Chương 279: Thật giả (2)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2393 chữ
- 2022-02-06 07:22:37
Chừng một nén nhang sau, Củng ma ma mới vào nhà.
Thế nào?
Lâm Di hỏi chuyện bên thư phòng:
Có nói vì sao Quận vương gi8a bị đuổi về không?
Củng ma ma hơi biến sắc, tim đập thình thịch một chốc mới nói:
Nô tỳ không nghe được rõ, mấy người đó chỉ 3đang nói về tình hình triều chính bây giờ.
Những lần nàng để Củng ma ma đi hỏi thăm tin tức, rất ít khi thấy bà ấp a ấp úng như9 vậy, lần đầu tiên là đến thư phòng nghe ngóng, còn lần này...
Đơn giản là vì chuyện đó có liên quan đến nàng và phủ Quả6ng Bình hầu mà thôi.
Lâm Di hít sâu một hơi, gắng gượng đè nén trái tim đang đập thình thịch
trong ngực.
Nàng đã lường trước được từ lâu rồi, giờ còn hối hận cái gì? Được sống lại một đời, nàng đã sớm quyết định, kiếp này nhất định phải nắm chặt những gì đã mất ở kiếp trước, không thể lùi bước, không thể sợ hãi, không thể buông tay.
Chu Thập Cửu từng nói muốn nàng tin tưởng y, muốn nàng yên tâm, nàng cho rằng lời y nói rất có giá trị, nhưng thật ra chẳng đáng một đồng.
Trước đó nàng còn từng về phủ Quảng Bình hầu nói đến chuyện này, rằng chỉ cần chờ thêm mấy ngày đến khi chuyện bên Tôn Thất doanh vỡ lở ra, lời tố cáo của cha cũng có thêm bằng chứng xác thực.
Lâm Di cột nút áo cho Chu Thập Cửu xong bèn quay người ra khỏi phòng xép.
Chu Thập Cửu vươn tay kéo nàng lại,
Nguyên Nguyên đang nghĩ gì thế? Nhạc phụ không làm sao đâu.
Nếu là trước đây thì có lẽ nàng sẽ tin tưởng, nhưng giờ Củng ma ma đã chính tại nghe được những lời kia, lại có sự thực bày ra trước mắt...
Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, câu này từng giờ từng khắc nhắc nhở nữ giới phải đồng lòng với nhà chồng, phải hy sinh tất cả đổi lấy công danh rạng rỡ cho phu quân, để về sau phu quân sẽ kính trọng đức hạnh, sẽ cảm nhớ thâm tình của nàng.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Chu Thập Cửu, nàng thật sự nên vì y mà bất chấp tất cả ư? Cùng y tính toán, dẫu là người thân cũng không buông tha? Mà y như vậy, liệu có thể nắm chặt tay nàng, không bao giờ buông bỏ? Vì sao đời này khi tỉnh lại, nàng lại mơ thấy cảnh cầu phúc ở chùa? Kiếp trước nàng cá thể chết đi, kiếp này nàng luôn mong mình và người thân có thể bình yên, không phải chết oan uổng mà được sống đến già, con cháu quây quần đông vui.
Xem ra nàng cầu xin quá nhiều rồi..
Lâm Di đứng dậy, sai Quất Hồng lấy áo lông cừu cho mình:
Ma ma không nói thì để ta tự đi nghe xem 5vậy.
Sắc mặt Củng ma ma lập tức thay đổi,
Thư phòng ở tiền viện còn có rất nhiều phụ tá, Quận vương phi đấu thể tới thằng đó hỏi được ạ.
Lâm Di quay đầu nhìn Củng ma ma,
Ma ma muốn ta an lòng thì nói rõ.
Trong phủ có chuyện gì chẳng lẽ giấu được ta cả đời ư? Nếu sớm muộn gì ta cũng sẽ biết, vậy ma ma cần gì phải quanh co lấp liếm.
Sắc mặt Củng ma ma tối sầm lại,
Thư phòng bên kia không cho vào hầu hạ, nô tỳ đưa trà bánh qua xong liền đi ra, nhưng lúc đứng ở hành lang cũng nghe được một ít, có điều không dám chắc lắm.
Lâm Di nói:
Vậy hãy bảo quản sự tiền viện đi qua nghe.
Bảo quản sự đi nghe ngóng thì thế nào cũng sẽ truyền tới tại Quận vương phi, Củng ma ma không dám giấu nữa, đành nói thật:
Nô tỳ nghe phụ tá nói, bây giờ là lúc ngồi nhìn...
Chu Thập Cửu vào phòng bên thay đồ, Lâm Di lấy áo ngoài thường mặc ở nhà ra cho chàng.
Không cần lấy áo dày như vậy.
Mặt mày Chu Thập Cửu như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt,
Mấy ngày tới ta sẽ không ra ngoài, ở nhà chỉ cần mặc áo thường là được.
Lâm Di bảo Hồ Đào đi lấy áo.
Nàng hầu hạ Chu Thập Cửu mặc áo, Chu Thập Cửu cúi đầu nhìn, chạm phải vẻ lạnh nhạt của nàng, nụ cười trên mặt chàng liền phai dần.
Lâm Di cụp mắt,
Mấy hôm nay Quận vương gia có gặp cha ta không?
Trước giờ Chu Thập Cửu luôn lanh mồm lanh miệng, một câu có thể bị chàng đối lại bằng nghìn vạn kiểu giải thích, nhưng hôm nay chàng lại hơi sững người, nhìn nàng bằng ánh mắt thoáng lóe lên, dường như thật lâu sau mới đáp:
Có gặp.
Có gặp.
Hai chữ, song đủ để nói rõ tất cả.
Tính cha vốn dễ bị người khác kích động, đặc biệt đây lại là con rể mình tin tưởng, nhưng tính tình có ngay thẳng thể nào thì cũng không đáng đâm đầu vào chỗ chết, chẳng riêng Chu Thập Cửu muốn mình bình yên vô sự, người nhà của nàng cũng nên được có một đường sống.
Ánh mắt Lâm Di ảm đạm, song khóe miệng nàng lại khẽ nhếch, nở một nụ cười mỉm.
Có lẽ nàng không nên đau khổ, nàng không nên từng có suy nghĩ dựa vào y.
Lâm Di nhìn Củng ma ma,
Ma ma đến phủ Quảng Bình hầu hỏi thăm một chút, xem tình hình bên kia thế nào rồi?
Củng ma ma gật đầu,
Nô tỳ đi ngay đây.
Củng ma ma vừa định đi, Lâm Di chợt nhớ tới một việc, bèn quay lại định dặn dò thêm, nào ngờ còn chưa nói được một lời đã thấy xây xẩm mặt mày, suýt nữa ngã sấp xuống đất, may mà Củng ma ma nhanh tay lẹ mặt đỡ kịp, Quận vương phi sao vậy? Nô tỳ đi mời lang trung ngay.
Lâm Di nhắm mắt yên lặng chốc lát mới mở mắt ra nhìn Củng ma ma,
Không việc gì đâu, do ta quay đầu hơi nhanh nên choáng váng chút thôi.
Nói đoạn nàng chống tay nhỏm dậy, để mình ngồi thẳng lại,
Nói với tổ mẫu dặn phụ thân nhất định phải cực kỳ cẩn thận, nếu tổ mẫu hỏi đến ta thì cứ nói ta bên này đều ổn.
trai cò...
tranh nhau, cổ động Khoa Đạo tiếp tục làm lớn chuyện; như vậy cho dù đấu không lại Ngũ Vương gia thì vẫn có thể đứng ngoài vũng bùn này, không bị dính vào.
Chẳng hiểu sao, khi nghe Củng ma ma nói vậy, Lâm Di cảm thấy như vừa có thứ gì nổ tung trong lồng ngực.
Nàng biết ngay làm sao Chu Thập Cửu có thể gặp nguy hiểm gì chứ, bị đuổi về như thể chỉ là làm ra vẻ, vừa khiến người ta thấy mình phải chịu ấm ức vừa có thể buông tay mặc kệ mọi chuyện, khi nào sóng yên biển lặng thì lại lật ngược bản án, quay về tiếp tục nhậm chức.
Sao có thể đều ổn chứ? Củng ma ma đã cay xè cả mắt,
Hay cứ mời lang trung đến xem thử đi.
Lão phu nhân đã kêu vị lang trung vẫn khám cho Quận vương phi trong phủ đến đây, ông ấy đang chuẩn bị thuốc phòng dịch, để nô tỳ bảo ông ấy đến bắt mạch cho Quận vương phi.
Lâm Di lắc đầu,
Trước đó đã mời ngày xem qua rồi, thời gian này sao có thể bị chứng bệnh gì chứ, chờ lúc nào rảnh lại gọi cũng không muộn.
Củng ma ma không tiện khuyên thêm, đành thay quần áo đến phủ Quảng Bình hầu.
Củng ma ma mới ra ngoài trở về xong thì quản sự tiền viện cũng đã hỏi thăm được tin tức quay lại báo:
Nghe nói Khoa Đạo đã có người chết, Quảng Bình hầu dẫn đầu lập hiểu đường, rất nhiều ngôn quan và thanh quan tới phúng viếng, hiểu đường này định mở củng đủ bốn chín ngày.
Khoa Đạo thật sự có người lấy cái chết để can gián rồi.
Lâm Di hỏi:
Có nói là vì sao không?
Củng ma ma thưa:
Nghe nói ghê lắm, các vị đại nhân đều đang viết huyết thư ở hiểu đường.
Tin tức này đến hạ nhân cũng hỏi thăm được, có thể thấy phía cha làm việc không hề che giấu, ồn ào đến mức đó, hẳn toàn bộ Khoa Đạo đều đã bị kích động hết rồi.
Đang nói chuyện, nha hoàn bên ngoài báo:
Quận vương gia đã về ạ.
Củng ma ma cúi đầu lui sang bên cạnh.
Dù phủ Quảng Bình hấu có rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, người ngoài đều sẽ không trách Chu Thập Cửu câu nào, chưa biết chừng còn có thể biện bạch thay y, rằng thân là con rể,y đã giúp đỡ phủ Quảng Bình hầu không ít rồi.
() Xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh - Pháp từ chối lập liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt.
Tất cả cho thấy phương Tây không hề thực tâm trong việc ngăn chặn Hitler, họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (ở hướng Đông).
Nghĩa rộng: Tránh né, dẫn một chuyện xấu đến nơi khác.
Kiếp này tuy nàng trở thành Khang Quận vương phi, nhưng nói đến cùng có khác biệt gì so với kiếp trước đâu? Cục diện chính trị chẳng may không nghiêng về phía bọn họ, nên phủ Quảng Bình hầu sắp phải trả một cái giá thật lớn.
Đến khi thời cơ chín muồi, Chu Thập Cửu sẽ vứt bỏ cha, cuối cùng có lẽ cũng sẽ bỏ mặc cả nàng.
Chu Thập Cửu không phải không thể chọn được phe mà muốn tung ra một viên đá thử vàng trước, và viên đá thử vàng này chính là phủ Quảng Bình hầu-nhà có quan hệ xa xôi với Hoàng hậu nương nương.
Thật ra sao nàng lại không hiểu, con đường làm quan của Chu Thập Cửu có thể xuôi chèo mát mái như thế, trước nay đều không phải nhờ vào vận may mà nhờ khả năng chơi chiêu họa thủy Đông dẫn, chuyển xui xẻo cho người khác.
Chu Thập Cửu sẽ không vì đối phương là ai mà nhẹ tay hơn, nàng không nên tin tưởng y, cả ở kiếp trước lẫn kiếp này.
Sau khi Thành Quốc công chết, người khuyến khích cha nàng đến Khoa Đạo làm việc chính là Chu Thập Cửu, giờ quả nhiên có thể lợi dụng ngôn quan của Khoa Đạo ủng hộ Hoàng hậu nương nương đối đầu với Ngũ Vương gia rồi.
Nếu phe của Hoàng hậu nương nương thẳng, thân là công thần tiêu diệt Thành Quốc công, là con rể của Quảng Bình hầu, lại lập được công to trong việc giết đạo sĩ, Chu Thập Cửu có thể nói là ngồi mát ăn bát vàng.
Còn nếu phe Ngũ Vương gia thắng, Chu Thập Cửu không hề quấy rối gì trong thời điểm quan trọng nhất, chỉ bo bo giữ mình, cuối cùng dựa vào quan hệ của Chu Thập Cửu với quốc cữu gia, chắc chắn quốc cữu gia sẽ nói đỡ cho y trước mặt Thái hậu nương nương, chẳng trách ở trước mặt nàng, y không chịu nói sẽ đứng về bên nào.
Từ đầu đến cuối, y đều đã tính toán đầu ra đấy cả rồi.
Có thể cùng chịu nghèo hèn? Có thể cùng hưởng phú quý hay không? Tuy rằng không phải thân nhân ruột thịt nhưng cũng là vợ chồng kết tóc, cho dù tương lai Chu Thập Cửu không bỏ rơi nàng, nhưng nàng thật sự có thể an tâm hưởng thụ phú quý của phủ Khang Quận vương này sao? Có thể mặc kệ chẳng quan tâm đến người thân mà vui vẻ làm Khang Quận vương phi ư? Nàng không sợ mình gặp chuyện gì, song lại sợ liên lụy đến cả nhà.
Nàng vẫn muốn né tránh, nhưng lòng không đủ kiên định nên mới ra nông nỗi như ngày hôm nay.
Lâm Di.
Chu Thập Cửu nắm chặt tay nàng hơn,
Em nghe ta nói này, ta và phụ tá đã bàn bạc xong, Khoa Đạo làm lớn chuyện như vậy không hẳn là chuyện xấu.
Bây giờ mà vẫn còn cố gắng dựng cảnh thái bình giả tạo, Lâm Di lẳng lặng chờ nghe Chu Thập Cửu giải thích.
Bên ngoài chợt vọng vào tiếng của Quất Hồng:
Tín Thân vương gia tới ạ.
.
Chu Thập Cửu đứng yên không nhúc nhích, Quất Hồng lại nhắc thêm một câu:
Bẩm Quận vương gia, Quận vương phi, Tín Thân vương gia tới ạ.
Lâm Di nhích người sang một bên nhường đường, Quận vương gia đi đi, ta sẽ cho người mang trà bánh lên.
Chờ ta quay về lại nói tiếp.
Chu Thập Cửu thả tay Lâm Dira, thấy nàng buông thõng tay xuống, chàng lại nói:
Lâm Di, em phải tin ta.
Chu Thập Cửu đi ra khỏi phòng, Lâm Di ngồi xuống, Bạch Thược đi tới nói nói, lát sau Lâm Di mới phát giác ra Bạch Thược đang nói gì, nàng ngẩng đầu, ánh mắt dần sáng lên,
Em vừa nói gì cơ?
Bạch Thược lặp lại:
Lão thái bảo bên nhảnh thứ hai thoạt nhìn thì sóng êm gió lặng, nhưng thực ra nội bộ lục đục ghê lắm, Tứ cô gia còn đến tìm hầu gia nhờ giúp đỡ.
Lâm Di nhíu mày, thư Lâm Chính Thanh gửi tới có viết rõ ràng, cậy thể vốn là việc thường tình, cầu bình an không chỉ có mình chùa Thanh Hoa.
Trước ngụ ý là Chu Thập Cửu đã vịn được vào nhà quốc cữu gia, sau muốn nói là Lâm Chính Thanh có thể giúp đỡ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.