Chương 278: Thật giả (1)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2299 chữ
- 2022-02-06 07:22:38
Bạch ma ma nói:
Ta biết rồi.
Vừa nói bà vừa dặn Củng ma ma:
Có tin gì nhất định phải báo ngay đấy.
Thường Quang Văn tri phủ T8hiên Tân lừa gạt triều đình, tham ô lương thực trong kho, bị phán sau Thu xử trảm.
Xưa nay Hoàng thượng lấy
nhân từ
để cai trị đất nước, hằng năm số quan bị phán xử tử cực kỳ ít ỏi, huống gì là một vị tri phủ.
Chưa kể Thường Quang Văn lại xuất thân từ đại gia tộc danh tiếng như Thường gia, Thương gia có một vị Hoàng hậu nương nương mà Thường Quang Văn còn bị như vậy, huống chi là người ngoài.
Lâm Di thầm suy tính.
Bạch ma ma ngồi trên ghế đẩu bọc gấm, nói về chuyện trong nhà:
Ở Nhiệt Hà xuất hiện dịch bệnh, trong Kinh gửi công văn xuống yêu cầu điều động quân đội đóng ở Nhiệt Hà làm công tác phòng dịch.
Mấy hôm nay Lâm Di không trò chuyện với Chu Thập Cửu về cục diện chính trị nhưng cũng có nghe được tình hình dịch bệnh ở Nhiệt Hà, nàng liền nghĩ đến Đô thống Đổng Trường Mậu đang đóng quân ở đó.
Chu lão phu nhân im lặng một lát mới nói:
Hiện tại chịu nhận lỗi thì có ích gì, nếu sớm biết có ngày hôm nay, trước đây cần gì làm thế, ta vất vả khổ sở sinh nó ra, chẳng lẽ muốn nó chịu khổ sao? Lần này cho nó nhận một bài học đắt giá cũng coi như tốt.
Nói là nói vậy, nhưng người đời vẫn bảo
mẹ con liền tâm
, Thân ma ma đổi lò sưởi tay mới đưa cho Chu lão phu nhân,
Nhị Tiến viện bên kia đến Thái Y viện mời thái y hai lần vẫn chưa mời được.
Chu lão phu nhân thoáng nhường chân mày.
Một nửa số ngày của Thái Y viện đã bắt đầu bôn ba giữa các gia đình hiển quý trong Kinh, chỉ có vài người bị cắt cử đến Nhiệt Hà trị dịch, trong Kinh lúc này bỗng khó tìm được thầy xem bệnh vô cùng.
Trong phủ Khang Quận vương, Chu lão phu nhân sai người vào đại lao thăm Chu Nguyên Cảnh, hiện đang nghe Thân ma ma tỉ mỉ thuật lại tình hình của gã.
Không nghe nói trong Kinh tìm thầy xem bệnh khó khăn sao? Phủ ta bao nhiêu người già trẻ nhỏ như vậy, không thể sơ suất.
Cứ như vậy, chỉ cần có cơ hội là có thể lợi dụng sơ hở.
Trước khi ra về, Bạch ma ma còn thuật lại lời dặn của lão thái thái nhánh cả một lần:
Lão thái thái nói Quận vương phi phải chú ý thân thể hơn, nếu có chỗ nào không thoải mái thì phải mời Nhân tiên sinh tới xem thể nào.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh, Lâm Di nhớ tới đã thấy buồn cười, từ khi quen biết vị Trưởng công tử kia, Nhân tiên sinh liền bận tối mặt.
Đại lão gia gầy đi nhiều, nhìn thấy cơm canh trong phủ đưa tới, thoáng cái đã ăn sạch.
Thân ma ma không đành lòng,
Tiền bạc chúng ta đưa vào đều bị ngục tốt nuốt riêng, đâu ai chịu chăm nom Đại lão gia.
Chu lão phu nhân nói:
Trong đại lao thì có thể thể nào nữa? Chỉ cần không chịu đòn roi là đã tốt lắm rồi.
Thân ma ma tiếp tục kể:
Lần này Đại lão gia sự thật rồi, cứ khóc bảo lão phu nhân tìm cách, bất luận thể nào cũng phải cứu ngài ấy ra ngoài, còn nói giết người cùng lắm là quỳ lạy xin lỗi là được mà.
Tình hình trong Kinh phần lớn đều là như vậy, cho nên có rất nhiều người không mua được thuốc.
Cứ thế này mãi thì không chỉ người mắc dịch bệnh bị chữa trị chậm mà các bệnh nhân khác cũng thế.
Thường Quang Văn bị định tội rồi, đánh dấu cuộc chiến tranh vị trí trữ quân chính thức mở màn.
Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, Nhị Vương gia và Ngũ Vương gia, bọn họ như những con sóng lớn cuốn tất cả mọi người vào cuộc.
Dịch bắt đầu lan tràn, tin tức truyền vào trong Kinh, các loại dược liệu mà truyền thuyết đồn có thể chữa trị dịch đều gom sạch, các vị thuốc như thương truật, đại thanh diệp, hoắc hương, liên kiều...
bách tính bình dân đều không mua được.
Thân ma ma hiểu ngay, nên để Quận vương phi biết việc này.
Bạch ma ma đưa thuốc từ Quảng Bình hầu đến, Lâm Di nhìn thấy bèn cười nói:
Mang cho ta nhiều như vậy, trong nhà lấy gì dùng?
Bạch ma ma cười nói:
Lão thái thái còn có cái hiệu thuốc, ngày thường lợi nhuận không cao, mấy ngày hôm trước còn đang định sang cho người khác, giờ có dịch bệnh nên lão thái thái nói không sang nữa, đóng cửa hiệu thuốc, mang thuốc về phủ hết.
Quan địa phương nghe được tin này đều hoảng 3loạn, chỉ trong thời gian ngắn đã phái vô số người vào Kinh thu xếp chuẩn bị.
Các nhà trọ bình dân trong Kinh trở nên đông khác9h hơn hẳn thời điểm này năm trước, quan lại ở Thiên Tân lại càng lũ lượt về Kinh nhiều hơn, chỉ cần có chút quan hệ với Thường Quang Vă6n là đều như thể sắp gặp họa lớn đến nơi, già thì treo ấn về vườn, trẻ thì tính toán gom tiền, bách tính Thiên Tân viết thư dài cả vạn 5chữ nhưng chẳng ai dám mang lên Kinh cả.
Đây cũng là điều Nhân tiên sinh tha thiết mơ ước, vừa muốn giải vây cho Trương công tử lại sợ Trương công tử vì thế mà gặp nguy hiểm, tâm tình phức tạp này khiến nàng ấy đứng ngồi không yên.
Lâm Di sai bảo Củng ma ma:
Lấy một ít thảo dược trong phủ đưa ra ngoài thành cho Nhân tiên sinh, nói với tiên sinh rằng nếu còn cần gì thì cứ gửi thư tới, ta nhất định sẽ xoay sở tìm cho đủ.
Quan viên Khoa Đạo tiếp tục phẫn nộ mắng đạo sĩ hại nước, bất bình hộ cho Thường Quang Văn.
Bao nhiêu tham quan ở lại như vậy, vì sao lại tiết một vị quan có công cứu bách tính khỏi cơn nước lửa chứ? Thế nhưng lương thực trong kho lại không phải của Thường Quang Văn, nó thuộc về Đại Chu, Thường Quang Văn dựa vào đâu mà dám dọn sạch kho thóc cứu dân? Ngũ Vương gia cũng không muốn giết Thường Quang Văn, nhưng lại không thể vì một Thường Quang Văn mà làm rối loạn pháp luật kỷ cương của Đại Chu.
Chẳng biết đang bàn chuyện gì.
Thân ma ma nói:
Thư phòng ở tiền viện được quản nghiệm lắm, muốn hỏi thăm cũng không hỏi được gì, nô tỳ chỉ có thể bảo người chú ý nhiều hơn.
Chu lão phu nhân uống một ngụm trà rồi đặt tách trà sang một bên:
Không cần phải người hỏi thăm nữa, ta nuôi dạy nó bao nhiêu năm qua, lại tận mắt chứng kiến nó tự kiếm công danh cho mình, có một số việc không cần suy nghĩ, chẳng phải chỉ là không đồng lòng với ta mà thôi ư? Ta muốn nói...
trong phủ có người nên biết chuyện này.
Là Quận vương phi.
chẳng trách phải mời ngày đến khám.
Chu lão phu nhân hỏi:
Còn lang trung trước nay vẫn khám cho người trong phủ thì sao? Sao không gọi tới?
Ánh mắt Thân ma ma hơi lóe lên, tất nhiên là do không tin tưởng được, nữ giới chậm kinh cũng có vài loại tình hình, nhỡ đâu nhầm lẫn thì có phải mất mặt không.
Bạch ma ma hạ giọng nói khẽ:
Nếu trấn áp được dịch bệnh, Cữu lão gia của nhánh thứ hai nhất định sẽ lập công to.
Nhánh thứ hai và nhánh thứ nhất của Trần gia không ưa nhau, Đổng gia phất lên không phải chuyện tốt với cha, huống hồ dịch bệnh lần này bị người ta nghị luận thành dấu hiệu chẳng lành, mũi giáo chỉ thẳng về phía Hoàng hậu nương nương, răng do Hoàng hậu nương nương nhúng tay vào việc triệu chính mới dân đến càn khôn bị đảo lộn...
Từng câu từng chữ của Nhân Ngữ Thu tiên sinh đều thể hiện sự lo lắng dành cho Trương Phong Tử, bệnh cũ của Nhân lão thái gia vừa chuyển biến tốt, người nhà họ Nhân đang đề nghị thu xếp lên đường trở về Phúc Ninh, nhưng không ngờ Nhân lão thái gia lại đột nhiên bị nghi ngờ mắc bệnh dịch.
Nếu Nhân lão thái gia có thể trở về Phúc Ninh, chưa biết chừng người nhà họ Nhân sẽ tiếp nhận Trương Phong Tử vì y đã có công giúp một tay.
Hiện giờ hễ nhắc tới Nhiệt Hà, người người đều tránh không kịp, nào có ai sẽ chủ động tới đó vào lúc này chứ.
Trương Phong Tử nhìn như điên cuồng, không ngờ lại có thể vì Nhân gia mà liều mình đến thế, Nhân Ngữ Thu tiên sinh coi như đã tìm được một mối nhân duyên tốt.
Lâm Di đọc thư một lượt, không khỏi kinh ngạc, Nhân lão thái gia bệnh nặng, lang trung trong Kinh nghi ngờ là dịch bệnh, người nhà họ Nhân bảo đảm không phải, nhưng triều đình không muốn mạo hiểm nên đã đưa Nhân gia ra khỏi Kinh thành.
Mà vị Trưởng công tử luôn có hành vi rất điên cuồng kia lại lo rằng dịch bệnh sẽ khiến Nhân lão thái gia không được chăm sóc kịp thời, bởi vậy mới muốn một mình lên đường đến Nhiệt Hà.
Mới có mấy ngày mà tình hình thay đổi đến chóng mặt, làm người ta cảm giác như toàn bộ những chuyện lớn của cả năm đều dồn hết vào cuối năm vậy, không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội thở dốc.
Dưới áp lực nặng nề đó, tất cả mọi người đều bồn chồn không yên.
Không biết rốt cuộc Trương công tử đã mê hoặc Nhân tiên sinh bằng cách nào mà khiển cho Nhân tiên sinh tròn một tháng không ra khỏi cửa, nàng không có bệnh gì nặng nên cũng chẳng muốn tới quấy rầy.
Vừa nhắc tới Nhân Ngữ Thu, Nhân Ngữ Thu liền phái người tới cửa, đưa thư đến tận tay Lâm Di...
Một trận ầm ĩ qua đi, bắt đầu có người chết, bởi vì vùng Nhiệt Hà xuất hiện dịch bệnh.
Kể cả các tướng lĩnh trong quân doanh cũng bị lây nhiễm, bách tính Nhiệt Hà đã thiệt hại vô số người.
Nói đến cục diện chính trị hiện tại, người ta không khỏi nói đến chuyện triều Đại Chu chưa từng phế hậu bao giờ.
Chẳng lẽ lần này định mở tiền lệ ư? Các quan viên có qua lại gần gũi với Hoàng hậu nương nương tới nha môn đều không nói năng gì, hết giờ làm liền về nhà đóng chặt cửa lớn, duy chỉ có Khoa Đạo là vẫn bất khuất không chịu buông tha.
Ai mà chẳng nịnh kẻ trên cao đạp kẻ dưới thấp, quan lớn hiển quý còn chưa xem bệnh hết, sao có thể tranh thủ tới đây được,
Quận vương phi làm sao?
Thân ma ma thấp giọng nói:
Nghe bà tử giặt quần áo nói, hình như nguyệt sự tháng này của Quận vương phi không đến.
Nói đoạn, bà ta lại dùng một chút,
Trước cũng có lúc chậm kinh, nhưng không thấy Củng ma ma hầu hạ cạnh người Quận vương phi sốt ruột.
Chu lão phu nhân nhìn Thân ma ma,
Tình hình ăn uống của Quận vương phi thế nào? Có chọn nọ bỏ kia gì không?
Thân ma ma lắc đầu,
Chuyện này thì không thấy, cũng không thấy triệu chứng có tin vui nào.
Dù là ngày đến chẩn bệnh thì cũng chỉ là trễ kinh tầm mười ngày, nếu tính như vậy đúng là...
Lão gia đã đến nông nỗi này rồi, cũng coi như trả một mạng cho Đại thái thái, mong Chân gia nể mặt mũi bỏ qua chuyện này.
Đại lão gia nói đợi khi nào ra được đại lao, nhất định sẽ đến Chân gia dập đầu.
Chu lão phu nhân nhìn nhũ mẫu đang dạy Toàn ca cắt hoa dán cửa, nói:
Hai vợ chồng nó chẳng phải đang giận dỗi nhau sao? Nếu thật sự mang thai cũng là chuyện tốt.
Thân ma ma nhìn vẻ mặt thâm sâu khó lường của Chu lão phu nhân, chuyện tốt hay là chuyện xấu chẳng khác nhau bao nhiêu cả.
Chu lão phu nhân lại hỏi:
Có phải Nguyên Triệt muốn mời phụ tá vào phủ bàn việc không?
Mấy ngày nay vẫn luôn như vậy, Thân ma ma gật đầu.
Chu lão phu nhân lấy chuỗi hạt trong tay áo ra lần từng hạt,
Ta thấy vẫn nên mời lang trung tới khám đi.
Chẳng lẽ phải chủ động mời người khám bệnh cho Quận vương phi? Thân ma ma ngẫm nghĩ, nhưng ngoài miệng không nói gì.
Chu lão phu nhân nói:
Bên ngoài đang có dịch, trong phủ chúng ta cũng phải đề phòng một chút, mấy ngày nay cứ mời lang trung ở lại phủ, cho ông ta nhiều tiền chút.
Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do chứ.
Mẹ con Thục phi đúng là trăm phương nghìn kể nhất quyết trừ khử Hoàng hậu nương nương cho bằng được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.