Chương 282: Gắn bó (1)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2023 chữ
- 2022-02-06 07:22:33
Lâm Di nhìn thư của Nhân Ngữ Thu tiên sinh.
Chu Thập Cửu hỏi:
Nhân tiên sinh nói thế nào?
Nhân tiên sinh chúc mừng nàng, ngoài ra còn dặn d8ò nàng phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn những đồ bố phụ nữ mang thai nên dùng, Lâm Di đáp:
Nhân tiên sinh không thể quay về Kinh thành, nhưng vừa hay l3ại quen biết thành thủ phụ khoa, ngày mai vị ấy sẽ tới phủ chấn mạch cho ta.
Không biết có phải do thuốc an thai hay không mà 6mấy ngày nay nàng ngủ đặc biệt nhiều, người cũng rất thoải mái, chỉ có thắt lưng là vẫn đau âm ỉ thôi, chính vì thế mà Củng ma ma cứ liên tục ra ra 5vào vào đưa đô.
Mỗi lần nàng muốn thay quần áo, ma ma bên ngoài đều lo sợ xảy ra chuyện gì.
lão thái thái nhánh cả hỏi:
Lang trung xem bệnh bắt ra hỉ mạch có hiểu biết về phụ khoa?
Bạch ma ma đáp:
Nói là biết một chút, chẳng qua không có tiếng tăm gì.
Lão thái thái nhánh cả lại lo lắng, Chu lão phu nhân vẫn thường chơi ám chiêu, ai biết bà ta sẽ làm gì chứ,
Vẫn nên sớm tìm một lang trung thông thạo phụ khoa tới khám thì hơn.
Bạch ma ma không hiểu ý, bước lên đấm chân cho lão phu nhân,
Theo nô tỳ thấy, hay là chờ thêm một thời gian, mấy ngày nữa bào thai ổn định, Quận vương phi có triệu chứng nghén, lúc đó sẽ rõ hơn...
Lão thái thái nhánh cả thoáng nhìn Bach ma ma.
Lâm Di thấy không cần phiên như thế, trong phòng có đặt cái gì nàng rõ ràng hơn ai hết.
Ngược lại Chu Thập Cửu cực kỳ tán thành, sai người thu dọn buồng sưởi phía Đông rồi ôm Lâm Di sang đó trước, Bạch ma ma và Củng ma ma chỉ huy nha hoàn đổi hết túi thơm treo bên giường nàng.
Chu Thập Cửu nhìn Lâm Di,
Em đã thêu thùa khá lâu rồi, có muố9n ngủ một lúc không?
Lâm Di lắc đầu, một người sao có thể ngủ được nhiều thế chứ.
Lão thái thái nhánh cả tựa ghế tỉ mỉ suy nghĩ lại,
Lâm Di cũng biết sơ về y lý mà, nó nói sao?
Nguyệt sự của Quận vương phi mới chậm mấy ngày, không dễ chẩn, lại không có triệu chứng nôn nghén, chỉ sợ lạnh và mệt mỏi rã rời thôi, trước đây ngậy cũng từng nói phải điều dưỡng thật kỹ, nhưng Quận vương phi không nghĩ nhiều, cho rằng đau thắt lưng là biểu hiện của việc nguyệt sự sắp đến.
Bạch ma ma thuật lại hết những điều mấy ngày trước Củng ma ma dặn bà không được nói với lão thái thái nhánh cả,
Cũng ma ma có kinh nghiệm nhiều như vậy mà cũng không thể chắc chắn.
Về sau lang trung nói rằng Quận vương phi mang thai lại bị thiếu máu nên mới như vậy, chứ không phải là do đến nguyệt sự.
Quận vương gia lật sách thuốc cho Quận vương phi xem, Quận vương phi mới nhớ ra quả thật đau xương sống và thắt lưng là do thiếu máu.
Mang thai và thiếu máu dẫn đến đau lưng, chứ không phải là do đến nguyệt sự...
Triều đình không để ý đến tấu chương của ngự sử, Khoa Đạo càng lúc càng ẩmi, mấy vị đại nhân lão làng như tìm được cơ hội đền ơn nước, bạn ngày dõng dạc hùng hôn, tối đến lại căm phẫn viết tấu chương dài cả vạn chữ.
Án xử Thường Quang Văn đã được xác định, sau Thu sẽ xử trảm.
Lão thái thái nhánh cả nói tiếp:
Bây giờ ta chỉ cần được ôm tằng tôn là có phúc lắm rồi, con cũng không cần phải tốn công đi bái Phật làm gì, vào phòng lấy kinh Phật mấy năm nay ta làm việc thiện trong chùa ra đây.
() Tằng tôn: chắt.
Bạch ma ma lập tức sững người,
Mấy tháng đầu chẳng ai nói chắc được cả, nói thế nào hẻmạch cũng đâu dễ chẩn, cần phải được ba tháng thai vị ổn định rồi mới có thể khẳng định, chưa kể như thể vẫn có khả năng chan sai.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Bảo Lâm Di cứ yên tâm nghỉ ngơi, dẫu có xảy ra chuyện gì thì nó vẫn có nhà mẹ đẻ để dựa vào,
Bà thoáng dừng lại,
Kể cả phải mất mạng già này, ta cũng sẽ che chở nó.
Tiểu Tiêu thị lấy kinh Phật trở về vừa lúc nghe được nửa câu sau, nước mắt lập tức đong đầy,
Mẫu thân yên tâm, ngày mai con sẽ gửi nhiều đồ bổ sang đó, lúc con mang thai Bát tỷ cũng bị hoa mắt chóng mặt, ăn những thứ đó xong liên đỡ hơn hẳn.
Lão thái thái nhánh cả gật đầu,
Cũng được, sang đó trấn an con bé nhiều chút.
Người nhà mẹ đẻ mà tránh né không gặp thì giống như có tật giật mình vậy.
Thấy ngày hành hình dường như sẽ không thay đổi, nhóm huân quý cao có dính dáng đến việc cải cách ruộng đất mà Thường Quang Văn đề nghị đều thở phào, mà những người lan truyền Hoàng hậu nương nương thất đức thì ngược lại càng ngày càng nhiều.
Trần Doãn Viễn trở về nói:
Hai chuyện này liên quan tới nhau rành rành ra đó, Ngũ Vương gia tranh giành lợi ích cho các huân quý, bọn họ đương nhiên sẽ muốn báo đáp hắn ta, nhất là quan lớn nơi biên cương.
Ngươi làm sao biết được nguy hiểm trong chuyện này, đầu tiên là Quân vương gia bị cấm túc, rồi lại đến Lâm Di bị dính vào.
Nếu như Lâm Di có thai thật thì chẳng có gì để trách, nhưng lỡ như không có thai thì sao? Gần đây Hầu gia ở Khoa Đạo khó khăn trăm bề mà Quận vương gia cũng không giúp, Lâm Di làm ầm lên rồi phát hiện có thai, giống như đang uy hiếp Quận vương gia phải giúp nhà chúng ta vậy.
Lão thái thái nhánh cả lo cho phủ Khang Quận vương, mà phủ Quảng Bình hầu cũng không khá hơn gì.
Mỗi ngày Trần Doãn Viễn ra khỏi cửa, tiểu Tiêu thị đều đứng nhìn theo cả buổi, cứ như sợ chỉ chốc lát lại có tại hoa gì giáng xuống.
Nhìn thấy tiểu nha hoàn đặt lư hương ở trong phòng xép, Củng ma ma còn sầm mặt trách mắng một trận, làm tiểu nha hoàn phát khóc.
Nếu không thuận lợi sinh đứa bé ra, quả thật chẳng có cách nào ăn nói với trưởng bối trong nhà hết.
Phủ Quảng Bình hầu hay tin, lão thái thái nhánh cả không yên tâm, phái Bạch ma ma sang đây giúp đỡ chăm sóc.
Bạch ma ma và Củng ma ma muốn dọn dẹp cả phòng một lần, tránh để lại đồ đạc có khả năng làm động thai.
Tiểu Tiêu thị nóng ruột không chịu nổi, đi tới đi lui trong phòng, nhớ đến khi Tiêu thị sinh Lâm Di và Hoành ca cực kỳ khó khăn, lại nhớ bên nhà mẹ đẻ cũng có tỷ muội sinh non với sẩy thai này nọ...
Thế là bà ấp a ấp úng xin lão thái thái nhánh cả cho mình đi bái Phật, lão thái thái nhánh cả liền sầm mặt trách mắng:
Vẫn chưa biết thế nào, làm trưởng bối mà đã bị dọa mất hồn trước rồi, sao không nghĩ lạc quan một chút, Lâm Di nhất định sẽ thuận lợi sinh đứa bé ra.
Nghe xong tiểu Tiêu thị mới thôi càm ràm.
Nếu thật sự là như vậy, thì Chu lão phu nhân quả biết cách tìm khe hở để cắm kim vào.
() Ý chỉ khả năng tận dụng mọi thứ vô cùng triệt để.
Bạch ma ma kinh ngạc mở to mắt,
Nhưng...
nhưng cũng đâu phải do Quận vương phi...
Lão thái thái nhánh cả cười khẩy,
Ai ngăn được miệng của đám đông cơ chứ.
Lão thái thái nhánh cả thở phào,
Hai đứa nó được như ngày hôm nay không hề dễ dàng, ta cứ sợ bởi vậy mà giữa chúng có ngăn cách.
Nói xong bà lại khen bé con trong bụng Lâm Di,
Đứa bé này tới đúng lúc thật, có con rồi thì tình cảm giữa hai đứa nó sẽ càng tốt hơn.
Bạch ma ma khẽ thưa:
Củng ma ma nói, Quận vương phi từng ra máu, bây giờ đang dịch bệnh nên Nhân tiên sinh bị đưa khỏi Kinh rồi, ở Thái Y viện cũng không có thủ phụ khoa.
Lão thái thái nhánh cả nhíu mày,
Sao lại đúng lúc như vậy chứ.
Chính thế ạ.
Bạch ma ma gật đầu,
Bây giờ khó tìm lang trung, Quận vương gia lại bị cấm túc ở phủ, bất tiện đủ điều.
Lão thái thái nhánh cả lại hỏi:
Là vị lang trung nào bắt ra hỉ mạch?
Bạch ma ma đáp:
Là lang trung lúc trước chẩn bệnh trong phủ Quận vương, lần này vốn dĩ bị gọi đi mở được đường chống dịch, không ngờ lại bắt mạch ra được hỉ mạch cho Quận vương phi.
Nói đến đây bà thuận tiện nhắc tới Lâm Di muốn về nhà mẹ đẻ và Khang Quận vương đuổi theo ra tận cửa luôn,
May nhờ có đứa bé này giải vây, bằng không chẳng biết Tông Nhân phủ sẽ chỉ trích Quận vương gia thế nào nữa.
Lão thái thái nhánh cả nhíu mày,
Lang trung bắt mạch xong sao không báo hỉ mạch cho Lâm Di mà đến chỗ Chu lão phu nhân mới nói?
Bạch ma ma lắc đầu,
Quận vương phi cũng thấy lạ, tuy nhiên cũng có nhiều nhà như vậy, lang trung sẽ báo với trưởng bối trong nhà trước, sau đó trưởng bối mới sắp xếp.
Tiểu Tiêu thị vâng lời theo Thính Trúc đi lấy kinh Phật.
Bạch ma ma từ phủ Khang Quận vương vội vã trở về báo cáo tỉ mỉ lại với lão thái thái nhánh cả:
Khí sắc của Quận vương phi không được tốt lắm, nhưng mà mấy ngày nay lại ngủ được, Quận vương gia ở bên cạnh chăm sóc, lúc nô tỳ trở về còn thấy hai vợ chồng đang cười đùa với nhau.
Đến Đồng gia ở Tây Bắc, mấy năm nay không biết đã vơ vét bao nhiêu đất đai rồi, lỡ như thật sự sửa từ thuế nhân khẩu thành thuế đất, xem bọn họ có còn được ung dung như vậy nữa không.
Lão thái thái nhánh cả hỏi:
Ngoại trừ Khoa Đạo, quan địa phương có dâng sớ nói thay cho Thường Quang Văn không?
Trần Doãn Viễn gật đầu,
Cũng có ạ, chẳng qua không nhiều thôi, Thường Quang Văn chết rồi thì đám tham qua kia lại càng tự tại hơn, sau này sẽ chẳng còn ai dám mưu cầu lo toan cho bách tính nữa.
Thế nhưng Thường Quang Văn không thể không chết, để lật đổ Hoàng hậu nương nương thì Thường Quang Văn phải là con tốt thí đầu tiên.
Lão thái thái nhánh cả nhìn Trần Doãn Viễn,
Thời cơ chưa tới, vẫn phải chờ thêm, con đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Bây giờ cả cô gia cũng bị chuyện này liên luỵ, con phải gánh vác an nguy của cả hai phủ.
Trần Doãn Viễn nhớ tới điều này nên cũng không dám xúc động,
Đều y theo lời Quận vương gia nói cả ạ, con vẫn đang chờ cơ hội, may mà tôn thất trong Kinh quyết định phát gạo từ thiện trước ngày xử Thường Quang Văn, nếu may mắn có khi còn cứu được ông ấy nữa.
Lão thái thái nhánh cả thở dài, chỉ hi vọng được như vậy, nghìn tính vạn tính vẫn còn phải xem ý trời thế nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.