Chương 280: Có thai
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2034 chữ
- 2022-02-06 07:22:35
Lâm Di sai người đi bốc thuốc theo đơn đó rồi nấu lên cho hạ nhân trong phủ cùng uống, Củng ma ma đứng bên cạnh nhỏ giọng khuyên:
Lan8g trung cũng đã tới, chi bằng bảo ông ấy chân cho Quận vương phi xem thế nào.
Mấy hôm nay chẳng biết sao mà Củng ma ma cứ kh3uyên nàng đi xem bệnh, nàng bị bệnh thật, nhưng không phải bệnh trên người mà là bệnh trong lòng.
Tín Thân vương đi rồi, Chu lão phu nhân mới quay lại nhìn Thân ma ma.
Thân ma ma nói:
Đã chuẩn bị xong thuốc an thai rồi ạ, ma ma bên Quận vương phi đang nấu rồi.
Bà ta thoáng ngừng một chút,
Nếu ngoài kia phát hiện Quận vương phi không mang thai thì chuyện ngày hôm nay...
Lão phu nhân đã hỏi đi hỏi lại, lang trung đều nói không phải mang thai, chỉ là khí huyết ứ đọng, trông có vẻ giống mang thai thôi.
Tín Thân vương gia cũng ra cửa phủ, thầy Chu Thập Cửu thì lập tức trợn tròn mắt, lớn tiếng quát:
Thập Cửu, ngươi làm gì vậy? Luật pháp của triều đình mà ngươi cũng không thèm để vào mắt có phải không?
Lâm Di muốn đi xuống lại bị Chu Thập Cửu ôm cứng,
Em định đi đâu?
Lâm Di không đáp.
Mặt mày Chu Thập Cửu giãn ra, chàng nói thật dịu dàng:
Em đừng đi đâu cả, cứ ở nhà nhé.
Chu Thập Cửu bước nhanh vào phủ Khang Quận vương, cứ thế ôm Lâm Di vào thẳng vào phòng.
Nghe thấy quan binh nói, Lâm Di ngước mắt nhìn, Chu Thập Cửu bị cấm túc tại nhà ư? Ngoài cửa thoáng cái liền ồn ào lên, quan binh vây xung quanh Chu Thập Cửu, đao kiếm bên hông va
loảng xoảng
.
Hạ nhân luống cuống nhìn Đông ngó Tây, Chu Thập Cửu vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn Lâm Di chằm chằm.
Chu Thập Cửu nắm chặt tay Lâm Di, rũ tay áo phủ lên, mặc nàng giãy giụa thế nào cũng không buông ra.
Chu lão phu nhân ra về, Chu Thập Cửu mới đứng dậy tiễn, chỉ một chốc lại quay trở về, ngồi bên giường kéo tay Lâm Di Lâm Di đặt tay lên bụng, Chu Thập Cửu muốn kéo, lại nhớ Lâm Di đang mang thai, đành rút tay về:
Nguyên Nguyên, đừng đi có được không?
Bên ngoài đột nhiên nổi gió, hất tung cửa sổ, lồng lộng lùa vào phòng, Quất Hồng và đám nha hoàn hoảng sợ, vội vàng chạy lại đóng chặt cửa sổ, Lâm Di chợt thấy chóp mũi mềm ra, nàng đã bị Chu Thập Cửu kéo ôm vào lòng.
Tín Thân vương vô cùng phẫn nộ, Chu lão phu nhân nghe tin vội vàng ra đón, Tín Thân vương bèn thuật lại hành vi của Chu Thập Cửu,
Ta chạy vạy khắp nơi nên nó mới chỉ cần tạm thời chịu cẩm túc thôi, nhưng nó giỏi rồi, cứ thế xông ra ngoài bị người ta nhìn thấy, ta làm sao giấu cho nó được nữa, đúng là to gan lớn mật, không quan tâm đến trưởng bối, ngay cả pháp luật kỷ cương cũng không coi ra gì.
Nói đoạn, ông ta lại sai người gọi gia nhân tới đối chứng.
Nghe thấy vậy mặt Chu lão phu nhân biến sắc, vội vàng gọi Thân ma ma mang bạc tới.
Bên tai nghe được trái tim Chu Thập Cửu đang thình thịch nhảy lên, đập liên hồi như trống, Lâm Di đưa tay đẩy, Chu Thập Cửu lại nhẹ giọng nói:
Đừng, đừng...
cẩn thận làm con bị thương.
Vội vàng đuổi theo như vậy, thì ra là vì nàng mang thai, một việc vui như thế nhưng lại biết vào lúc này, nàng hoàn toàn không hề thấy vui sướng.
Từ lâu trong lòng đã có nút9 thắt, nhưng tới bây giờ nàng mới nhận ra đó là nút thắt chết, đúng là làm người ta không biết nên khóc hay cười nữa.
Trong b6uồng sưởi, bà tử buông tấm rèm che màu xanh xuống, Lâm Di ngồi xuống cho lang trung bắt mạch, lang trung xem rất cẩn thận, lát sau mớ5i khom người nói:
Huyết khí của Quận vương phi hơi yếu, hẳn do dạo gần đây vất vả lo toan mà thành như vậy, không có gì đáng ngại lắm, nhưng ngài vẫn phải điều dưỡng thật tốt.
Vẻ mặt Củng ma ma thoáng thất vọng.
Không mang thai, vậy chuyện ngày hôm nay thành chuyện lớn rồi, dám tính kể cả tộc trưởng của tôn thất.
Thân ma ma hạ giọng nói:
Lão phu nhân làm như vậy, chỉ sợ sau này cũng bị liên lụy.
Chu lão phu nhân cụp mắt,
Tổn hại người trong nhà thì nhà cũng mang vạ, nhưng ta đâu còn cách nào khác, chưa kể nếu ngẫm lại, ai cũng sẽ cho rằng làm sao bọn chúng chịu nói thật với ta cơ chứ.
Thân ma ma cười nói:
Sao nô tỳ lại không nghĩ tới điều này nhỉ.
Chu lão phu nhân dẫn Thân ma ma tới Nhị Tiến viện, trong viện lúc này ai nấy đều tất bật, Chu lão phu nhân là người từng trải, bèn sai Thân ma ma giúp đỡ một tay, chỉ chốc lát sau tất cả đã bình tĩnh lại.
Quan binh trong của chưa kịp phản ứng, đến khi thấy rõ người tới là ai, mành xe của Lâm Di đã bị nhấc lên, lưng nàng bị siết chặt, cả người bị nhấc xuống dưới.
Tất cả đều giật mình ngẩn ra, xung quanh chợt tĩnh lặng như tờ.
Hồ Đào phân phó tiểu nha hoàn khiêng đồ lên xe, Quất Hồng đỡ Lâm Di vào thùng xe, xe ngựa chuẩn bị tiến ra ngõ, Củng ma ma trông thấy xa xa có quan binh đang đi về phía này, bèn vội vàng gõ thùng xe,
Quận vương phi, có quan binh tới ạ.
Lâm Di vén màn nhìn ra bên ngoài, một đội quan binh ào ào tiến tới, nàng còn chưa kịp trông rõ, đội quan binh này đã chặn cứng của chính của phủ Khang Quận vương.
Lâm Di hơi nhíu mày, định bảo Cũng ma ma tiến lên hỏi thì chợt thấy một bóng người từ phủ Khang Quận vương đi ra, xông thẳng về phía xe ngựa.
Lâm Di biết tâm tư của Củng ma ma, bà đang ngóng trông nàng mang thai, nàng cũng từng học y thuật, mấy hôm trước còn định nhờ Nhân tiên sinh xem mạch cho mình, nhưng vài hôm trước thay quần áo thì phát hiện một vệt máu, nàng liền từ bỏ ý định này.
Kinh nguyệt của nàng trước nay luôn không chính xác, hắn vài ngày nữa sẽ đến thôi.
cũng không tính là...
Tín Thân vương đặt tách trà trên tay xuống, như đang hết sức tức giận,
Đúng là suy nghĩ của đàn bà.
Dứt lời ông ta tỏ vẻ không muốn ở lại thêm nữa.
Chu lão phu nhân vội vàng đứng dậy tiễn Tín Thân vương ra về.
Tín Thân vương cười lạnh, nói:
Không tác dụng gì đâu, ta thấy nó đã u mê rồi, còn đang chịu tội mà lại dám làm ra chuyện hoang đường như vậy, nếu ta còn che chắn cho nó, đến khi bên ngoài có người tố cáo chúng ta, toàn bộ tôn thất đều sẽ chẳng còn chút thể diện nào nữa.
Chu lão phu nhân luống cuống,
Đều là người trong tộc, tốt xấu gì ngài cũng nên che chở thằng bé đôi chút, hơn nữa chuyện này cũng có nguyên nhân của nó.
Tín Thân vương nói:
Ta muốn nghe thử coi nguyên nhân là gì.
Chu lão phu nhân thở ra một hơi mới thấp giọng khẽ nói:
Ta cũng mới biết thôi, Quận vương phi có thai, lạng trung nói thân thể hơi yếu cần phải bổ dưỡng cho tốt, ta sợ có gì sai lầm bèn sai người báo cho Nguyên Triệt, không ngờ nó lại hoảng lên, chị nhà Nguyễn Triệt mấy đời toàn con một, chẳng thể trách sao nó lại lo lắng đến thế.
Nói đoạn, bà ta đưa mắt ra hiệu cho Thân ma ma.
Củng ma ma chỉ huy bà tử dọn hết những đồ vật người có thai không được dùng như gừng tươi, thỏ, dê, thịt gà vịt các loại ra khỏi nhà bếp.
Chu lão phu nhân nói:
Nhà bếp chính cũng đừng giữ lại mấy thứ này, thường ngày ta cũng không hay ăn chúng, để lẫn vào đó nhỡ cầm nhầm thì to chuyện.
Sắp xếp xong xuôi, Chu lão phu nhân lại dặn Lâm Di:
Dưỡng thai cẩn thận, cháu mang thai lần đầu, không được khinh thường đâu đấy.
Lâm Di gật đầu, đưa mắt nhìn Chu Thập Cửu đang đứng bên giường.
Giờ ta về nhà cũng là để khuyên cha ta đừng can gián nữa, chỉ khi Quận vương gia không có việc gì, thì sau này cho ta chẳng may vào tù, Quận vương gia mới có thể thu xếp hộ.
Nếu cha ta không có khả năng đỡ đần, thì đối với phủ Khang Quận vương mà nói, nhà mẹ đẻ của ta đã thành thứ vô dụng.
Khoảnh khắc yên lặng này chỉ thoáng qua, Lâm Di nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc của Chu Thập Cửu, nụ cười thật tao nhã, thật đẹp đẽ, con ngươi ẩn chứa một tia sáng kỳ lạ khiến người ta không sao nắm bắt được, song lại trầm tĩnh hơn hẳn thường ngày.
Theo lệnh Khang Quận vương gia phải cấm túc trong nhà...
Thân ma ma bừng trà nóng dâng lên cho Tín Thân vương.
Tín Thân vương cũng bất ngờ,
Chuyện vợ con sao có thể so với chính sự được.
Chu lão phu nhân lại thấp giọng nói:
Cũng tại tuổi nó còn trẻ, sau này trưởng thành sẽ tốt hơn thôi, mong Vương gia thu xếp hộ, hơn nữa, nó ra khỏi phủ cũng đều được mấy bước, như vậy...
Lâm Di nói:
Chúng ta đi bằng của thùy hoa, Quận vương gia cũng biết rồi.
Cửa thùy hoa rất gần thư phòng của tiền viện.
Thay quần áo xong, Lâm Di đi về phía cửa thùy hoa, xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Đám nha hoàn đóng cửa sổ xong bèn lặng lẽ lui ra.
Củng ma ma đang định bưng thuốc vào nhà, thấy thế cũng đưa bát thuốc cho bà tử, tự tay đóng cửa lại.
Lang trung lui ra, Lâm Di sai Bạch Thược đến thư phòng ở tiền viện,
Qua nói với Quận vương gia một tiếng, ta về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Bạch Thược nhận lệnh ra tiền viện.
Củng ma ma vẫn lo rằng bởi vì mình thuật lại lời của phụ tá mới khiến vợ chồng Quân vương gia và Quận vương phi nảy sinh hiềm khích,
Sao Quận vương phi không đợi Quận vương gia nói chuyện với Tín Thần vương xong rồi hẵng đi.
Vừa rồi đã nói xong hết cả, không cần thêm lời nào nữa.
Lâm Di nói:
Con của ta, ta sẽ chăm lo cho nó.
Vòng tay của Chu Thập Cửu căng cứng, càng ôm siết Lâm Di hơn, ngón tay thon dài giữ chặt nàng, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi,
Nguyên Nguyên nói vậy như thể coi ta là người ngoài, Nguyên Nguyên thu thập đồ đạc muốn về nhà mẹ đẻ, không cần ta nữa ư?
Lâm Di hơi nghèn nghẹn, ngực trướng đau, chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó chịu,
Tại ta không nói rõ ràng, ta nào dám dỗi hờn vào lúc này, nếu Quận vương gia đã nói thế, vậy ta cũng phải nói rõ, ta định tranh thủ lúc Tín Thần vương còn ở trong phủ để về nhà mẹ đẻ, để người khác biết được rằng Quận vương gia vốn bị nhà ta liên lụy.
Hơi thở của Chu Thập Cửu như bị kìm hãm lại,
Nguyên Nguyên cho rằng ta lợi dụng xong sẽ bỏ mặc phủ Quảng Bình hầu ư?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.