Chương 309: Nhà mẹ đẻ
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1835 chữ
- 2022-02-06 07:23:10
Cả mấy ngày ăn Tết nàng cũng không thể về nhà mẹ đẻ, từ khi mang thai thỉnh thoảng nàng luôn cảm thấy vàng đầu hoa mắt, nhìn thứ gì cũng mơ hồ n8hư có một lớp sương mù, vì vậy mọi chuyện nàng đều làm theo lời dặn của Nhân Ngữ Thu tiên sinh và ngày, không dám làm càn.
Nghĩ tới đây3, Lâm Di kéo tay tiểu Tiêu thị:
Con muốn phụ thân đến thăm con, mẫu thân nói xem có được hay không?
Tiểu Tiêu thị do dự không quyết định được9:
Để ta về hỏi lão thái thái một tiếng, xem xem có được hay không.
Mẹ chồng nàng dâu hai người nói chuyện, hạ nhân tiến vào nói:
Đại gia về rồi ạ.
Lâm Chính Thanh vào phòng.
Lâm Kiểu nhìn về phía bụng Lâm Di, hỏi câu mà gần đây mọi người đều thích hỏi:
Có cựa quậy nhiều không?
Tất cả mọi người đều cảm thấy cựa quậy nhiều là con trai, ít là con gái.
Lâm Di và Lâm Kiều nhìn nhau cười rộ lên.
Chu Thập Cửu thay quần áo, sưởi ấm tay trong lồng hun rồi mới lên giường, nhìn thấy trên bàn nhỏ bày các loại thức ăn, Chu Thập Cửu hỏi:
Mẫu thân tới à?
Lâm Di không gạt Chu Thập Cửu:
Có tới, còn nói chuyện phụ thân ở nhà tĩnh dưỡng.
Hôm qua đã muốn nói với nàng, ai ngờ đảo mắt nàng đã ngủ mất,
Chu Thập Cửu ôm Lâm Di:
Lúc trước ta và nàng đã nhắc tới, ta cảm thấy nhạc phụ vẫn nên tránh đi thì hơn, từ khi Hoàng thượng bệnh nặng thì ngự sử đã đề cập việc lập Thái tử, cộng thêm chuyện huyết thư lần trước, Hoàng thượng đã bất mãn với Khoa Đạo.
Lâm Di không đáp lời Chu Thập Cửu, ngược lại nói:
Thiếp muốn mời tổ mẫu, phụ thân tới đây một chuyến, lễ mừng năm mới cũng không thể ngồi với nhau.
Cũng không khó.
Chu Thập Cửu cũng tự nhiên mà tránh chính sự:
Đến xem thẩm nương, trưởng bối và trưởng bối gặp mặt, trong nhà bày một bữa tiệc nhỏ cũng bình thường.
Lâm Di dặn Quất Hồng bày cơm.
Gần đây khẩu vị của nàng càng ngày càng tốt, nhất định phải làm cá mỗi ngày, nếu không giống như ăn không đủ no, cũng may nàng không câu nệ, vì vậy mới không làm khó nữ đầu bếp.
Lâm Kiều ngồi xuống nhìn Lâm Di cẩn thận:
Cuối cùng cũng mập, bụng cũng lớn, nhìn tư thái của ngươi mấy tháng trước đâu hề giống dáng vẻ có thai.
Lâm Phương nhìn vào khóe mắt lốm đốm tàn nhang của Lâm Di, rồi dời mắt nhìn về phía eo nàng, sau đó bất giác thẳng lưng lên.
Lâm Di cảm thấy buồn cười, Lâm Phương đang cảm thấy nàng vừa béo vừa xấu nên thầm đắc ý! Nếu bàn về tư thái và dung mạo, Lâm Phương luôn muốn cao hơn tất cả mọi người một bậc.
Tục ngữ nói dưa chín rụng cuống, chỉ cần nghĩ tới câu này, Lâm Di đã cảm thấy an tâm.
Lâm Uyển, Nhị thái thái Quách thị đều sinh con thuận lợi, chắc nàng cũng sẽ không có việc gì.
Đúng,
Lâm Chính Thanh cười thân thiết:
Nàng nói gì cũng đúng.
Lâm Phương cười lạnh bảo:
Để coi tới lúc đó nàng ta còn làm Quận vương phi được hay không.
Như vậy là tốt nhất.
Lâm Chính Thanh bưng trà lên uống.
Lâm Phương cảm thấy nụ cười bây giờ của Lâm Chính Thanh vô cùng dịu dàng, ngũ quan anh tuấn như tự phát sáng:
Đến lúc đó mọi thứ có thể trở lại như ban đầu.
Lâm Phương nhất thời không hiểu được, nghĩ lại thì từ nhỏ Lâm Di lớn lên ở Phúc Ninh, phải biết mối hôn sự với Khang Quận vương vốn là của nàng ta, cho dù nàng ta không được cũng không nên để người bên ngoài đạt được, nhất là Lâm Di.
Lâm Phương kéo tay Lâm Chính Thanh nở nụ cười xinh xắn:
Phu quân nói đúng lắm.
Lâm Di sai người chuẩn bị yến hội cho tốt, lão thái thái nhánh cả và tiểu Tiêu thị đến Tam Tiền viện thăm Chu lão thái thái, khoảng một nén nhang sau, lão thái thái nhánh cả và tiểu Tiêu thị đã quay lại.
Nàng xem như là đứa bé tỏ ra yêu thích.
Tiểu Tiêu thị lại nhắc tới chuyện bà đỡ:
Có thường xuyên vào phủ sờ bụng cho con hay không?
Lâm Di gật đầu:
Sau này có thể sẽ thường xuyên hơn.
Tiểu Tiêu thị lập tức tỏ ra nghiêm túc:
Đây không phải việc nhỏ, nhất định không được chủ quan.
Lâm Di nghĩ rằng tiểu Tiêu thị sợ nàng sẽ khó sinh giống như Tiêu thị.
Tiểu Tiêu thị vô cùng chờ mong nhìn Lâm Di:
Phải sinh một đứa bé trai mới tốt.
Buổi tối Chu Thập Cửu về nhà, Lâm Di đang dựa vào sạp mềm sao chép hoa văn, đều là hoa văn mới mà Tưởng thị đưa đến, có vài cái quả thực rất đẹp, thay đổi một chút là khác nhau.
Lâm Phương trở về nhà họ Lâm, tới chỗ Lâm Đại thái thái thỉnh an trước, Lâm Đại thái thái nhìn Lâm Phương ăn vận cực kỳ thanh tú, hài lòng mở miệng:
Sao rồi? Có gặp được người thân nào không?
Lâm Phương nói:
Đều đi cả, di mẫu chúc phúc cho đứa bé, dù sao cũng phải tỏ vẻ,
Nói xong, nàng ta dùng một lát:
Con dâu còn đến phủ Khang Quận vương.
Đây mới là điều Lâm Đại thái thái muốn nghe nhất.
Lâm Kiểu thấp giọng nói:
Ta thấy khẩu vị của ngươi hảo ngọt, nhất định sẽ sinh con trai.
Lâm Phương ngồi chốc lát rồi các từ, cả Lâm Kiều cũng không đợi.
Lâm Kiều nhắc tới Lâm Phương:
Đúng là mê muội, cho dù ở đâu cũng phải về Phật châu, ăn cơm cũng ăn kiêng, không ngồi cùng bàn với bọn ta, ngược lại tới chỗ mấy trưởng bối ăn chay niệm Phật, phải biết bên bàn đó nhiều quả phụ, không biết có bao nhiêu người âm thầm cười, nhưng vì hiện tại Thái hậu nương nương tin Phật nên mọi người không dám nói rõ mà thôi.
Lâm Di cũng biết, hình như bây giờ Lâm Phương thật sự tin Phật.
Lâm Đại thái thái cảm thấy hơi bất ngờ:
Lâm Di luôn rất bảo vệ nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ nàng ta lại không biết, không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, tương lai trụ ở phủ Khang Quận vương cũng khó ư?
Nói xong, mặt bà ta biến sắc, lại cảm thấy cũng là chuyện đương nhiên:
Nàng ta đang một lòng muốn sinh con trai, như vậy thì không ai có thể dao động vị trí chính thất của nàng ta.
Lâm Đại thái thái bưng trà lên uống, hồi lâu sau nhìn về phía Lâm Chính Thanh:
Lỡ như Nhị Vương gia thật sự được lập làm Thái tử, đến lúc đó chẳng phải phủ Quảng Bình Hầu lại trở mình à?
Lâm Chính Thanh mỉm cười:
Mẫu thân không hiểu chính sự, Hoàng thượng đưa Nhị Vương gia làm con thừa tự của Hoàng hậu nương nương, lại chậm chạp không thấy chiếu thư lập Thái tử là tại sao? Hoàng thượng vẫn còn đang suy nghĩ, đừng bảo Nhị Vương gia không phải con trai trưởng chân chính, cho dù phải, không phải triều đại nào cũng lập đích.
Ăn ngon, ngủ ngon, đứa bé lớn lên cực kỳ nhanh, độ của nàng lúc trước đã không mặc vừa nữa, cũng may trong nhà có sẵn thợ may, làm bốn năm chiếc áo choàng lớn, Bên kia Lâm Uyển đã đầy tháng, Lâm Di kêu người tặng quà qua, mấy người Lâm Kiều cũng qua xem đứa bé, từ phủ Trấn Quốc công bước ra, Lâm Kiều và Lâm Phương liền quẹo sang phủ Khang Quận vương thăm Lâm Di.
Lâm Di đang để Quất Hổng hầu hạ mang giày sưởi màu xanh lá mạ thêu hoa văn hồ điệp, Lâm Kiều và Lâm Phương đã vào phòng.
Người Hoàng thượng thật sự thích vẫn là Ngũ Vương gia, người được sủng ái vẫn là Huệ phi, Thục phi nương nương.
Vì vậy hiện tại vẫn chưa thể phân thắng bại.
Rời khỏi phòng Lâm Đại thái thái, Lâm Chính Thanh và Lâm Phương trở về phòng ngồi xuống, Lâm Phương cười dịu dàng nhìn trượng phu:
Ma ma bên cạnh thiếp nói, Lâm Di thật sự mang thai con gái, cơ thể Lâm Di vừa tệ vừa nặng, trên mặt toàn là tàn nhang, cẩn thận dưỡng thì sao, để xem qua mấy tháng nữa nàng ta còn cười được không.
Lâm Chính Thanh nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Phương, Lâm Phương không kìm lòng được xoay mặt đi:
Phu quân cảm thấy thiếp nói không đúng à?
Cả nhà muốn đến thăm con gái đã xuất giá đúng là không dễ dàng, Lâ6m Di nói:
Năm nay nhà chúng ta vẫn chưa cùng ăn một bữa cơm đấy.
Tiểu Tiêu thị nhìn thấy dáng vẻ năn nỉ của Lâm Di, cũng động lòng:
5Năm nay con không ở nhà, cứ cảm thấy không náo nhiệt.
Hai người nhìn nhau cười, tiểu Tiêu thị ngồi xuống bên cạnh Lâm Di, hỏi:
Đứa bé sao rồi? Có thích cựa quậy hay không?
Thích.
Nhất là lúc nàng ăn đồ ngọt, đứa bé trong bụng cũng cực kỳ hoạt bát.
Hôm nay về sớm, không cần trực à?
Lâm Chính Thanh lên tiếng đáp, Lâm Phương quay đầu nhìn sang, Lâm Chính Thanh đi vài bước rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh nàng ta, lòng Lâm Phương lập tức nóng lên, trên mặt không thể giấu nổi nụ cười.
Lâm Đại thái thái không tỏ vẻ gì, hỏi Lâm Phương tiếp:
Phủ Khang Quận vương thế nào?
Lâm Phương lắc đầu:
Bụng của Lâm Di lớn hơn, chỉ biết là dưỡng thai, há miệng ngậm miệng đều nhắc tới đứa bé, thoạt nhìn không còn khôn khéo như trước nữa, bây giờ trong phủ cũng do nàng ta làm chủ, Chu lão phu nhân bị bệnh không chịu gặp ai, có lẽ nàng ta muốn gió được gió muốn mua được mưa, lơi lỏng thì chưa chắc, con thấy nàng ta không có tính toán gì, chuyện nhà mẹ đẻ cũng không muốn nhúng tay vào, dù sao đã gả cho người, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, chắc bây giờ trong lòng chẳng có ai bằng Khang Quận vương.
Lâm Di đứng dậy đỡ lão thái thái nhánh cả ngồi xuống sạp mềm.
Lão thái thái nhánh cả giữ chặt tay Lâm Di, bà cháu hai người cười nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.