Chương 272: Sợ hãi (1)


Phủ Khang Quận vương vẫn đóng cửa như giờ thường lệ, tới sáng hôm sau, Chu Thập Cửu và Phùng Tử Anh mới ra khỏi thư phòng, bà tử ngoài cửa nói:
Điểm 8tâm đã được chuẩn bị xong, Quận vương phi hỏi Quận vương gia muốn dùng ở thư phòng hay ở buồng sưởi bên cạnh ạ?
Bất cứ lúc nào nàng cũng có thể quán3 xuyến việc nhà thật chu đáo...

Chu Thập Cửu nhìn Phùng Tử Anh,
Chúng ta tới buồng sưởi đi.
Phùng Tử Anh vươn vai, xoay người, nhe răng cườ9i,
Vậy thì càng tốt, bụng ta đã đánh trống kêu than từ lâu rồi.
Lâm Di chỉ bảo ma ma chuẩn bị một vò rượu nóng, Chu Thập Cửu còn phải tới nha môn, 6không thể nào mang cơ thể toàn mùi rượu mà đi được, uống vài chén rượu nóng để xua tan hàn khí thôi.

Ai ngờ chỉ trong thời gian một chén trà,5 Củng ma ma đã tới nói:
Vị Phùng gia kia đã uống ba vò rượu rồi.
Lâm Di kinh ngạc nhìn Củng ma ma,
Còn Quận vương gia?
Củng ma ma khẽ đáp:
Quận vương gia không uống nhiều lắm.
Nếu không muốn Phùng Tử Anh uống rượu, Chu Thập Cửu đã sớm mở miệng rồi, vậy nàng cũng không cần phải lo,
Phùng gia muốn uống bao nhiêu cứ mang lên bấy nhiêu.
Dám uống nhiều như vậy thì chắc hẳn không phải tới nha môn rồi.
Nhưng từ khi được nàng tự tay may quần áo cho, mặc kệ đồ thợ may chuyên nghiệp làm tốt tới đâu, đồ của nàng luôn sẽ khâu thêm viền, thêu hoa văn chìm ở ống tay áo, đổi cúc áo đặc biệt, Chu Thập Cửu đều rất thích, cho nên bắt đầu chê bai đồ thợ may làm, không muốn mặc nữa.
Tất cả phục trang chàng mang theo khi đến Kinh đô phụ đều do nàng tự tay may thêu.
Tựa như chỉ cần nàng không chịu may thêm thì Chu Thập Cửu cũng sẽ không có quần áo mới mặc.
Hôm Tết Trung Thu ở trong cung rất thanh bình, nhưng bây giờ vì bệnh tình của Hoàng thượng mà trở nên ảm đạm.
.
Tín Thân vương phi nói được nửa câu, Lâm Di đã đoán được ý bà.
Tưởng thị bên cạnh nhíu mày liếc Hiến Quận vương phi, vừa định mở miệng thì Lâm Di đã mỉm cười, cung kính đáp ứng.
Mọi người rời khỏi phòng của Tín Thần vương phi, Tưởng thị kéo tay Lâm Di,
Muội có thể viện cớ không khoẻ rồi từ chối là được mà.
Hiến Quận vương phi nói:
Nữ quyến trong cung nhiều như vậy, thiếu muội cũng có sao đâu.
Lâm Di cười nhìn Tưởng thị và Hiển Quận vương phi,
Tin tức trong cung bình thường có muốn cũng không nghe được, ta tiến cung chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Hiến Quận vương phi trợn tròn mắt nhìn,
Muội thật sự muốn đi à?

Có một số việc dù muốn tránh cũng không tránh được.
Lúc mới thành thần, trong lòng nàng còn tồn tại sự phòng bị và không cam lòng, nhưng bởi bị chàng viện đủ lý do mà nàng có rất ít cơ hội ở một mình, những chuyện ngày nào cũng làm nhưng cứ giống rồi lại khác, vì những thay đổi ấy quá nhỏ nên nàng chưa bao giờ để ý tới.
Rốt cuộc nàng và Chu Thập Cửu đã thay đổi tới mức nào? Tiễn Chu Thập Cửu đi rồi, Lâm Di cũng mang theo bánh trái lên xe đi tới Tôn Thất doanh.
Phủ Tín Thân vương phải là nàng đích thân đưa tặng, còn lại thì để ma ma dựa theo bối phận mang qua.
Hậu quả của việc Chu Thập Cửu giết đạo sĩ còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Lâm Dinghĩ.
Luận về chính sự, dù sao nàng cũng chỉ là nữ quyền trong nhà, sao có thể so được với Chu Thập Cửu.
Đương nhiên Chu Thập Cửu đã lường trước được kết quả này.
Hay nghe nói người xuất thân từ nghiệp binh đao rất dễ hầu hạ, nhưng Chu Thập Cửu lại cố chấp vô cùng.
Mỗi khi về nhà, chàng đều ăn đồ nàng làm, giường cũng phải do nàng trải, tắm cũng không gọi nha hoàn, vô cùng nhiều việc.
Chỉ cần Chu Thập Cửu về nhà thì hai người đều cùng nhau làm những chuyện vụn vặt này.
Mắt Lâm Di sáng lên, nàng
ùm
một tiếng rồi nhìn Củng ma ma,
Ma ma cứ đi làm việc đi.
Củng ma ma im lặng lui xuống.
Một lát sau Chu Thập Cửu về phòng thay quần áo để tới nha môn.
Lâm Di kiễng chân cài cúc áo cho chàng, cài tới chiếc cúc áo trên cùng, tay nàng bỗng bị nắm lấy.
Trưởng bối trong nhà đầu thế đế Chu Nguyên Kỳ trở lại bê tha như trước, Tưởng thị nắm rõ điểm này nên mới dám làm vậy.
Lâm Di và Tưởng thị đi ngang qua hành lang.
Tưởng thị gạt chuyện này qua một bên, hỏi Lâm Di:
Bên Quận vương gia phải làm sao bây giờ? Nghe nói Hoàng thượng nói không tin lời sấm được nữa, hôm qua có một vị đạo sĩ ở Thượng Thanh viện giải thích lời sấm không thích đáng, bị Hoàng thượng hỏi khó rồi sai người lôi ra ngoài đánh suýt chết.

Tối hôm qua rảnh rỗi, nàng bầm tay tính toán, bọn họ thành thân chưa tới một năm.
Khi nàng mới gả vào, Chu gia có thợ may thường dùng, y phục người đó may cho Chu Thập Cửu đều rất vừa vặn.
Chuyện quần áo mũ nón Chu Thập Cửu thường không ý kiến gì, để mặc nàng sắp xếp.
Tường thị nói:
Là vị tẩu tử ở nhà Chung Quân vương đấy.
Mấy hôm trước, hôn phu của nàng ấy uống say ở phủ Tín Thân vương, sáng hôm sau về nhà còn dẫn theo một nha hoàn, qua hai ngày đã nâng lên làm di nương.
Vị tẩu từ đó giận lắm, nhưng không dám tỏ ra ghen tuông, hôm nay lấy lý do huynh đệ trong nhà không thể tìm cho nàng ấy một người chồng tốt mà ngồi đó khóc.

Vị họ Phùng kia hỏi Quận vương gia rằng nên tính sao với bên Quận vương phi bây giờ?
Củng ma ma nói xong bèn cúi đầu, những chuyện này bà vốn không nên kể lại, nhưng bà sợ Quận vương gia đang giấu giếm chuyện gì đó...
Nói thế nào thì bà cũng là người hầu của Quận vương phi.
Lâm Di nhìn sang chỗ khác, hỏi:
Vậy Quận vương gia đáp thế nào?
Củng ma ma nói:
Quận vương gia không đáp lại, vị họ Phùng kia cũng không hỏi nữa.
Chu Thập Cửu không nói gì thì đương nhiên Phùng Tử Anh sẽ không hỏi lại.
Chu Nguyên Kỳ đã hoà ly một lần rồi, cùng lãm lần này lại bỏ vợ tiếp thôi, nhưng chắc cũng phải đợi tới vài năm nữa, khi nào ta thật sự không sinh con được cơ.

Chu Nguyên Kỳ từng hòa ly đã mất thể diện lắm rồi, lại bỏ vợ lần nữa không biết người ngoài sẽ bàn tán ra sao...
Quan trọng nhất là, từ khi Tướng thị vào cửa, Chu Nguyên Kỳ đã bớt phóng túng rất nhiều.
Tuy mọi người đều an ủi nàng ấy rằng muốn
tìm một người chồng tốt đầu khó, nhưng trong lòng đều biết đã xảy ra chuyện gì, bằng không sao đương sự lại tới phủ Tín Thân vương khóc lóc?
Trưởng bởi tặng thiếp vì trượng phu say rượu thất lễ, loại chuyện thể này dù gặm răng thì cũng phải cố mà nuốt xuống.
Vợ hiền đều để chống nạp thiếp, nhưng có mấy ai cam tâm tình nguyện đâu? Tưởng thị cười khẩy,
Một cây làm chẳng nên non, nếu nói là đàn ông đều bị hại nên mới phải cưới vợ bé, vậy thì đánh giá bọn họ quá cao rồi.
Lâm Dinghe thể bèn nhìn Tưởng thị, Tưởng thị đón nhận ánh nhìn của Lâm Di, không buồn giấu giếm,
Mẹ chồng ta ban thưởng nha đầu sang, hôm qua ta đã chuẩn bị xong đồ cưới cho nàng ta, hôm nay sẽ gả nàng ta
Lâm Di nói xong, Củng ma ma còn đứng bên cạnh mãi chưa đi.
Lâm Di lại ngẩng đầu lên hỏi:
Còn có chuyện gì sao?
Củng ma ma nói:
Là nàng dâu thứ hai của nô tỳ dẫn nha hoàn vào trong hầu hạ.
Sáng sớm hôm nay nàng không có gọi nàng dâu thứ hai của Củng ma ma tức vợ Củng Nhị qua đây phục vụ, Củng ma ma bèn phân phó nàng ấy tới ngoại viện.
Củng ma ma nhỏ giọng kể:
Có nghe được vị Phùng gia kia nói về Quận vương phi.
Lâm Di im lặng nhìn Củng ma ma.
Lâm Di ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Chu Thập Cửu, đôi mắt trong trẻo của nàng luôn luôn được bao phủ bởi sự bình tĩnh, chưa bao giờ thay đổi.
Chu Thập Cửu vuốt ve ngón tay của Lâm Di,
Em may vá ít thôi, tay đỏ lên hết rồi.
Nói rồi, chàng chạm vào khoé mắt Lâm Di,
Mắt cũng đỏ này.
Lâm Di mỉm cười,
Sắp tới mùa Đông rồi, đúng lúc trong nhà có tấm lông thú vừa mới săn, ta khâu vào cổ áo cho ngài, sắp xong rồi, mấy hôm nữa là Quận vương gia có thể mặc.
Đôi mắt Chu Thập Cửu sáng lên,
Lại có quần áo mới mặc!

Lời này như thể Quận vương phủ cắt giảm ăn mặc của chàng không bằng.
Lâm Di kinh ngạc nhướng mày,
Tỷ gan thật.
Tưởng thị bĩu môi,
Ta có liều mạng chịu mắng cũng không thể nhượng bộ cho thứ yêu tinh đó vào cửa.
Khi ta chưa vào cửa thì thôi, nhưng giờ đây đã gả qua rồi thì phải thay đổi thông lệ đó.
Ta không phải người hiền thục dịu dàng gì, việc gì phải sợ tiếng xấu bên ngoài.
Lâm Di vừa vào cửa thùy hoa, Tưởng thị đã ra đón.
Hai người sóng đôi đi về phía vườn hoa, dường như nghe thấy âm thanh gì đó vọng ra từ hàng trúc.
Lâm Di ghé mắt nhìn vài lần, Tưởng thị khẽ nói:
Ta cố tình tới tìm muội đẩy, sợ muội đến bên kia lại bị làm khó dễ.

Chuyện gì vậy?
Lâm Di ngạc nhiên, đằng kia hình như có tiếng ai khóc.
Hoàng thượng không chỉ tin lời tiên tri mà còn đích thân lý giải nó, nên đạo sĩ không dám nói nhăng nói cuối trước mặt Hoàng thượng.
Không giải thích bị coi là bất tài, nhưng giải thích lung tung thì lại phạm tội khi quân.
Bây giờ không tìm thấy đệ tử chân truyền của Chân Am, bên cạnh Hoàng thượng lại không có lấy một đạo sĩ đáng tin nào, tựa như một người què chân mà không có quái trượng chống đỡ vậy.
Hoàng thượng đăng cơ khi còn nhỏ, thường xuyên bị quần thần áp đảo nên sinh ra mẫn cảm đa nghi.
Khuyết điểm đó vừa trùng hợp được ghi trong sách sấm truyền.
Nếu trong sách không nhận định chân long thiên tử tương lai sẽ lập lại kỷ cương phép tắc, Hoàng thượng đã chẳng nghiêm túc chỉnh đốn những tiêu cực trong triều suốt vài thập niên qua.
Lâm Di cẩn thận nhớ lại, khi Chu Thập Cửu chuẩn bị lên đường tới Kinh đô phụ đã từng nói chàng không hề có ý định muốn giết đồ đệ của Chân Am, rốt cuộc điều gì đã khiến chàng thay đổi ý định?
Mọi người đều ngồi trong phòng của Tín Thân vương phi, khi nói tới việc tặng bánh tới Từ Ninh cung mừng lễ Trùng cửu, ánh mắt của Tín Thân vương phi lập tức rơi vào người Lâm Di,
Hoa đăng đêm Trung thu chúng ta dâng cho cung yến đều được mang ra trưng bày, vẫn là người trẻ tuổi khéo tay, lần này làm bánh hoa ta cũng không nhúng tay vào đầu, mấy đứa tự xem mà làm rồi để Khang Quận vương phi mang vào cung đi.

Tết Trung thu và Trùng cửu không hề giống nhau, tết Trung thu do Hoàng hậu nương nương chủ trì, còn trong lễ Trùng cửu, lễ kính trưởng bối là ngày các mệnh phụ tiến cung chúc mừng Thái hậu nương nương.

Muội không biết Nhị thẩm Điện thị của muội đâu.
Hiển Quận vương phi hạ giọng kể:
Bây giờ thì đã thành tâm phúc bên người Ngũ Vương phi rồi.

Lần này Hoàng thượng bệnh nặng, Thái hậu nương nương mại trụ trì chùa Thanh Hoa tới cầu phúc, việc Ngũ Vương phi tụng kinh Phật rồi khiến Thái hậu nương nương phải nhìn nàng ta với con mắt khác đều là công của Nhị thẩm muội đấy.
Trần Nhị thái thái Điển thị chuẩn bị nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đạt được mục đích.

Cứ như vậy, phủ Quảng Bình hầu càng bị cô lập dữ hơn.

Mọi người vừa đi vừa nói, thoáng chốc đã đến cửa thùy hoa, sau đó ai nên xe người nấy hồi phủ, Củng ma ma đã sớm chờ ở cửa Quận vương phủ, Lâm Di được Quất Hồng đỡ xuống xe.

Củng ma ma đi theo Lâm Di về Nhị Tiến viện, dọc đường bà kể lại chuyện trong phủ,
Phủ Quảng Bình hầu gửi bánh hoa biểu cho lão phu nhân.
Lâm Di gật đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.