Chương 277: Phúc họa


Tri phủ Sơn Đông tham ô hơn mười vạn lượng, những quan viên biết chuyện đều kín đáo kiểm lấy một khoản, triều đình còn chưa tra xét tới, tri 8phủ Sơn Đông đã không chịu nổi những tháng ngày lo sợ hãi hùng mà tự sát rồi.

Cho nên mới nói, đừng nhìn tham ô có vẻ dễ, muốn làm t3hì bản thân phải có bản lĩnh đã.

Con tự thấy mình không có bản lĩnh đó, làm quan chỉ muốn an phận mình, Khoa Đạo là bộ phận duy trì 9trật tự trong ngoài của trăm quan, Hoàng thượng cho con đến Khoa Đạo, con cũng muốn thắng lưng mà làm, nếu không chi bằng từ quan về nhà cho6 rồi.

Con nói về Nhị Vương gia ở trước mặt ta, đây là việc làm của một bề tôi chính trực ngay thẳng hay sao?
Trần Doãn Viễn vội vàng đứng dậy chắp tay nói:
Con không dám nói lung tung nữa ạ.
Lão thái thái chi trưởng cười khẩy,
Lẽ ra ta không nên hỏi đến chính sự, có điều việc này liên quan đến toàn thể Trần gia, chưa biết chừng còn kéo tất cả xuống nước theo.
Những tin đồn mấy ngày nay hắn con đã nghe thấy rồi, mọi người đều nói về chuyện này mà Khang Quận vương xa lánh Lâm Di.
Dù địa vị chính thê không dễ dao động, nhưng nếu dính líu đến chính sự thì mấy quy tắc đó chẳng hề đáng nhắc tới.
Tưởng thị gói ghém kinh Phật cẩn thận rồi đặt sang bên cạnh,
Mấy ngày nay muội ốm ở trong nhà còn được thanh nhàn, chúng ta đây mỗi ngày đều phải đến tập trung ở phủ Tín Thân vương, không chỉ phải nghe tin tức gom tiền góp bạc xây tháp Phật mà còn phải bàn bạc chuyện chuẩn bị Tết nữa.
Ta thấy muội cứ ở nhà chép kinh Phật là tốt nhất.
Nói đoạn, nàng nhìn khung thêu trong tay Lâm Di,
Đến Tết lại có tranh thêu mới mà treo.

Lâm Di bị Tưởng thị trêu chọc phải bật cười.
Tuy ta chỉ là một phụ nhân ru rú trong nhà, chưa từng gặp chuyện lớn lao, nhưng nếu con làm gì hủy hoại cái nhà này, ta nhất định không tha cho con.

Trần Doãn Viễn liên tục bảo đảm:
Con thật sự không dám.


Vọng ngôn lập trữ không sợ dao động căn cơ quốc gia sao, chỉ e trong cái nhìn của Hoàng thượng, việc đó còn đáng trách hơn cả những tham quan ô lại kia.
Lão thái thái nhánh cả nhíu mày, xua xua tay.
Trần Doãn Viễn khuyên bảo:
Người ăn một miếng cũng được, con thật sự không dám nhắc lại những lời đó nữa.
Con không thể vì những chuyện đó mà để mẹ mình chết đói được.
Lão thái thái nhánh cả bực bội ông, mấy ngày nay không ăn uống được một bữa tử tế, nếu tiếp tục như vậy thì phải làm sao.
Lão thái thái nhánh cả chỉ thở dài,
Mấy điểm Lâm Di nói với ta, ta đều đã nói cả rồi chứ?
Bạch ma ma cười bảo:
Quận vương phi cũng đâu có nói gì, chỉ nói là phải trao đổi vài chuyện nhà thôi ạ.
Lão thái thái nhánh cả nhấp ngụm trà loãng súc miệng,
Nói chuyện nhà còn không phải chuyện của Nhị lão thái gia à, Lâm Di là vãn bối nên không dám nói thẳng, nhưng ta hiểu con bé đang ám chỉ cái gì.
Ngay cả con gái như nó mà cũng nhận ra cha mình oán hận tổ phụ nữa là.
Bạch ma ma gật đầu, Quảng Bình hầu oán hận Nhị lão thái gia một lòng bám lấy Đổng gia, chẳng hề để ý sự sống chết của mẹ con ông.
Bây giờ lão thái thái nói Quảng Bình hầu giống Nhị lão thái gia cũng là để nhắc nhở ông làm việc đừng có quên vợ con già trẻ trong nhà.

Phụ thân con giỏi mưu làm việc lớn.
Bằng không cũng sẽ chẳng ngoan ngoãn phục tùng Đổng gia ở Tây Bắc.
Nhắc tới phụ thân, Trần Doãn Viễn không dám có ý kiến gì, chỉ gục đầu lắng nghe.
Lão thái thái nhánh cả ngồi thẳng dậy,nói tiếp:
Lần này không phải chuyện nhỏ.
Tiểu Tiêu thị ngày ngày đều ghé tai ông nói những lời này, ông nghe mà hết hồn hết vía.
Nghe vậy lão thái thái nhánh cả mới gian hàng mày, ăn cháo lót dạ.
Tiễn Trần Doãn Viễn đi, Bạch ma ma quay trở lại bên cạnh lão thái thái nhánh cả,
Lần này chắc chắn có tác dụng đấy ạ.

Con nói rất đúng, khoa đạo là bộ phận duy trì trật tự trong ngoài của trăm quan, lập ai làm Thái tử có nằm trong phận sự của con không? Hiện tại con là một Hầu gia, cả nhà này đều xoay quanh con, không ai dám nói gì con, chỉ có mụ già chuẩn bị xuống mổ như ta đây mới dám nói con đôi ba câu, con nghe vào là tốt, không nghe thì cứ coi như ta chưa nói gì...
Sau này con cứ an ổn làm Hẩu gia của con, nỗ lực trù tính việc lớn của con.

Trần Doãn Viễn suy sụp, lập tức quỳ xuống đất,
Mẫu thân, người tha cho con lần này đi.
Ông quỳ hồi lâu mới được lão thái thái nhánh cả cho đứng dậy, lúc này Bạch ma ma cũng bưng cháo lên, ông vội nhận bát cháo, định hầu hạ lão thái thái nhánh cả ăn.
Lão thái thái thở dài bảo:
Đã đến nước này rồi, người người chỉ muốn dậu đổ bìm leo thôi, cũng không biết có thể bình an mà vượt qua được hay không nữa.
Ta lo nhất là đứa nhỏ Lâm Di này.
Nói đoạn, bà dặn dò Bạch ma ma:
Ngày mai ngươi hãy đến phủ Khang Quận vương, thăm xem Lâm Di thế nào rồi.

Bạch ma ma thưa vâng.
Lão thái thái nhánh cả hừ một tiếng,
Nghe có vẻ hiên ngang đầy, với cách hành xử của con thì tuy mới đến Khoa Đạo chưa lâu n5hưng hắn cũng lung lạc được không ít người rồi nhỉ? Khoa Đạo có nhiều lão già gần bướng cứng cỏi, mặc dù quan phẩm không cao nhưng ở đâu cũng dám trợn mắt vểnh râu, tính con trượng nghĩa, hẳn là như cá gặp nước ở Khoa Đạo, chuyện gì cũng dám làm.
Trần Doãn Viễn đỏ mặt, cúi đầu:
Con.
Lão thái thái nhánh cả lại nói:
Chẳng khác gì phụ thân con, cứng đầu cứng cổ không biết nghĩ cho người nhà.
Bà đang nói đến Trần Nhị lão thái gia, nếu không phải do quá quật cường cứng cỏi thì Trần Nhị lão thái gia đã chẳng tình nguyện ăn sương nằm gió ở Tây Bắc cưới Đống thị chứ không muốn về Kinh nhậm chức.
Nhờ ngẫu nhiên có cơ hội về Kinh, nhận thấy Triệu thị do trưởng bối làm chủ cưới về cho mình quả thực là người hiền lương, ông không đành lòng khiến Triệu thị sau này không chỗ nương tựa nên mới có Doãn Viễn ra đời.
Thật đúng là một mối nợ oan nghiệt khó gỡ.
Hôm sau, Tưởng thị tới phủ Khang Quận vương thăm Lâm Di, Tưởng thị chìa kinh Phật trong tay ra,
Đây là thứ hôm qua ta vừa thu được, mấy ngày nay Tín Thân vương phi muốn gom hết kinh Phật cúng cho chùa Pháp Nguyên.
Chùa Pháp Nguyên là nơi mà các vị quan chức dưới tứ phẩm khi tới bên ngoài đều phải xuống xe đi bộ.
Tưởng thị nhẹ giọng nói:
Nghe nói là bệnh của Hoàng thượng đã có khởi sắc, Thục phi nương nương chăm sóc rất chu đáo.
Nói đoạn nàng nhìn quanh một chút, sắc mặt hơi u ám,
Trong Tôn Thất doanh đều đang bàn luận chuyện này, Hoàng hậu nương nương thật sự quá...
Mới vừa bị phạt đến Cảnh Nhân cung thì bệnh của Hoàng thượng liền chuyển biến tốt.
Lâm Di thấy Tưởng thị ấp a ấp úng bèn hỏi:
Ý của tỷ là có vài người cao số quá à?
Tưởng thì nhấc chén trà lên uống một hớp,
Mọi người đều đang nói thế.
Lâm Di bật cười,
Nhìn thì có vẻ đúng là vậy.
Tưởng thị ngẩng đầu, ánh mắt lấp lóe:
Muội cũng nghĩ vậy ư?
Dù là ai cũng sẽ nghĩ thế thôi, bên Ngũ Vương gia xuôi chèo mát mái, Hoàng hậu nương nương vất vả gian truân lại không thu được chút gì, ngoại trừ danh hiệu mẫu nghi thiên hạ ra thì chỉ có hai bàn tay trắng.
Tường thì nói tiếp:
Tín Thân vương phi muốn cắt giảm bớt chi tiêu cho năm mới, muội nói xem phải mừng năm mới kiểu gì đây? Không mời gánh hát, không bày bàn tiệc, không thưởng hạ nhân? Trưởng bối trong Tôn Thất doanh có ai không mê xem hát đầu, hằng năm mà không mời hai, ba gánh hát tới, mọi người đều có vẻ mất hứng, giảm bớt bàn tiệc thì càng trông như thể nữ quyền quản tiền ăn bớt ăn xén vậy, tiền thưởng cho hạ nhân càng khỏi cần nói tới, hạ nhân ở phủ Tín Thân vương toàn là hạng cao cấp, không cho tiền ai chịu làm việc đây?
Tưởng thị xã oán giận với Lâm Di, Lâm Di chỉ thong thả nhàn nhã châm trà cho Tưởng thị.

Cuối cùng Lâm Di mới ngước mắt lên nhìn,
Đã vậy thì chỉ còn cách bổ sung tiền bạc vào thôi.
Tưởng thị ủ rũ,
Ai chẳng biết là vậy, muội nói xem phải làm sao bây giờ?
Lâm Di gợi ý:
Vậy lập một danh sách, liệt kê tiền chi cho từng mục, làm tiệc rượu có tiết kiệm cũng do không đủ tiền thôi.
Chẳng lẽ lập danh sách rồi đưa cho tất cả mọi người xem hay sao? Phải chi tiền để xây tháp Phật đã khiến mọi người kêu trời kêu đất, vớ được cơ hội này lại chả xả hết cơn bực ra thôi.

Tưởng thị kéo Lâm Di,
Mau mau lây bệnh cho ta đi, để ta được ở nhà nghỉ ngơi với.
Lâm Di cười nhìn Tưởng thị,
Muốn vậy cũng đầu khó lắm, hiện giờ có không ít người muốn nịnh bợ Tín Thân vương phi, đến lúc đó tỷ cứ giúp một tay, tự nhiên sẽ có người chào đón, miễn là tỷ đừng ngại Tín Thân vương phi nhìn mình bằng cặp mặt khác thôi.
Tưởng thị bật cười,
Ta ngóng trông bà ta coi trọng ta đây chắc? Tranh thủ lúc này phải nhanh chân chạy vội, càng nhanh càng tốt ấy chứ.
Hai người đang cười cười nói nói, bà tử bên ngoài vào thưa:
Người của phủ Quảng Bình hầu đến ạ.
Lúc này Tưởng thị mới đứng dậy chào ra về.

Tiễn Tưởng thị về, Bạch ma ma vào nhà thưa:
Lão thái thái lo cho Quận vương phi nên sai nô tỳ tới thăm hỏi người ạ.
Lâm Di bèn hỏi thăm tình hình sức khỏe của lão thái thái:
Tổ mẫu vẫn không muốn ăn cơm ư?
Bạch ma ma gật đầu,
Cứ luôn không có hứng ăn, không giống lúc Quận vương phi còn ở bên nhà, nô tỳ thường xuyên khuyên nhủ mà lão thái thái vẫn chẳng ăn được bao nhiêu.
Hai người còn chưa nói được mấy câu, Củng ma ma đã vào nhà bẩm:
Quận vương gia về rồi ạ.
Hiện còn chưa đến giữa trưa, sao Chu Thập Cửu lại về lúc này nhỉ? Lâm Di đứng lên đi ra đón, Bạch ma ma cúi đầu theo sau.

Chu Thập Cửu về phòng xép thay quần áo,
Thu dọn thư phòng ở tiền viện một chút, ta và phụ tá cẩn thương lượng vài chuyện.
Lâm Di gật đầu rồi sai người sắp xếp.

Chu Thập Cửu lẳng lặng nhìn nàng,
Phía Kinh đô phụ nói vừa tìm được thi thể của đạo sĩ kia.
Lâm Di thoáng kinh ngạc,
Vậy...
Chu Thập Cửu nhất định sẽ không để lại dấu vết gì khi giết gõ đạo sĩ kia,
Nghe nói bệnh của Hoàng thượng đã khá lên chút, có người cố ý nói như vậy.
Sau khi Hoàng thượng có thể xử lí chính sự, việc thứ nhất chính là tra xét chuyện này, đây chính là một tín hiệu không thể nghi ngờ.

Chu Thập Cửu nói tiếp:
Đã quyết định sau Thu sẽ xử trảm Thường Quang Văn.
Tảng đá lớn này rốt cuộc cũng đổ ập xuống, thảo nào Chu Thập Cửu lại muốn gặp phụ tá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.