Chương 274: Đánh


Mẹ chết rồi, nàng cũng không thể tránh được kiếp nạn này, công danh tốt đẹp mà Lâm Chính Thanh đã tính toán sẵn từ trước cũng vì thế mà b8ị chôn vùi theo.

Thảo nào tất cả đều muốn trèo cao, gia đình quốc cữu có thân phận quý giá, vào thời điểm quan trọng có thể cướp3 xe ngựa của người khác để cứu nữ quyến nhà mình.
Chu Nguyên Triệt thật sự đang ở trước mặt nàng, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên nay lại hơi kinh ngạc, cái tát kia của nàng đã đánh trúng ngay vào mặt chàng.
Quất Hồng đang bưng trà tới hoảng sợ tới mức làm rơi chiếc khay trong tay xuống đất.
Vừa nãy nàng gặp ác mộng như vậy, có lẽ Chu Thập Cửu cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu, giây lát sau hai người không hẹn mà cùng nhìn sang chỗ khác.
Lâm Di chìm trong suy nghĩ đó, gương mặt của Chu Nguyên Triệt càng ngày càng rõ ràng, nàng dùng hết toàn lực vung tay đánh, như muốn đập tan ác mộng.
Một tiếng
bốp
chát chúa vang lên, đập tan mộng cảnh, Lâm Di hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lâm Di nhận lò sưởi tay Củng ma ma đưa tới, người dân ấm áp hơn, nhưng sự lạnh lẽo trong lòng vẫn không thể tiêu tan, dường như vẫn còn một thanh kiếm đang cắm vào tim nàng.

Cho người bày cơm đi.
Lâm Di sai bảo Củng ma ma.
Đèn đã tắt, Lâm Di trằn trọc khó ngủ, Chu Thập Cửu bên cạnh lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Lâm Di thức dậy, trong phòng yên ắng không tiếng động, Chu Thập Cửu đã rời giường rồi.
Nàng bối rối nhìn xung quanh, Chu Thập Cửu dần bình tĩnh lại, trở nên yên tĩnh lạ thường.
Chàng chậm rãi nắm lấy tay Lâm Di, thấy nàng kìm nén để không run rẩy, chàng thở dài, nói:
Không sao hết, Nguyên Nguyên, em nhìn đi, ở đây không có người lạ...
Nói đến đây, chàng khựng lại, dường như đang xem xét xem những lời mình nói có thể an ủi được Lâm Di hay không,
Ở đây là nhà em.
Chu Thập Cửu cởi áo choàng bên ngoài ra, động tác rất từ tốn, sợ dọa tới nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Đây là y phục do Lâm Di làm, chỉ có điều ở phần cổ áo hơi kỳ lạ, đầu một con cáo trắng lồ lộ ra đó.
Lâm Di chăm chú nhìn kỹ, con cáo nhỏ trên cổ áo bỗng chuyển động.

Bày cơm ở trong phòng đi, phòng bên cạnh không có lò sưởi.
Chu Thập Cửu ra lệnh cho Quất Hồng:
Lấy thêm bánh phục linh tới.
Rồi chàng cúi đầu nhìn Lâm Di,
Tâm trạng của tổ mẫu không tốt, em cũng sai người biểu bà bánh phục linh đi.

Nàng thường mang cơm cho tổ mẫu, Chu Thập Cửu thông minh, trí nhớ lại tốt, nhiều chuyện chàng chỉ nhìn qua là đã khắc ghi trong đầu.
Lâm Di bưng bánh đứng ở thiên điện chờ hai canh giờ, nghe được tiếng cung nhân mời từng người tới yến hội nhưng không đả động gì đến nàng.
Cung nhân trong thiên điện đều cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nhưng không hé nửa lời với nàng.
Giờ đây chàng đang nắm tay nàng, nhưng trong tương lai, có khi nào chàng lại vứt bỏ nàng như kiếp trước không? Lâm Di vuốt tóc mai.
Ăn xong, Chu Thập Cửu không đi gặp phụ tá mà ở lại ngủ cùng Lâm Di.
Xe ngựa vừa đi, từ đâu loáng thoáng truyền tới tiếng khóc.
Lâm Di nhìn Củng ma ma.
Lâm Di mỉm cười, khom người chỉnh y phục rồi theo nội thị đi ra cửa cung.
Củng ma ma chờ đã lâu, lòng nóng như lửa đốt nên lập tức tiến lên đón nàng, Quận vương phi trở lại rồi.
Dứt lời bà đưa lò sưởi tay cho Lâm Di.
Chu Thập Cửu đứng bên cạnh cứ nhìn như vậy, tới khi Lâm Di phát giác ngẩng đầu lên, chàng mới cười nói:
Đi ăn sáng với ta nào!
Ăn sáng xong, tiễn Chu Thập Cửu đi rồi, Lâm Di bảo Củng ma ma chuẩn bị bánh trái để nàng mang vào cung tặng.
Khi nội thị tới đưa thẻ bài tới, Lâm Di đã thay y phục dành cho tôn thất, lên đường tiến cung bái kiến Thái hậu nương nương.
Chu Thập Cửu ôm Lâm Di thật chặt, siết càng lúc càng mạnh hơn, chặt tới mức khiến cho Lâm Di không còn thấy lạnh, không còn run nữa,
Nguyên Nguyên đừng sợ, để ta bảo người hầu thắp thêm nhiều đèn hơn.

Lâm Di lắc đầu.
Cơn ác mộng này đâu phải chỉ cần ánh đèn là có thể xua tan, nó chân thật như vậy, vẫn luôn ẩn sâu nơi đáy lòng nàng.
Mỗi khi nhìn thấy Chu Thập Cửu, nàng luôn sinh ra nghi ngờ, có lẽ bởi vì nàng không nhớ được mọi việc ở kiếp trước, nhưng lại nhớ kĩ đôi mắt bình tĩnh không hề xao động của đối phương.
Lâm Di giật mình, dường như Chu Thập Cửu không kiên nhẫn như mọi ngày.
Khi trước chàng luôn vòng vo bao lượt, nhất định phải lừa được nàng rồi mới chịu bỏ qua.
Phải biết rằng nam giới coi trọng nhất là thể diện, nhất là tôn thất, ngày thường nói nặng cũng không dám hé một câu, chứ đừng nói gì tới việc đánh vào mặt.
Dù là thê tử cũng không thể trắng trợn động thủ như vậy.
Trên chiếc bàn sưởi, nha hoàn bày bát đũa xong xuôi, chỉ cần đợi Chu Thập Cửu vào phòng là dọn thức ăn lên.
Chu Thập Cửu mặc một bộ trường bào màu lam sẫm, vạt áo thêu hoa văn chìm.
Lâm Di gọi Quất Hồng tới,
Quận vương gia đâu?
Quất Hồng đáp:
Quận vương gia đang gặp phụ tá trong thư phòng ạ.
Hoàng thượng bị bệnh, không cần lên triều, Chu Thập Cửu cũng được thong thả hơn.
Lâm Di rời giường sai bảo nha hoàn chuẩn bị đồ ăn sáng, khi Chu Thập Cửu trở lại, chàng thấy Lâm Di đang may vá, hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt trong veo nhìn chiếc kim khâu trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Củng ma ma lên tiếng đáp rồi chậm rãi lui ra ngoài, trước khi đi, bà ngẩng đầu nhìn Lâm Di với vẻ lo lắng.
Lâm Di biết điều mà Củng ma ma đang lo là gì, Quất Hồng nhất định đã nói chuyện nàng đánh Chu Thập Cửu, Củng ma ma sợ phu thê hai người vì vậy mà sinh ra hiềm khích.
Quất Hồng vẫn còn đứng ngay một bên, Củng ma ma nghe thấy tiếng động bèn vào hỏi.
Chu Thập Cửu bảo bà:
Quận vương phi nằm mơ nói mớ, bà hãy đi lấy thêm lò sưởi tay tới đây.
Củng ma ma đáp vâng rồi vội vàng kéo Quất Hồng lui ra ngoài.
Lâm Di sớm đã biết chuyện này đi không hề dễ dàng, những lời Trịnh lão phu nhân nhờ Trịnh Thất tiểu thư nói với nàng quả nhiên linh nghiệm ngay.
Nữ quyến tôn thất tiến cung mừng lễ với Thái hậu nương nương, mọi người tụ họp ở thiên điện của Từ Ninh cung, rồi từng người được Thái hậu nương nương triệu kiến.
Tới khi yến hội kết thúc, mới có ma ma tới nói với Lâm Di:
Thái hậu nương nương thấy không khoẻ, Khang Quận vương phi trở về đi.
Lâm Di để lại bánh ở thiên điện, chúc Thái hậu nương nương thân thể an khang xong mới rời cung.
Bên ngoài Từ Ninh cung không chuẩn bị kiệu, đối phương muốn nàng đi bộ ra ngoài đây mà.

Nô tỳ nhìn thấy các vị phu nhân liên tiếp lên xe ngựa mà mãi không thấy Quận vương phi đầu.
Ngồi xuống nệm êm ấm áp, cả người liền thanh thản, thoải mái không nói nên lời, Lâm Di hít sâu một hơi, tựa đầu vào gối, không biết có phải do đứng lâu ở Từ Ninh cung hay không mà eo và đầu gối hơi bủn rủn, nàng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này cả.
Củng ma ma cho phu xe bắt đầu đánh ngựa, Lâm Di nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chu Thập Cửu túm cổ chú cáo trắng, đưa tới tay Lâm Di,
Em thử sờ nó đi, lông nó mượt lắm, bình thường loài cáo này hay chải chuốt lông bên bờ suối, rất sạch sẽ.
Trước khi gả cho Chu Thập Cửu, chàng từng muốn tặng nàng một con cáo trắng, tuy nàng rất thích nhưng không thể nhận.
Lâm Di vuốt ve thân chú cáo trắng, lông chú cáo này mềm mượt hơn nàng tưởng, hoàn toàn khác với những bộ lông cáo nàng từng khâu làm cổ áo.
Đây cũng là lần thứ hai Chu Thập Cửu nói về đặc điểm của cáo trắng, giữ chặt điểm yếu của nó thì nó sẽ không cắn.
Lâm Di cúi đầu nhìn chú cáo bé nhỏ, ánh mắt rơi vào bàn tay Chu Thập Cửu đang nắm tay nàng.
Chu Thập Cửu tóm con cáo nhỏ lại,
Sáng sớm nay ta ra ngoài thành bắt được con cáo trắng này.
Chàng giữ chặt chú cáo trong ngực, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lâm Di, rồi chậm rãi thả nó xuống nệm êm.
Hai mắt thật to của chú cáo nhìn Lâm Di rồi nhìn Chu Thập Cửu.
Trước mắt tối lại, Lâm Di thoáng giãy giụa, trong đầu lại hiện lên đôi mắt của Chu Nguyên Triệt.
Bình tĩnh ung dung, vào giây phút cuối khi, gạt tay nàng ra, trong mắt y không hề có biểu cảm nào, nàng van xin y như một kẻ ngốc, trông mong y niệm giao tình với cha mà đừng bỏ rơi nàng.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Nguyên Triệt bắt giữ Thể tử của Thành Quốc công, cứu cả nhà quốc cữu, chính là để thi công với Hoàng thượng, tính mạng của nàng và mẫu thân sao có thể quan trọng bằng tương lai và công danh của y...
Nàng ôm vọng tưởng hão huyền, đúng là điều nực cười nhất thế gian.
Chu Thập Cửu nói:
Ta đi thay quần áo.
Lâm Di cũng định đứng dậy.
Chu Thập Cửu ấn Lâm Di xuống giường,
Để nha hoàn hầu hạ là được rồi, em chịu khó nghỉ ngơi nhiều vào, ngày mai còn bận rộn chuẩn bị Tết Trùng cửu.
Lâm Di làm theo lời Chu Thập Cửu, ôm lò sưởi ngồi trong phòng chỉ huy nha hoàn bày bát đũa.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại kia, nàng cho rằng như vậy chính là cả đời, còn bây giờ cha mẹ đều vẫn sống rất tốt, nàng cũng đang đứng trước mặt Chu Thập Cửu.
Mọi chuyện xoay quanh nàng đều có biến hoá to lớn.
Lâm Di như bị điện giật, đầu óc đang hỗn loạn bỗng tỉnh táo hơn nhiều.
Ban nãy, nàng vừa dung hợp cảnh trong mơ và thực tại vào nhau, cứ tưởng mình đang ở trong mơ nên mới đánh Chu Thập Cửu.
Lâm Dinhìn Lâm Chính Thanh, khi con người sắp tận số, những ân oán từ trước dư9ờng như dần tiêu tan, nàng chỉ thấy tội nghiệp, tội nghiệp Lâm Chính Thanh đã tính toán ổn thoả nhưng phải nhận lấy kết quả giống nàng. 6
Không ngờ đến cuối nàng lại chết cùng một chỗ với Lâm Chính Thanh, Lâm Dinhìn Lâm Chính Thanh mỉm cười, hoá ra là như vậy...
Nhắm mắt lại, đời này coi như tận! Kiếp này không thể tính toán nữa rồi...

Sờ đầu nó đi.
Là động vật hay con người đều không thích có gì đó ở trên đầu mình.
Lâm Di đưa tay tới, chú cáo bạc khẽ lắc cái đầu nhỏ nhắn, Chu Thập Cửu mỉm cười, vẻ mặt chàng vô cùng dịu dàng,
Đừng sợ, em cứ giữ chặt điểm yếu của nó thì nó sẽ không cắn em.
Biểu cảm chàng vẫn ung dung như bình thường, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng vẻ thiết tha khó tả.
Chu Thập Cửu kéo tay Lâm Di, thả chú cáo trắng vào lòng nàng.
Lần đầu tiên nàng đã trả lại con cáo trắng Chu Thập Cửu đưa tới, còn đây là lần thứ hai.
Kiếp trước nàng tuyệt vọng như vậy, bây giờ hoàn hồn lại rồi nhưng vẫn không thể kiềm chế được nhịp tim đập mãnh liệt.
Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng nghĩ tới việc có thể đảo ngược thời gian, mở ra cho mình một cuộc sống mới.
Củng ma ma vén mành lên nhìn ra ngoài, lúc sau mới nhỏ giọng nói với Lâm Di:
Tiếng khóc là từ xe ngựa của Triết Quận vương gia truyền ra ạ.
Ánh mắt Lâm Di hơi lấp lóe, người khác hẳn là Triết Quận vương phi, Triết Quận vương và Nhị Vương gia khá thân cận, trong đám phu nhân vãn bối, Thái hậu nương nương chỉ không triệu kiến Triết Quận vương phi.

Bị Thái hậu nương nương xa lánh, nàng ấy chắc hẳn phải rất buồn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.