Chương 281: Yêu hận
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2040 chữ
- 2022-02-06 07:22:34
Quận vương gia đã cùng phụ tá bàn bạc nghĩ ra cách rồi, nhưng cha ta bên kia vẫn còn đang trên lưỡi dao.
Chu Thập Cửu cườ8i khẽ,
Em mong nhà mẹ đẻ có thể bình an, ai cũng sẽ vậy thôi, ai có thể bỏ mặc người thân không lo cơ chứ? Do không thể bỏ mặc n3gười nhà, em liền muốn bỏ mặc ta.
Nói đến đó chàng thoáng ngừng lại rồi thở dài, chớp chớp mắt,
Em bị ta tính toán, không có cá9ch nào mới phải gả cho ta, thật ra em không thích cuộc sống này, vì ở cạnh ta sẽ phải suốt ngày chịu cảnh lục đục tranh đấu, đi đ6ến đâu cũng phải tính toán kỹ càng.
Trong Đông y, a giao có vị ngọt hơi đắng, tính bình và được quy vào ba kinh chính là Can, Phế và Thận.
Loại dược liệu này được sử dụng trong các bài thuốc trị các bệnh thuộc đường hô hấp, tiêu hóa, bệnh xương khớp, bệnh về huyết, thai sản...
Nguyên Nguyên, em không bao giờ cần phải sợ ta cả.
Chu Thập Cửu thì thầm,
Em là vợ của ta, ta sẽ vĩnh viễn đứng về phía em, em phải tin tưởng, ta sẽ chắn gió che mưa cho em, tuyệt đối không phụ lòng em, em chỉ cần tin tưởng ta mà thôi.
Lâm Di nghe những lời này, chẳng rõ vì sao nước mắt cứ chảy không ngừng, không làm sao ngăn lại được.
Chu Thập Cửu lau nước mắt cho nàng, tay Lâm Di đặt trên ngực chàng, bỗng cảm thấy mu bàn tay ấm áp vì có một giọt nước mắt rơi lên, khiến nàng kinh ngạc phải ngẩng đầu nhìn.
Chu Thập Cửu vẫn cười như gió xuân, chỉ là dường như mắt hơi ươn ướt.
Lâm Di gỡ tay Chu Thập Cửu ra, xoay người đi vào phòng xép, Chu Thập Cửu lại chạy theo,
Lỡ như...
thì đừng hoảng nhé...
Chu Thập Cửu lại ôm Lâm Di vào lòng,
Ta sẽ xử lý ổn thỏa, nhạc phụ nhất định sẽ không sao, phụ tá nói muốn Khoa Đạo xung phong đi đầu, ta cảm thấy đây là một kế sách tốt, nếu lúc này nhạc phụ có thể rút lui khỏi Khoa Đạo, vậy sau này bất kế triều đình có xảy ra chuyện gì, ông cũng sẽ không bị liên lụy
Lâm Di kinh ngạc nhìn Chu Thập Cửu.
Ta biết em không thích, thế nhưng chính ta lại không thể buông tay.
Chu Thập Cửu nhẹ5 buông Lâm Di ra, cúi đầu nhìn nàng, nét cười nơi khoé mắt hơi run rẩy,
Bất kể là lúc nào, ta đều muốn em ở cạnh ta.
Nụ cười trên mặt Chu Thập Cửu cứng ngắc, chàng cúi đầu nhìn nàng, hô hấp như dừng lại, nhịp tim nhanh hơn bình thường.
Chẳng rõ vì sao, một cảm giác chúa xót bỗng xộc lên mũi Lâm Di.
Chờ Củng ma ma dẫn nha hoàn lui xuống rồi, Chu Thập Cửu kéo tay nàng,
Nếu nằm mệt rồi, vậy chúng ta trò chuyện nhé.
Nói cái gì cơ? Mặc dù giờ Chu Thập Cửu ở nhà, nhưng đâu phải là không có gì làm, phụ tá ở tiền viện xem chừng đã nóng ruột muốn chết rồi.
Chu Thập Cửu vừa nói như vậy, Lâm Di cũng nghĩ đến, cũng có thể là do thiếu máu,
Trong nhà có a giao, để củng ma ma lấy cho ta ăn một ít, a giao có ích chứ không hại.
Củng ma ma lấy a giao đến cho Lâm Di ăn.
Lâm Di đang muốn đứng dậy, Củng ma ma vội nói:
Không được, không được, lang trung nói phải tĩnh dưỡng, Quận vương phi có thấy khó chịu cũng không được xuống đất nữa, một lúc nữa nhà bếp sẽ đưa canh tới, mấy ngày tới Quận vương phi phải cố gắng điều dưỡng đấy!
Củng ma ma xụ mặt ngăn cản như vậy, nghe mà sợ đến đổ mồ hôi, Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu, Chu Thập Cửu cầm giày trên đất đưa cho Quất Hồng, sau đó giương mắt nhìn nàng, biểu cảm ung dung yên lòng.
Vẫn nên mời ngày đến thôi.
Chu Thập Cửu đắp chăn cho Lâm Di rồi nhanh chân ra ngoài dặn dò.
Lâm Di lại thấy bụng dưới đau quặn, mấy ngày nay cứ thấy eo nặng nề, nàng cho rằng sắp đến kỳ, không ngờ lang trung lại chẩn ra có thai.
Chu Thập Cửu hỏi:
Sao vậy?
Lâm Di lắc đầu,
Bụng hơi đau.
Chu Thập Cửu vội buông nàng ra,
Ta đi mời Nhân tiên sinh.
Lâm Di lắc đầu
Nhân tiên sinh đã ra khỏi thành.
Nàng thuật lại lời Nhân Ngữ Thu nói trong thư:
Trương tiên sinh đến Nhiệt Hà rồi.
Nàng thoảng dừng lại,
Bây giờ không đau nữa, chỉ nhói một chút thôi.
Đôi mắt sáng của Chu Thập Cửu nhìn Lâm Di đăm đăm.
Lâm Di không cố ý nói Trương Phong Tử vì Nhân tiên sinh mới tới Nhiệt Hà, nhưng khi nhận được thư, quả thật nàng cảm thấy hâm mộ.
Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một loại hạnh phúc, nhưng nhắm mắt lại thật sự có thể để mọi chuyển biến thành mây khói sao?
Lâm Di bỗng nhíu mày, vòng tay ôm nàng lập tức cứng lại.
Lâm Di vào phòng xép cởi quần áo ra xem, không thấy có vết máu trên quần, nàng nhẹ nhàng thở ra.
Từ phòng xép đến nơi rửa tay, Củng ma ma đưa thuốc an thai cho Lâm Di,
Nô tỳ tự tay lấy thuốc rồi sắc thuốc, Quận vương phi cứ yên tâm mà uống.
Lâm Di hỏi:
Là lang trung kế?
Bây giờ Chu Thập Cửu bị cấm túc ở nhà, chỉ có thể sai hạ nhân cầm bái thiếp đi mời, đương nhiên sẽ không thuận lợi.
Ta đã uống thuốc an thai, không cần lo lắng.
Ánh mắt Lâm Di rơi vào chồng sách trên tay Chu Thập Cửu, là sách thuốc mà nàng chép.
Lúc mở mắt ra thì trong phòng đã lên đèn, Chu Thập Cửu ngồi trên ghế gấm cạnh giường đang nhìn nàng.
Lâm Di ngồi dậy,
Sao ta lại ngủ thiếp đi vậy nhỉ?
Nàng thoáng dừng lại,
Ngụy đến chưa?
Chu Thập Cửu lắc đầu,
Hai vị ngậy thường đến nhà ta đang ở trong cung, trong cung có một vị nương nương khám ra bào thai ở vị trí bất thường, cần ngự y ngày đêm túc trực theo dõi.
Không chỉ người làm trong cung, bây giờ cả Thái Y viện đều bận túi bụi, có thể tìm được ngụy đã không dễ, huống chi là tìm thánh thủ kim khoa.
Vậy mà khi biết được kiếp trước mình chết dưới tay Chu Thập Cửu, nàng lại không cách nào bình tĩnh được, không cách nào thôi run rẩy.
Rốt cuộc là vì sao? Vì Chu Thập Cửu là người bên gối của nàng ư? Lâm Di tựa vào lồng ngực ấm áp của Chu Thập Cửu, mùi hương quen thuộc kia khiến người ta thấy an tâm.
Chu Thập Cửu trượt tay xuống bụng Lâm Di,
Nam giới ngoại trừ có tham vọng thì còn mong muốn được khoác áo tân lang cưới cô gái trong lòng và con cháu đầy sảnh nữa.
Người bên gối mình, nếu như không yêu thì chẳng việc gì phải cưỡng cầu cả.
Cứ coi như thuyết giáo vô dụng, nhưng không có giày nàng cũng không thể đi chân trần xuống giường.
Nằm trên giường nghỉ ngơi cũng tốt, nhưng nếu ngày nào đều phải thế thì ai chịu cho nổi.
Em phải thật khoẻ mạnh thì sau này mới có thể chăm sóc ta được, em giúp ta nấu cơm mặc đồ, ta giúp em vẽ mi trang điểm, ân ái như thế cả đời, sống chết không rời, cứ vậy hưởng thụ niềm vui, không phải để tâm tới chuyện chia ly đau thương.
Chu Thập Cửu vòng tay qua ôm Lâm Di, ghé sát mặt vào nàng, hơi thở chàng có hơi nặng nề,
Ta quả thật có tính toán nhạc phụ, nhưng chuyện khiến ta phải tính toán nhiều nhất chính là cuộc hôn nhân với em, bây giờ ta thật lòng hy vọng phủ Quảng Bình hầu được bình yên, sau này dẫu ta xảy ra chuyện gì em cũng có chỗ để dựa vào.
Nếu nàng thật sự mang thai, vậy thấy máu trước đó có phải là do bị động thai khí không nhỉ, Lâm Di hoảng hốt, lập tức muốn đứng dậy đi vào phòng xép.
Nàng mang giày xong đi đến buồng sưởi, gặp Hồ Đào vẫn còn nhìn hai túi đồ, đang muốn sai bảo Hồ Đào thì Chu Thập Cửu vội chạy đến, ôm chặt nàng,
Còn muốn đi đâu nữa?
Mấy ngày nay Chu Thập Cửu hễ nhìn thấy nàng là sẽ giữ chặt không thả, Lâm Di thấy ấm áp trong lòng, cúi đầu nói:
Ta đi thay quần áo.
Ta đi cùng em.
Lâm Di ngượng chín mặt,
Không được.
Chu Thập Cửu đáp:
Sợ cái gì, chúng ta là vợ chồng...
Vợ chồng thì có thể vào nhà xí chung à?
Không thích thì sẽ không đặt nhiều yêu cầu cho đối phương.
Giống như Lâm Chính Thanh, nàng cho rằng kiếp trước mình chết trong trận hỏa hoạn, kiếp này có thể xem như không thấy.
Ta đã đưa bái thiếp mời ngày, chúng ta vẫn còn trẻ...
Em yên tâm, cơ thể của võ tướng rất tốt, qua tuổi bát tuần (80) vẫn sinh con được, chúng ta vẫn còn 60 năm nữa, có thể sinh rất nhiều đứa.
Khó được lúc nào Chu Thập Cửu lại nói nhiều như hôm nay.
Củng ma ma gật đầu,
Nô tỳ đã nhìn mấy lần rồi, chỉ có thuốc an thai thôi.
Nước thuốc đen sì, hơi đắng, Củng ma ma đưa nước mơ ngâm tới, Lâm Di xua tay,
Cũng chẳng đắng lắm, không cần.
Củng ma ma cười khẽ,
Giờ phải bắt tay tìm nhũ mẫu rồi.
Chu Thập Cửu hỏi Củng ma ma:
Có người nào đáng tin không?
Củng ma ma nhớ tới một người bà con xa,
Cũng mới mang thai, vừa đúng với thời gian quận vương phi mang thai.
Dường như mọi người đều rất căng thẳng, chỉ mình nàng là không có cảm giác gì cả.
Ai cũng nói làm mẹ rồi sẽ khác, Lâm Di đặt tay lên bụng, thật sự đã có con rồi sao? Thuốc ấm khiến Lâm Di thấy người được ủ ấm, nàng tựa ở giường êm, bất giác ngủ thiếp đi trong tiếng trò chuyện của Củng ma ma và Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu vuốt tóc mai của Lâm Di,
Bây giờ đâu cũng có tiếng thơm của nhạc phụ, như vậy không phải càng tốt hơn sao? Chẳng phải Nguyên Nguyên cũng nghĩ thế, cho nên mới để nhạc phụ đợi Tôn Thất doanh lấy tiền phát cháo hàng năm đi xây tháp vàng mới đứng ra can gián ư?
Hoá ra Chu Thập Cửu đều biết hết, cho dù nàng làm chuyện gì cũng không tránh được ánh mắt của y.
Nếu như em có thể tin ta, vậy hãy giao hết cho ta giải quyết, em chỉ cần tĩnh dưỡng, sinh cho ta mấy đứa trẻ, chờ sau này ta già các quan về quê, cả nhà chúng ta cùng nhau hưởng thú vui gia đình.
Nguyên Nguyên cũng học qua y lý, mạch đập như châu lăn khay ngọc là cái gì? Túc thiểu âm mạch là ở đâu vậy?
Nói rồi chàng sờ chân Lâm Di, lại thuận tay sờ bụng nàng,
Có thấy lạnh ở đâu không? Trong sách viết nếu đau dưới xương sống, thắt lưng thì có thể ăn a giao
.
() A giao là loại dược liệu được điều chế từ phần keo trong da của con lừa.
Tín Thân vương giận đùng đùng rời phủ, không biết sẽ lại có tội danh gì giáng xuống nữa đây, may mắn lúc này nàng có thai, nếu không cũng chẳng tìm được cớ gì hay hơn nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.