Chương 276: Lời hẹn thề


Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ kiếp trước mình lại chết trong tay Chu Thập Cửu.

Nỗi sợ hãi trước khi chết ấy đã khắc sâu vào lòng nà8ng, người ngoài không bao giờ có thể hiểu được.

Nàng muốn dựa vào, song lại sợ sẽ có ngày chàng buông tay một lần nữa.
Đồng Ninh chạy vào sân, cúi đầu khom người đứng ở bậc cửa thưa:
Tối nay Quận vương gia đình đi gặp phụ tá.
Phùng gia còn đang chờ ở bên kia đấy ạ.
Phùng Tử Anh cũng có mặt, vậy tức là chưa xong việc.
Mấy ngày rồi chỉ có mỗi hôm nay là Chu Thập Cửu về sớm, thì ra chỉ về thay quần áo thôi.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn, khóe môi Chu Thập Cửu hơi nhếch lên thành một nụ cười mỉm, chàng nắm tay nàng, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.
Hồi lâu sau Chu Thập Cửu mới nhấc tay ra, song lại nhanh chóng nắm chặt,
Em đến đâu, ta tới đó.
Ước hẹn hôm nay, cùng đập tay hẹn thề.
Nói rồi, tay chàng vỗ nhẹ ba lần.
Lâm Di đang định nói gì, Linh Lung đã vội vội vàng vàng chạy tới, ghé tại Lâm Di bảo:
Quận vương gia vừa ói ạ.
Lần này hẳn là uống hơi quá chén, Lâm Di nhìn Đồng Ninh nói:
Ngươi đi báo một tiếng với Phòng gia, nói Quận vương gia uống say rồi, e rằng đêm nay không qua đó được.
Đồng Ninh nhanh nhẹn thưa vâng.
Đồng Ninh đi ra, Lâm Di trở về xem tình hình của Chu Thập Cửu.
Quất Hồng đã chỉ huy các nha hoàn thu dọn sạch sẽ, Lâm Di bưng trà đặc giúp Chu Thập Cửu súc miệng, Chu Thập Cửu mở mắt nhìn Lâm Di một lát mới nhận tách trà, súc miệng xong lại ngả đầu ngủ tiếp.

Toàn bộ phủ Khang Quận vương này đều phải d6ựa vào Quận vương gia mà.
Lâm Di dịu dàng nói.
Chu Thập Cửu cúi đầu kéo tay Lâm Di,
Nguyên Nguyên biết ta nói gì mà, em đều làm x5ong hết, hoàn toàn không cần đến ta, ta biết làm sao đây?
Nói đoạn chàng kéo Lâm Di vào lòng.
Chàng có kế hoạch của chàng, nàng có tính toán của nàng.
lúc trước đâu phải chưa uống như thế bao giờ.
Phùng Tử Anh suy nghĩ một lúc liền bật cười, hẳn là trong lòng vui vẻ nên say đây mà.
Đã trù tính mất mấy ngày, hôm nay nghe nói Tín Thân vương và phủ Ngũ Vương gia đều định làm lễ cầu phúc, Tôn Thất doanh còn định gom bạc làm tháp vàng, bọn họ vốn cảm thấy thấy tình hình chưa đủ nóng, nhờ việc này mà mọi thứ đều vừa đủ độ rối.
Trước đây tuy mỗi bên đều có tâm tư riêng nhưng luôn vừa thăm dò vừa giúp đỡ lẫn nhau.
Thật ra dù không có nàng...
bằng vào tâm tư thận trọng chu đáo của Chu Thập Cửu, bất luận chuyện gì chàng đều có thể lấy được lợi ích lớn nhất.
Hơi thở ấm áp của Chu Thập Cửu phả vào bên tai Lâm Di, hai tay chàng nhốt chặt nàng lại.
Lâm Di nghiêng đầu không muốn đụng phải cằm Chu Thập Cửu, Chu Thập Cửu vẫn chẳng hề động đậy, chỉ khom lưng ôm nàng đi thẳng vào phòng trong.
Lâm Di nhíu mày, hơi giãy giụa,
Hạ nhân còn đang chờ bên ngoài, ban ngày ban mặt...
Lâm Di bèn kéo chăn đắp cho chàng, sau đó rời khỏi phòng.
Bạch Thược đang đứng chờ bên ngoài, thấy Lâm Di đi ra liền vội bẩm báo:
Đồng Ninh còn đang đợi Quận vương gia ngoài cửa, khi nãy Quận vương gia nói đi thay đồ rồi sẽ rời phủ.
Thay đồ rồi lại rời phủ ư? Không thấy Chu Thập Cửu nói còn phải ra ngoài mà.
Lâm Di sai Bạch Thược gọi Đồng Ninh vào hỏi chuyện.
Nụ cười của chàng thật dịu dàng, dáng vẻ cao nhã thanh nhàn dường như chẳng có gì khác xưa, chỉ có đáy mắt thoáng xao động.
Đến khi Chu Thập Cửu buông tay ra, Lâm Di cúi đầu cởi chuỗi ngọc, loay hoay hồi lâu mới tháo rời được hai vật trang sức ra khỏi nhau.
Khi ngẩng đầu nhìn, nàng hơi bất ngờ khi thấy Chu Thập Cửu đã ngủ mất rồi.
Lâm Di phân phó Hồ Đào vắt khăn lau mặt cho Chu Thập Cửu, sau đó tháo ngọc quan trên đầu cho chàng, thác tóc đen nhánh lập tức đổ xuống.
Hầu hạ Chu Thập Cửu yên ổn nằm nghỉ rồi, Lâm Di mới định đứng dậy ra ngoài, thì bỗng tay bị kéo lại, siết thật chặt, thế nào cũng không chịu buông ra.
Phùng Tử Anh nghe Đồng Ninh nói Chu Thập Cửu say rượu thì vô cùng kinh ngạc,
Sao lại thể được nhỉ?
Đúng là uống khá nhiều, nhưng...
Không Quân vương nghĩ thế nên mới uống thêm vài chén.
Phùng Tử Anh vào phòng trong, lớn tiếng nói:
Các vị, hôm nay Quận vương gia có việc bận nên không thể tới, ngày mai chúng ta bàn lại nhé.
Bầu không khí trong phòng lập tức yên tĩnh một thoáng, sau đó mọi người bắt đầu lao nhao lên, một phụ tá đứng lên,
Chi bằng cử như quốc cữu gia nói, đánh lạc hướng để bên Khoa Đạo gánh vác trách nhiệm, tấu
Chương buộc tội ngự sử cũng khá nhiều rồi, chỉ cần thuận gió đẩy nhẹ là có thể khiến bọn họ đứng đầu chịu trận giùm.
Lời này vừa dứt, lại nghe loáng thoáng có người bàn luận về Quảng Bình hầu.
Hơi thở đều đều của chàng mang theo hương rượu.
Chu Thập Cửu ra ngoài xã giao không thể tránh khỏi việc uống rượu, nhưng chàng chưa từng bị chuốc say.
Lâm Di gọi Chu Thập Cửu hai tiếng, chàng vẫn không đáp lời.
hành vi thiếu đứng đắn...
Chu Thập Cửu cười nói:
Nguyên Nguyên nói sai rồi, hiện giờ trời đã tối.
Mành lưu ly thoáng dao động, hai người chạm mặt Quất Hồng.
Quất Hồng lập tức đỏ mặt, hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
Thấy bọn hạ nhân đều cuống cuồng lui ra, Lâm Di có cảm giác máu dồn hết lên đầu, nàng dốc hết sức đẩy Chu Thập Cửu ra,
Quận vương gia định làm gì thế?

Nàng3 không thể nào quên được ánh mắt thờ ơ và lạnh nhạt của Chu Thập Cửu nhìn mình khi ấy.
Mạng người cũng chỉ thế mà thôi.
Khi9 giao tính mạng vào tay người khác thì vốn đã thành một con sâu cái kiến thấp hèn rồi.
Thấy nàng đỏ mặt, Chu Thập Cửu thoáng ngây ra, nhưng mặc nàng giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay, đi thẳng vào phòng, đặt nàng lên giường sưởi, cũng nằm nghiêng bên cạnh.
Lâm Di ngồi dậy xỏ giày, nhưng vừa mới lần ra mép giường thì phát hiện không nhích người được.
Nàng quay đầu nhìn lại, thầy Chu Thập Cửu đã buộc chuỗi ngọc đeo bên hông nàng vào dây lưng thêu hoa văn cát tường của chàng tự bao giờ.
Phụ tá kia nói:
Quảng Bình hầu thì sao? Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, lúc này sao có thể bận tâm quá nhiều như vậy.

Liều chết can gián vốn là nghề của ngôn quan với ngự sử, tới lúc triều đình đổ máu, nếu ngự sự và ngôn quan muốn lấy cái chết đổi thanh danh, chúng ta muốn ngăn cũng không được.
Y nói đến đây, rất nhiều phụ tá cũng tán thành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.