Chương 273: Sợ hãi (2)


Quất Hồng cầm lò sưởi tay vào đưa cho nàng.

Lâm Di nhận lấy lò sưởi tay, cho Quất Hồng lui xuống, do dự mãi mới mở lá thư trong tay ra.8
Không còn xe ngựa thì sao đám nữ quyền có thể chạy trốn được? Có chạy nhanh cỡ nào cũng sẽ bị bắt kịp.
Tên cần đầu lớn tiếng hỏi:
Khang Quận vương, Thế tử của Thành Quốc công đang ở đâu? Chỉ cần người tiết lộ Thế tử đang ở đâu, ta sẽ thả các ngươi đi, sao hả
Nghe thấy câu hỏi này, Lâm Di thấy trên cổ lành lạnh, sau cảm giác đau nhói là có chất lỏng ấm áp chảy ra từ vết cứa.
Không một ai mở miệng, Châu thái thái sợ hãi, vẻ mặt áy náy; Châu Lang Huyên thì trốn sau lưng Châu thái thái, nắm chặt tay áo bà.
Tới thời khắc này, ai ai cũng muốn tự bảo vệ mình, không ngại dùng tính mạng người xung quanh để trao đổi.
Gia nhận nhà quốc cữu bắt đầu che chở đám nữ quyền tách dần ra khỏi phản quân, tiểu Tiêu thị và Lâm Di cũng vội vàng đi theo.
Nàng quay đầu lại, Quất Hồng, Linh Lung bị phản quân tách ra không biết đã lạc đâu rồi.
Lâm Di nhìn thấy ánh mắt Chu Nguyên Triệt lướt qua nàng và tiểu Tiêu thị, rồi lại dời về phía Châu thái thái nhà quốc cữu và Châu Lang Huyên, mạnh mẽ xông tới.
Chu Nguyễn Triệt cầm kiểm tiến lên phía trước, khiển bọn phản quân cản đường sợ tới run rẩy, trong chốc lát, y đã bảo vệ nhóm nữ quyến nhà quốc cứu sau lưng mình.
Đốt xong lá thư, Lâm Di cho Quất Hồng mang vài tấm bình phong tới để thêu.
Đến tận khuya Chu Thập Cửu vẫn chưa về, Đồng Ninh tiến vào báo:
Quận vương gia còn bận nhiều chuyện bên ngoài, bảo người nhà không cần chờ đợi.
Lâm Di sai Bạch Thược lấy áo khoác lông cừu của Chu Thập Cửu đưa cho Đồng Ninh, sau đó đi trải giường chuẩn bị ngủ.
Nếu bị bắt thì chắc chắn phải chết, Lâm Di hiểu rất rõ điều này, nhưng bây giờ nàng đã chạy không thoát nữa.
Phản quân giết nhiều người như vậy, sao còn đo đếm thêm vài tính mạng? Sao nàng còn vọng tưởng có thể khuyên bảo được bọn họ? Đôi bàn tay dính đầy máu tươi muốn bắt lấy Lâm Di, sức mạnh ghê gớm đó tưởng như có thể bóp nát xương cốt của nàng.
Những lời nói tưởng như không liên quan đến nhau được đặt cùng một chỗ khiến người khác không hiểu, 6nhưng nàng lại mơ hồ nắm bắt được ý nghĩa trong đó.
Lâm Di ném bức thư vào chậu than sưởi dưới chân.
Tiểu Tiêu thị nắm tay Lâm Di thật chặt, vốn đã xác định rằng hai mẹ con sẽ chết chung một chỗ, nhưng đến lúc này mới hiểu sâu sắc rằng, so với đám người đó, họ yếu ớt tới đáng thương.
Càng ngày càng nhiều phản quân lao tới, trong chớp mắt phu xe đã bị giết chết, con ngựa hí lên rồi khuỵu xuống trong vũng máu.
Tên cầm đầu đón lấy tiểu Tiêu thị từ một gã binh sĩ, cười lạnh hỏi:
Khang Quận vương có thể trơ mắt nhìn nhạc mẫu chết ở đây à?
Lâm Di ngơ ngẩn nhìn tiểu Tiêu thị người đầy máu, bật thốt lên:
Bà ấy không phải Châu thái thái, chúng ta vốn theo Tưởng lão gia rời khỏi thành.
Đương nhiên tên cầm đầu không tin lời nàng, nhìn lướt qua mặt nàng, lại nhìn Chu Nguyên Triệt bên cạnh.
Lâm Di nhìn về phía Chu Nguyên Triệt và nữ quyển Châu gia bằng ánh mắt trông mong.

Còn không đi thì sẽ cùng chết ở chỗ này.
Lâm Chính Thanh dồn hết sức lực kéo Lâm Di đi, Lâm Di mới đứng dậy.

Xe ngựa, xe ngựa của chúng ta.
Lâm Đại thái thái bi phẫn hét lên, xe ngựa kia đã bị người nhà quốc cữu cướp mất.
Tại sao nàng lại do dự? Lâm Di lập tức hiểu ra.
Thái thái nhà quốc cữu hô lên:
Quận vương gia, Quận vương gia.
Nàng không ngừng tự nhắc nhở chính mình, người trước mắt sẽ không giúp đỡ nàng và mẫu thân.
Kiếm của phản quân nhẹ nhàng bị hất văng, trận hình của phản quân bắt đầu rối loạn, dần mở ra một con đường.
Tiểu Tiêu thị kéo theo Lâm Di muốn xông thẳng qua, Lâm Di nhìn người ấy, muốn mở miệng nói nhưng chẳng hiểu vì sao lại do dự.
Phản quân đá mạnh vào người tiểu Tiêu thị, vung kiếm chém vào lưng bà.
Lâm Di vừa thảng thốt vừa sợ hãi, muốn xông lên kéo tiểu Tiêu thị lại thì tay bị người khác nắm chặt.
Quả nhiên tên phản quân kia kéo tiểu Tiêu thị đã ngã xuống đất dậy...
Lâm Di còn chưa hoàn hồn thì nhìn thấy một cỗ xe ngựa, là một trong số xe ngựa của nhà quốc cữu.
Lâm Di nhìn tên cầm đầu đang khống chế tiểu Tiêu thị, nói:
Châu thái thái đang ở đâu, Khang Quận vương bảo vệ ai thì người đó mới là nữ quyển nhà quốc cữu.

Phản quân đã như kiến bò chảo nóng, không còn cách nào đành ném tiểu Tiêu thị chỉ còn chút hơi tàn sang một bên, rồi lập tức xông về phía Lâm Di.
Nàng chạy được hai bước thì chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tiểu Tiêu thị.
Lâm Di quay đầu lại, nhìn thấy tiểu Tiêu thị đang cắn chặt cánh tay của một tên phản quân.
Giúp mẹ con nàng chỉ là chuyện lãng phí thời gian, rất có khả năng sẽ khiến Châu thái thái và Châu Lang Huyên gặp phải bất trắc.
Bên tai truyền đến tiếng gọi của tiểu Tiêu thị, Lâm Di quay đầu, có phản quân chuẩn bị xông tới đây.
Song ngay lúc đó lại có người kéo nàng sang một bên.
Lâm Di quay đầu, nhìn thấy Lâm Chính Thanh.
Lâm Đại thái thái sợ tới mức không ngừng kêu khóc, vén rèm xe gọi Lâm Chính Thanh.
Phu xe nhà quốc cữu không hề quan tâm, điên cuồng thúc ngựa chạy.
Bức thư nhanh chóng bén l5ửa, ngọn lửa bập bùng biến thành nhiều đốm lửa nhỏ, cuối cùng hoá thành tro tàn.
Lâm Di nhìn hồi lâu mới dời mắt đi.
Những chuyện mà khi tỉnh táo nàng luôn lảng tránh, song lúc ngủ mơ lại bị điều khiển bởi bản năng, vừa nhắm mắt lại thì những ký ức từ kiếp trước lại ùa về.
Nhiều lần Lâm Di cau mày muốn tỉnh lại, cố giãy giụa nhưng chỉ càng khiến nàng ngủ sâu hơn.
Lâm Di chỉ chờ đợi khoảnh khắc kia.
Dường như có tiếng ngựa không ngừng vó, Lâm Di cố gắng phân biệt quá khứ và hiện tại.
Lâm Di nhìn xung quanh bằng ánh mắt mờ mịt, một bóng dáng quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, dáng vẻ ung dung đó, bây giờ đang cưỡi ngựa nên càng uy vũ.
chạy...
đi...

Rốt cuộc mạng người vẫn không thắng được quyền lợi, Khang Quận vương cũng không phải người tử tế như cha vẫn thường ca ngợi.
Lâm Di nghĩ tới đây thì bật cười, cuộc sống chính là như vậy, sinh mạng mình quý trọng trong mắt người khác chỉ bé bằng con kiến.
Châu thái thái và Châu Lạng Huyện ăn mặc khá đơn giản, các nữ quyền lại rất ít khi gặp người lạ, nên bọn phản quân này đương nhiên không biết đâu là nữ quyến nhà quốc cữu, bèn tóm lấy Lâm Di và tiểu Tiêu thị, cho rằng đã nắm được đằng chuối.
Lưỡi dao cứa vào da thịt, sắc mặt tiểu Tiểu thị tái nhợt, run rẩy không nói nên lời.
Nàng vật vã tìm đường sống trong trận lửa, trao đổi quyền lợi với Lâm Chính Thanh mới có thể đưa mẫu thân rời khỏi thành, cẩn thận từng bước nhưng rốt cuộc vẫn rơi vào kết cục như vậy.
Đây chính là kết quả mà nàng dốc sức đổi lấy ư?
Chu Nguyên Triệt đã không cần Trần gia nữa, càng không cần phải giúp đỡ nữ quyến Trần gia.
Bây giờ, việc phải làm là dốc toàn lực bảo vệ Châu thái thái và Châu Lang Huyên, đó cũng là lý do y tới đây.
Nhìn thấy Thể tử Thành Quốc công lên xe, Châu thái thái cũng leo lên buồng xe.
Lâm Di được Lâm Chính Thanh kéo, liều mạng chạy tới.
Lâm Chính Thanh đi rồi mà vẫn còn quay lại.
Tên phản quân kia không tóm được Lâm Di, liền tấn công nhóm của Khang Quận vương.
Lúc này Chu Nguyên Triệt mới nhìn sang, ánh mắt lạnh nhạt vô cảm.
Tính mạng đang giãy giụa trên lưỡi đao kia vốn không hề liên quan đến y, chẳng ai ngờ được, trước khi cha bị bắt vào ngục, y còn tới của nhà nàng cầu hôn.
Xe ngựa không chạy kịp, chỉ còn có thể hy vọng tránh được kiếp nạn từ tay phản quân.
Trong chớp mắt, họ đã bị phản quân vây quanh.
Nhân lúc bốn phía hỗn loạn chạy trốn, dù sao phản quân cũng bận canh chừng xe ngựa hết rồi, tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lâm Di lại không nhấc bước chân được
Không được, mẹ vì cứu nàng mà bị thương như vậy, nàng không thể trơ mắt nhìn mẹ chịu chết.
Nàng ngẩng lên, nhìn thấy Chu Nguyên Triệt.
Chu Nguyên Triệt kéo tay nàng vào lúc này, phản quân sẽ cho rằng nàng là nữ quyển nhà quốc cữu, và tiểu Tiêu thị chính là Châu thái thái, Chu Nguyên Triệt cố tình làm cho phản quân hiểu nhầm.
Lâm Di quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy hy vọng của tiểu Tiêu thị.
Vô ích thôi, bây giờ Khang Quận vương và quốc cữu đã đứng chung một chiến tuyến, Trần gia bọn họ là quân cờ bị bỏ thí, Chu Nguyên Triệt sẽ không rảnh bận tâm đến mẹ con nàng vào lúc này.
Tiểu Tiêu thị nói:
Là Khang Quận vương! Nhanh nhanh lên...
chúng ta qua bên đó!
Tiểu Tiêu thị muốn tiến tới kéo tay Lâm Di.
Mấy hôm nay nàng vô cùng mệt mỏi, chân cũng tê cứng khác thường.
Lâm Di co chân lên định đọc sách một lúc, nhưng lại vô thức thiếp đi.
Lâm Di vội nhìn sang tiểu Tiêu thị nằm trên đất, bà đã không còn hơi thở.

Đi mau, xe ngựa đang chờ bên kia.
Lâm Chính Thanh muốn kéo Lâm Di đi nhưng nàng lại không buông tiểu Tiêu thị ra.
Tiểu Tiêu thị vẫn còn trông chờ Khang Quận vương có thể cứu mạng.
Ngược lại Lâm Di sợ Khang Quận vương mở miệng sẽ trở thành bùa đòi mạng của nàng.
Trên bức thư là nét chữ tinh tế, mảnh mai theo thể chữ Liễu, người có thể viết được chữ Liễu của thời Chu không nhiều lắm, tác giả củ3a bức thư rõ ràng là Lâm Chính Thanh.
Trong thư viết rằng muốn trèo cao là mưu cầu thường tình của con người, muốn cầu bình an cũng kh9ông phải chỉ có ở chùa Thanh Hoa.
Phản quân ép xe ngựa dừng lại, vung kiếm xông lên muốn đón người ngồi trong xe.
Xem ra người trong xe chính là Thế tử của Thành Quốc công mà mấy tên loạn quân đang tìm kiếm, khi chúng còn đang vây quanh xe ngựa, Chu Nguyên Triệt đã cầm kiếm xông tới.
Phía nhà quốc cữu có mấy hạ nhân bảo vệ nữ quyền trong nhà, Lâm Di và tiểu Tiêu thị lùi lại mấy bước, phản quân nhìn nhau rồi xông lên, vài gia nhân bị chém, máu thịt văng tung toé.
Từ xưa tới nay Lâm Di chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, nhưng không ngờ bản thân lại không quá kinh hãi, nàng chỉ nhìn đau đáu, trong lòng đã không còn chút hy vọng nào.

Bà điên này...
Bên tai truyền tới giọng nói hổn hển của quân phản loạn, Lâm Di cảm nhận được thanh kiếm kể trên cổ hơi lỏng đi.
Bắt lấy cơ hội này, Lâm Di dùng toàn lực đẩy thanh kiếm ra khỏi cổ.
Tiểu Tiêu thị vốn mang bệnh nặng, bây giờ còn trọng thương sao có thể trụ được nữa.
Bà như con rồi không cảm xúc bị người ta điều khiển, nhìn vào gương mặt thân thương của Lâm Di, khàn giọng thúc giục:
Nhanh...
Mắt thấy từng lưỡi đao đã tiến sát tới gần, Lâm Di nắm chặt tay, theo bản năng kéo tiểu Tiêu thị bên cạnh.
Các nữ quyến đều đang né tránh, nàng còn mơ hồ nghe thấy được tiếng hát của Tưởng thái thái và Tưởng thị trong xe ngựa, âm thanh ấy cứ xa dần.
Khang Quận vương và Châu Lang Huyên có hôn ước, đó là rể hiền nhà quốc cữu.
Chu Nguyên Triệt đã bỏ rơi Trần gia ngay từ lúc cha nàng bị bắt vào ngục rồi.
Khi chỉ còn cách xe ngựa mấy bước, một mũi tên tre bỗng bay tới cắm thẳng vào buồng xe.

Sức sống là thứ mà không ai có thể ước lượng được, Lâm Di chạy thật nhanh, tay nàng bấu chặt lấy buồng xe, phu xe cầm roi quất ngựa, Khang Quận vương ló từ trong xe ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.