Chương 271: Khác biệt
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2200 chữ
- 2022-02-06 07:22:23
Bạch ma ma rót hai chén trà, Lâm Di ngồi trên phản, nhìn hoa văn trên chén trà, đang suy nghĩ miên man thì trên tay chợt có xúc cảm ấm áp, nàng nhìn t8hấy một bàn tay nhăn nheo đang khe khẽ vỗ về mình.
Tổ mẫu đã cao tuổi thể rồi mà vẫn phải bận tâm về nàng.
Sau khi tất cả đều ngồi xuống, Chu Thập Cửu nói:
Lần phát cháo từ thiện này để Nhị ca sắp xếp đi, mở lều cháo bên nhà tổ cũng tăng thêm thể diện cho Nhị ca.
Chu lão phu nhân ngẩn người.
Chu Nguyễn Quý vội vàng từ chối:
Việc này...
Cho dù thật sự ủng hộ vị vương gia nào, chàng cũng sẽ không dễ dàng nói ra, chàng biết cách bảo vệ bản thân mình.
Lão thái thái nhánh cả nói tiếp:
Không phải vì lý do này mà cháu không muốn gả cho ngài ấy sao? Bây giờ cha cháu đã chọn Nhị Vương gia, đó là hoài bão của nó, nó muốn nhờ đó mà lưu danh.
Nàng muốn một cuộc sống thanh bình, nhưng điều đó càng ngày càng ngoài tầm với, trong lòng nàng chỉ đọng lại những ký ức thời thơ ấu ở Phúc Ninh.
Buổi tối về lại phủ, Lâm Di đợi tới rất khuya vẫn chưa thấy Chu Thập Cửu trở về, Quất Hồng đành đi trải giường để nàng ngủ trước, tối qua không ngủ, thành ra hôm nay vào giấc rất nhanh.
Lâm Di hiểu rất rõ lòng dạ Chu Thập Cửu.
Từ trước tới nay, Chu Thập Cửu không bao giờ mạo hiểm, không phải chàng không có chỗ đứng, chẳng qua chàng muốn chọn thời cơ thật thoả đáng, một thời điểm thật chắc chắn để lấy lại vị trí của mình thôi.
Lâm Di đứng dậy lấy quần áo mặc vào,
Quận vương gia nên dậy rồi, lát nữa ngài còn phải tới nha môn.
Chu Thập Cửu lại vươn tay ôm nàng vào lòng,
Nguyên Nguyên đừng đuổi ta đi mà, đã nhiều ngày rồi ta không ở nhà.
Thế mà không về nhà lại trở thành cái cớ, Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu, nhắm mắt lại,
Được, vậy hôm nay Quận vương gia đừng tới nha môn nữa.
Chu Thập Cửu ôm chặt Lâm Di, nở nụ cười như có không như không,
Tào Phúc than phiền trong nhà cứ liên tục sai người tới hỏi khi nào hắn về, sao Nguyên Nguyên không phải ai tới hỏi thăm ta vậy?
Đây là lần thứ hai Chu Thập Cửu nhắc tới Tào Phúc, lần đầu tiên là kể việc vợ Tào Phúc không thích việc Tào Phúc nạp thiếp, hai vợ chồng vì vậy mà bất hoà.
Chu Thập Cửu buông chén trà trong tay,
Thẩm nương khuyên Nhị ca đi, chúng ta vừa mới lập phủ, không nên tách rời với Tôn Thất doanh.
Chu lão phu nhân miễn cưỡng gật đầu rồi nhìn Chu Nguyễn Quý,
Con hãy về thương lượng với Quách thị xem nên làm thế nào cho ổn thoả.
Chu Nguyễn Quý ôm chặt hộp bạc, đồng ý.
Cho tới khi Chu Thập Cửu và Lâm Di rời đi, Chu lão phu nhân mới cười khẩy,
Bọn chúng thế này là muốn phân rõ giới tuyến đây mà, nhưng vậy cũng tốt...
Nói đoạn, bà ta nhìn Chu Nguyễn Quý,
Con về trước đi.
Chu Nguyễn Quý rời khỏi viện.
Ừ.
Lão thái thái nhánh cả khép hờ mắt,
Bà già đó quả thật thành tinh rồi.
Lão thái thái nhánh cả để Lâm Di nằm trên đùi mình,
Nhưng Trịnh Các lão cũng chỉ là một thư sinh đọc sách, dã tâm không lớn, có thể lên làm Các lão đều nhờ bị vợ thúc giục nghiêm ngặt cả.
Còn Chu Thập Cửu lại có dã tâm quá lớn.
Lão thái thái nhánh cả ngồi dựa vào gối,
Đàn ông và phụ nữ không giống nhau.
Trong lúc ngủ, Lâm Di mơ màng cảm nhận được Chu Thập Cửu lên giường nằm, duỗi tay ôm nàng vào lòng.
Sáng hôm sau, khi Lâm Di thức giấc, Chu Thập Cửu vẫn chưa rời giường.
việc này...
đều do người trong nhà xử lý...
Bao nhiêu người cam tâm chịu chết chỉ vì khí khái, đây là một cái vòng luẩn quẩn, cuốn toàn bộ ngự sử, ngôn quan vào đó chịu chết cùng.
Cha vào Khoa Đạo thì càng tệ hơn, luôn cho rằng can gián là trách nhiệm của bề tôi, thậm chí cho rằng vì thế mà chết chính là vinh quang của gia tộc.
Nó thường xuyên làm những chuyện nguy hiểm kia, tuy không phải vì ham mê tiền tài, nhưng cũng không hẳn là không cần danh tiếng.
Giống như thế, mặc dù Quận vương gia đã cưới cháu, nhưng cũng không lấy gì bảo đảm ngài ấy sẽ dốc sức cho nhà chúng ta cả.
Lâm Di cúi thấp đầu nhìn xuống, sau khi thành thân, sự phòng bị nàng dành cho Chu Thập Cửu ngày càng vơi bớt.
Bên Tôn Thất doanh sẽ nói nàng là dâu mới mà thích chơi trội, nói không chừng còn truyền ra tin nàng tham lam tiền bạc của Chu lão phu nhân nữa.
Vậy nàng sẽ nhận đó phân rõ giới hạn với cả gia đình Chu lão phu nhân luôn.
mọi chuyện đã định sẵn rồi?
Chu lão phu nhân nhấp một ngụm trà,
Ta cũng nghe được vài tin tức ở chỗ Tín Thân vương phi.
Nói rồi bà ta nhìn sang Thân ma ma,
Ngày mai ngươi cũng ép người nói ra đi.
Xem hai đứa bọn nó còn có thể phu thê đồng lòng không.
Sau khi Quận vương phi biết được, bên kia chắc chắn sẽ ồn ào...
Nàng luôn cho rằng, chí ít Chu Thập Cửu sẽ không làm hại cha, nhưng thực tế thì cho dù Chu Thập Cửu chỉ khoanh tay đứng nhìn, cũng không thể trách chàng sai được.
Lâm Di khẽ nói:
Cha cũng không còn cách nào, nhà chúng ta và nhà mẹ của Hoàng hậu nương nương có quan hệ mật thiết, không thể trốn tránh được.
Lão thái thái nhánh cả trợn trừng mắt,
Đừng nói đỡ cho thằng cha của cháu nữa, nhà chúng ta không phải dòng dõi thư hương, thế mà lại nuôi nó thành một người cổ hủ như vậy, mở miệng toàn là khí khái
, cả ngày đều dùng giọng điệu liều chết can gián của quan văn, nhiều lần làm mẹ cháu sợ tới mức khóc oà, chạy tới chỗ ta kêu khổ.
Nàng không muốn hỏi Chu Thập Cửu không phải vì sợ không nhận được đáp án mình muốn, mà là vì trong lòng nàng đã có sẵn đáp áp rồi.
Tiễn Chu Thập Cửu đi rồi, dưới mái hiên, Lâm Di gặp Thân ma ma bề một chiếc hộp, bà ta cười nói:
Lão phu nhân bảo nô tỳ mang ngân lượng để phát cháo miễn phí đưa sang cho Quận vương phi.
Lâm Di ngạc nhiên,
Sao lại dùng bạc của lão phu nhân?
Thân ma ma cười đáp:
Lão phu nhân nói mình muốn dẫn đầu đoàn phát cháo từ thiện thì nhất định phải tự bỏ bạc ra.
Lâm Di không thể làm gì hơn ngoài việc nhận chiếc hộp từ tay Thân ma ma.
Chu Thập Cửu cúi đầu cười,
Nguyên Nguyên, ta nuôi râu trông có đẹp không?
Chỉ ai đến tuổi của cha mới thích nuôi râu thôi, Lâm Di nói:
Khi nào làm cha rồi ngày mới có thể để râu.
Chu Thập Cửu ôm Lâm Di thật chặt, đặt tay lên bụng nàng,
Nguyên Nguyên phải sớm sinh con cho ta, chờ tới khi con lớn, ta sẽ nuôi râu dài, đóng vai một người cha nghiêm khắc.
Chu Thập Cửu đâu cần giả vờ mới có thể làm một người cha nghiêm khắc, bình thường trông luôn ôn hoà mỉm cười mà vẫn khiến người ta cảm nhận được sự uy hiếp đấy thôi.
ta chưa từng làm bao giờ.
Lâm Di nói:
Thấm nương sẽ điều Thân ma ma đi với Nhị bá, nếu bên nhà tố không đủ nhân lực thì có thể mượn người ở bên này sang, sẽ không phiền đến Nhị tấu đâu.
Lâm Di khẽ ngẩng đầu, liền thấy trán xót xót, chưa kịp né tránh thì Chu Thập Cửu đã cúi đầu, cọ cọ vào trán nàng, vừa ngứa vừa đau.
Lâm Di nghiêng đầu tránh, thuận tiện nhìn thấy trên chiếc cằm cương nghị của Chu Thập Cửu mọc đầy râu xanh mới nhú.
Lần này là việc vợ Tào Phúc sai người hỏi Tào Phúc bao giờ mới về nhà, hai chuyện này đều khiến người ngoài chế cười, nhưng nghĩ lại, vợ Tào Phúc ngoài việc chẳng khéo léo lắm thì rất quan tâm săn sóc chồng.
Không giống như nàng, chu đáo trong mọi chuyện nhưng vẫn luôn che giấu tâm sự với Chu Thập Cửu.
Cháu quá thông minh, cũng quá tự lập; như vậy tuy rất tốt song lại phải gánh chịu nhiều đau khổ.
Cháu nhìn Trịnh lão phu nhân đi, tuổi tác bà ấy lớn hơn ta nhưng công việc phải lo toan lại nhiều hơn hẳn.
Lâm Di bị câu nói sau cùng chọc cười,
Mấy hôm trước cháu còn hâm mộ Trịnh lão phu nhân dự liệu như thần đấy ạ.
Đến tối, Chu Thập Cửu gọi Chu Nguyễn Quý tới, mấy người cùng đi tới phòng Chu lão phu nhân.
Chu Nguyễn Quý cầm chiếc hộp cho tất cả người trong phòng nhìn qua một lần.
Lão thái thái nhẹ giọng nói:
Cháu đã làm rất nhiều việc vì gia đình này, ngộ nhỡ thật sự có ngày Quận vương gia không thể bảo vệ được cha cháu, cháu cũng đừng vì vậy mà làm khó mình.
Nói gì tổ mẫu cũng là người nhìn xa trông rộng, những việc người ngoài không nhìn thấu, bà đều rõ ràng.
Khi tới thời điểm mấu chốt, Chu Thập Cửu nhất định sẽ hy sinh cha...
Không ạ.
Lâm Di lắc đầu,
Con chỉ đang lo cho cha...
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Trong vô vàn ưu điểm của cháu có đúng hai khuyết điểm, đó là cố chấp và thích giấu hết tâm sự trong lòng.
Phàm là người khác gặp khó khăn, cháu đều nhìn thấu hết, nhưng trong lòng cháu nghĩ gì thì không ai đoán ra được, muốn giúp cháu cũng không biết giúp thế nào.
Chu lão phu nhân nhìn Lâm Di, mắt Lâm Di sáng lên, cũng nhìn lão phu nhân.
Nàng chỉ là con dâu mới vào cửa, thay vì theo thông lệ giao bạc cho Tôn Thất doanh để cùng nhau dựng lều phát cháo, nàng lại cảm bạc của lão phu nhân đi làm một mình.
Đàn ông có hoài bão, phụ nữ như chúng ta mãi mãi không hiểu được, họ sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt hay vì một người phụ nữ mà buông bỏ công danh, mặc dù cũng có những lúc họ mất kiểm soát, làm ra những hành động không lý trí.
Nhưng cái
mặc dù
đó rất hiếm thấy...
Thân ma ma đỡ Chu lão phu nhân tới buồng sưởi.
Chu lão phu nhân nói:
Giờ Nguyễn Cảnh gặp chuyện không may, bọn chúng lại mặc kệ, thầy Quảng Bình hầu gặp khó khăn, Nguyên Triệt cũng không thể dang tay giúp đỡ.
Mắt Thân ma ma sáng lên,
Nói vậy...
Lâm Di khẽ gật đầu,
Tổ mẫu yên tâm, cháu biết mà.
Xuất giá tòng phu, nàng không thể đưa ra yêu cầu với Chu Thập Cửu, nàng chỉ có thể theo bước chân của chàng, quán xuyến gia đình cho tốt, an ổn làm Khang Quận vương phi, Gả cho Chu Thập Cửu rồi, nàng không chỉ là con gái của cha nữa, mà còn là một người vợ.
Lâm Sương đưa Lâm Di tới cửa thùy hoa, Lâm Di nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Sương, trong lòng bỗng cảm thấy hâm mộ.
Chu lão phu nhân phải dùng hết mọi thủ đoạn để cứu Chu Nguyễn Cảnh là việc của bà ta, không liên quan gì tới bọn họ.
Chu lão phu nhân trầm ngâm.
Bây giờ phải là nàng chăm 3sóc giải sầu cho tổ mẫu, giúp cha bảo vệ gia đình này, sao nàng có thể lười nhác buông xuôi được chứ? Lâm Di chỉnh đốn tâm trạng, cười nhìn lão thái 9thái nhánh cả,
Đồ đạc trong phòng tổ mẫu thay đổi hồi nào vậy ạ? Bộ chén hồng phấn này trong tinh xảo thật.
Lão thái thái nhánh cả tuy đã già, nhưn6g đôi mắt vẫn sáng ngời như trước, bà mỉm cười,
Ngồi xa ta như vậy làm gì, lại gần đây coi.
Bấy giờ Lâm Di mới chợt nhận ra mình đang ngồi trên phả5n; bình thường mỗi khi về nhà là nàng đều bám sát bên người tổ mẫu.
Nói cho ta nghe đi, cháu đang khó chịu có đúng không?
Trên người lão thái thái nhánh cả thoang thoảng mùi thuốc, Lâm Di ngửi thấy mùi hương này, chợt thấy vừa quen thuộc vừa ấm áp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.