Chương 269: Trái ngược
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 973 chữ
- 2022-02-06 07:22:26
Trịnh Thất tiểu thư than vãn:
Nha hoàn tổ mẫu cho ta mượn đến tuổi nên rời phủ lấy chồng rồi, may mặc trong phòng ta trước giờ đều do nàng 8ấy làm hết, nha đầu mới mà mẹ ta chọn cho ta kém hơn hẳn một bậc, cần ta chọn ra mấy mẫu hoa mới để bắt chước y đó mà thêu.
Nói tới đây cô3 bé không nhịn được chau mày.
Mắt Lâm Di sáng lên,
Vậy sao không đổi người khác?
Trịnh Thất tiểu thư lắc đầu,
Ngoài chuyện thêu 9thùa thì mọi thứ khác nha đầu đó đều được, hơn nữa còn rất tận tâm với ta, làm sao ta đổi người khác được.
Nghe Trịnh Thất tiểu thư nói vậ6y, Lâm Di càng khẳng định suy nghĩ trong lòng hơn.
Trịnh gia chắc chắn không thể thiếu nha hoàn giỏi may vá, Trịnh lão phu nhân sắp5 xếp như vậy vì muốn buộc Trịnh Thất tiểu thư học nữ công thôi.
Tận đến khi sắp khóa cổng Chu Thập Cửu mới hồi phủ, Lâm Di vào phòng xép hầu hạ chàng thay quần áo.
Lâm Di thuật lại những chuyện Trịnh Thất tiểu thư kể hôm nay cho Chu Thập Cửu nghe:
Trong cung đang rất loạn, có người muốn gây rối đánh lạc hướng, Quận vương gia cũng bị liên lụy đúng không?
Chu Thập Cửu kéo Lâm Di lên giường nằm,
Chính sự chưa bao giờ dễ đối phó cả, chưa đến phút cuối cùng thì chẳng ai dám lơ là hết, mấy ngày nay ta sẽ bận rộn một chút, em cứ đi nghỉ sớm, không cần chờ ta đâu.
Lâm Di gật đầu, Chu Thập Cửu vươn tay ôm nàng vào lòng.
Không biết Chu Thập Cửu đã ngủ chưa, nhưng trong bóng tối Lâm Di vẫn mở to mắt, thầm đếm nhịp thở của chàng.
Nàng mỉm cười sai bảo Bạch Thược:
Lấy hết mấy mẫu hoa ra cho Trịnh Thất tiểu thư chọn lựa.
Trịnh Thất tiểu thư cười toe nắm lấy cánh tay của Lâm Di,
Vẫn là tỷ tốt nhất.
Đoạn cô bé hâm mộ nhìn thoáng qua Bạch Thược, Quất Hồng và Linh Lung,
Bên cạnh tỷ có nhiều nha đầu giỏi nữ công như vậy...
Lâm Di cầm khay đan trên bàn đặt vào tay Trịnh Thất tiểu thư,
Khen ngợi vô ích, không tặng cho muội đâu.
Trịnh Thất tiểu thư ủ rũ, song quay đầu nhìn Lâm Di thì hai người lại cùng bật cười.
Nàng vừa tiễn Trịnh Thất tiểu thư ra về thì Đồng Ninh quay lại bẩm báo:
Đêm nay Quận vương gia sẽ không về dùng cơm ạ.
Sau khi trở về từ Kinh đô phụ, Chu Thập Cửu bận rộn hơn hẳn.
Tuy chàng nói chuyện đã giết đạo sĩ một cách hời hợt, tựa như vẫn nắm hết mọi thứ trong tay, nhưng Lâm Di lại cảm giác được sự căng thẳng xưa nay chưa từng có.
Nàng mới xoay lưng đi, đôi mắt trong trẻo của Chu Thập Cửu đã mở ra.
Hôm sau Lâm Di cũng dậy sớm cùng Chu Thập Cửu dùng bữa sáng, rồi tiến chàng ra ngoài.
Sáng mai Cát gia sẽ lên đường trở về huyện Tam Hà, nên Lâm Di về phủ Quảng Bình hầu thăm Lâm Sương, nhân tiện gửi quà mừng năm mới cho Cát gia luôn.
Xung quanh rất bình yên, nhưng chẳng rõ vì sao nàng lại không ngủ được, muốn trở người sống lại sợ đánh thức người đang ôm mình.
Tờ mờ sáng Chu Thập Cửu đã phải đến nha môn, không có bao nhiêu thời gian để ngủ cả.
Chờ thêm một lát nữa, Lâm Di mới cẩn thận kéo tay Chu Thập Cửu ra, nhẹ nhàng dịch ra mép giường rồi nhắm mắt lại.
Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cô bé nghĩ thông suốt, tới lúc đó nhất định cảm ơn Trịnh lão phu nhân đã tốn nhiều tâm tư suy tính như vậy.
Trịnh Thất tiểu thư trời sinh ham chơi, về mặt quyết tâm có thể sẽ chậm hơn người khác, song về sau trưởng thành rồi, chưa hẳn không phải là một chủ mẫu tốt.
Lâm Di nhớ lại tổ mẫu có ý định kết thân với Trịnh gia...
Cát Khánh Sinh nhờ người đỡ, hành lễ với lão thái thái nhánh cả, Lâm Di và tiểu Tiêu thị.
Lão thái thái nhánh cả vội nói:
Mau dậy đi, cẩn thận vết thương trên người.
Cát thái thái cười nói:
Nếu không vì người đang bị thương thì còn phải hành đại lễ đấy ạ.
Lão thái thái nhánh cả oán trách nhìn Cát thái thái,
Là thông gia với nhau không, đâu cần khách khi đến vậy.
Mọi người cùng ngồi xuống, Lâm Di nhìn Lâm Sương, nhờ ăn uống được nên sắc mặt Lâm Sương hồng hào hơn hẳn.
Bà phái nha hoàn đến bên người Trịnh Thất tiểu thư, ngoài mặt nói để giúp đỡ may vá, nhưng thực ra là đang dạy cô bé.
Cách xử lý của Trịnh lão phu nhân trong việc buộc Trịnh Thất tiểu thư học nữ công thật sự cao siêu hơn của Huệ Hòa Quận chúa rất nhiều.
Con gái luôn yêu cái đẹp, quen mặc y phục tinh xảo rồi, giờ phải chịu mặc đồ xấu là chuyện khó khăn muôn vàn, Trịnh Thất tiểu thư lại hiền lành, không nỡ trách giận nô tỳ.
Khi nói chuyện với nàng, ánh mắt Lâm Sương luôn không rời Cát Khánh Sinh bên cạnh, lúc không nói chuyện, Cát Khánh Sinh cũng chốc chốc lại nhìn trộm Lâm Sương.
Lâm Di mỉm cười, Lâm Sương thấy vậy thì đỏ bừng mặt.
Cát Khánh Sinh không thể ngồi lâu, nói thêm hai cầu bèn cáo lui đi nghỉ ngơi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.