Chương 270: Trái ngược


Lâm Sương ở phủ Quảng Bình hầu hắn cũng nghe được vài tin tức.

Lâm Di lắc đầu,
Tỷ cứ yên tâm trở về đi, chăm sóc hai cha con họ t8hật tốt, sang năm lại vào Kinh thăm bọn muội.
Lâm Sương khẽ cười, nắm lấy tay Lâm Di,
Muội đúng là phúc tinh của ta, mỗi lần ta có chuy3ện vui muội đều ở bên cạnh, gặp chuyện xấu thì cũng luôn nhờ muội giúp đỡ.
Dứt lời nước mắt nàng lại lăn dài,
Ta thật sự không biết báo9 đáp muội thế nào mới đủ.
Lâm Di cầm khăn lau nước mắt cho Lâm Sương,
Mới cười đó rồi lại khóc nhè, coi chừng thành trò cười cho bé con6 trong bụng đấy.
Trò chuyện xong, Lâm Di cùng Lâm Sương đi tới phòng lão thái thái nhánh cả.
Lâm Di cầm nắp trà gạt lá trà trong chén, phát ra tiếng sứ va chạm trong trẻo, bầu không khí vốn ngột ngạt lại căng thẳng hơn mấy phần.
Lâm Di đặt chén trà xuống bàn thấp, cẩn thận nghênh đón ánh mắt của cha
Lão thái thái nhánh cả lạnh lùng nói:
Cậu không phải lỡ lời mà muốn ném toàn bộ Trần gia lên giàn nướng thì đúng hơn, ai làm trữ quân là chuyện cậu có thể bàn luận ư? Đừng nói hiện giờ Hoàng thượng không có ý định đó, cho dù thật sự đến lúc đó thì mọi thứ đều do Hoàng thượng định đoạt, đạo làm quân thần là gì, còn cần ta dạy lại cho cậu sao?
Trần Doãn Viễn sợ hãi cúi gằm mặt,
Mẫu thân dạy phải, nhi tử quá sơ suất...
cho rằng ở nhà...
Cứ như vậy, đạo sĩ kia chết, người được lớn nhất mặt ngoài rõ ràng là Nhị Vương gia? Cho dù Hoàng thượng từng có ý lập Nhị Vương gia làm Thái tử, bây giờ mọi người đều biết được dã tâm của Nhị Vương gia, Hoàng thượng còn có thể chọn ngài ấy nữa sao? Trước khi đi Quận vương gia còn nói chắc chắn sẽ đưa đạo sĩ kia về, sao giờ lại đột nhiên giết chết người ta rồi? Rốt cuộc là thế nào? Lúc trước Quận vương gia thường xuyên qua lại với quốc cữu gia, chẳng lẽ giờ chuyển hướng nương nhờ Thái hậu nương nương?
Đang trong thời khắc quyết định, làm sao có thể nói đổi ý là đổi ý ngay được? Ngũ Vương gia là kẻ gian trá, thân tín bên người đều là hạng lươn lẹo, gió chiều nào theo chiều nấy, tương lai có đăng cơ cũng không phải là minh chủ.
mình,
Quận vương gia nói ngài ấy đã giết chết đạo sĩ rồi.
Trần Doãn Viễn run tay, nước trà trong chén sánh ra làm ướt vạt áo bào, song không gọi nha hoàn vào thu dọn mà tái mặt nhìn Lâm Di,
Quận vương gia thật sự nói đã giết chết đạo sĩ?

Lâm Di gật đầu,
Vâng.
Trần Doãn Viễn rũ cả hai vai tựa như thoáng chốc bị rút cạn hết sức lực, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng ngồi thẳng lại,
Sao Quận vương gia lại hồ đồ như vậy, giết đạo sĩ rồi, Ngũ Vương gia chính là người được lợi
Trần Doãn Viễn ngồi không yên nổi nữa, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng.
Lão thái thái nhánh cả suy ngẫm trong khoảnh khắc rồi nhìn con trai,
Ngồi xuống đi, nóng ruột cái gì, vẫn chưa hỏi Quận vương gia rõ ràng mà con đã loạn trước rồi.
Trần Doãn Viễn căng thẳng nói:
Thường Quang Văn tố cáo đạo sĩ Thượng Thanh viện trước, giờ đạo sĩ chết rồi, lại có người dâng tấu nhắc tới chuyện lập trữ quân, trên tấu chương còn nói thêm rằng Trung cung không có con, xếp theo thứ tự bây giờ Nhị Vương gia lớn nhất.
nhất.
Đoạn như nghĩ tới gì đó, ông nhìn thẳng vào mắt Lâm Di,
Chẳng lẽ Quận vương gia muốn trợ giúp Ngũ Vương gia tranh ngôi vị trữ quần?
Rốt cuộc Chu Thập Cửu đứng về phía nào, Lâm Di chưa từng hỏi qua, nhưng theo cách nhìn của nàng, Chu Thập Cửu luôn hướng về bên Hoàng hậu nương nương, chàng tuyệt đối sẽ không ủng hộ Ngũ Vương gia.
Mà đã không phải là Ngũ Vương gia, thế càng không phải là một Tam Vương gia hành xử hoang đường, vậy cũng chỉ còn Nhị Vương gia thôi.
Lão thái thái nhánh cả tần ngần nhìn Lâm Di,
Gần đây Quận vương gia thế nào?

Lâm Di nhỏ giọng đáp:
Từ khi trở về từ Kinh đô phụ thì bạn không ngơi tay ạ.
Trần Doãn Viễn nhíu mày,
Quận vương gia có kể gì về vị đạo sĩ kia không? Ông ta thật sự đã đào thoát khỏi Kinh đô phụ sao?

Lão thái thái nhánh cả sai Bạch ma 5ma dẫn Lâm Sương cầm lễ vật bà muốn tặng Cát gia đi đưa cho tiểu Tiêu thị xử lý.
Cứ thế trong phòng chỉ còn lại lão thái thái nhánh cả, Trần Doãn Viễn và Lâm Di, Lâm Di rót trà nóng cho tổ mẫu và cha, ba người lẳng lặng uống trà, trong phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường.
Còn Nhị Vương gia thì trái lại, tuy ngoài mặt không có hành động gì, song...

Trần Doãn Viễn đang luyên thuyên, lão thái thái nhánh cả bỗng hét lớn:
Quảng Bình hầu, cậu có biết mình đang nói cái gì không?
Trần Doãn Viễn giật mình, sắc mặt trở nên vô cùng xấu,
Nhi tử lỡ lời.

thì có thể không cần biết chừng mực...
Cha đang lo sợ Chu Thập Cửu theo lập trường khác với Trần gia...
Từ sự kiện của Thành Quốc công tới nay, Chu Thập Cửu luôn đứng cùng chiến tuyến với Trần gia.
Tuy nói không thể tùy tiện bàn luận chuyện lập trữ, nhưng sự thật thì vào thời điểm lập trữ của bất kỳ triều đại nào, tất cả trong thần đều âm thầm ra sức vận động.

Luật quy định không được kết bè kết đảng, song số thần tử trung lập đã ít lại càng thêm ít; cái gì mà một lòng làm việc cho triều đình, chỉ là hành động ra vẻ mà thôi.

Không rõ vì sao, Lâm Di bỗng nhớ tới chuyện Chu Thập Cửu cưới Châu Lạng Huyền kiếp trước, quan hệ giữa Chu Thập Cửu và nhà quốc cữu quả thực không phải chỉ là xã giao bình thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.