nhị kiếm được việc làm, vợ Củng Nhị vui vẻ hẳn lên,
Từ giờ về sau trong phủ không nhàn rỗi được nữa rồi, sắp đến tiết Trùng cửu, ngay sau đó là Đông chí, rồi lại đến Tết.
Lúc còn ở Phúc Ninh, tiểu Tiêu thị có mời một ma ma đến dạy lễ nghi cho Lâm Di, miệng lưỡi của vị ma ma kia rất ghê gớm, lúc nào cũng đi bắt bẻ người khác cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, nhìn thấy ai cũng muốn dạy dỗ một phen.
Lâm Di không ưa tính thích càm ràm của ma ma, nên lúc Tết, Linh Lung lấy mấy cái sủi cảo còn chưa gói đưa cho nàng gói miệng bánh lại, coi như đang bóp miệng của vị ma ma kia.
Dường như tất cả mọi chuyện đều được một bàn tay vô hình sắp đặt sẵn, kiếp trước nếu tướng thủ thành không thể cho nữ quyến nhà quốc cứu rời thành, chưa biết chừng cũng sẽ không cho nhà họ Tưởng và các nàng ra.
Có thể thuận lợi rời Kinh vốn là chuyện tốt, nhưng bọn họ lại vì cả nhà quốc cữu mà bị quan binh đuổi giết, quả đúng là thành hay bại đều tại một người.
Những chuyện không liên quan đến mình, nàng không muốn tốn5 công suy nghĩ, chỉ có chuyện Nhị Vương gia và Hoàng hậu nương nương làm phản là khiến nàng không thể yên lòng.
Kiếp trước nàng và Châu Lạng Huyên cùng Tương thị gặp nhau, kiếp này cuộc sống của cả ba đều có sự thay đổi, bọn họ không chỉ quen biết mà còn qua lại thân thiết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.