Chương 310: Thương lượng


Lâm Di nở nụ cười:
Tổ mẫu nói rất đúng, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.
Lão thái thái nhánh cả bị nàng chọc cười rộ lên:
Cháu xem, 8đã là người làm mẹ rồi, còn nghịch ngợm như vậy.


Lâm Di dựa đầu vào gối lão thái thái nhánh cả, lão thái thái nhánh cả hiền lành nói:3
Cháu đừng lo lắng việc ở nhà, chỉ cần còn bà già này, trời không sập được đầu, mặc dù phụ thân cháu là một đứa cứng đầu, đợi đến khi thật sự9 từ chức khỏi Khoa Đạo, dần dần cũng sẽ quen thôi, dù sao trên đầu còn có tước vị, qua vài năm nữa là ca ca cháu có thể phấn đấu, đó cũng khôn6g phải chuyện hiện tại.

Mọi người ăn tiệc xong, ngồi trò chuyện.
Trần Doãn Viễn thở dài:
Đáng lẽ ta và Nguyễn Triệt có chính kiến hợp nhau, nhưng từ khi Hoàng thượng bị bệnh thì đã khác, lần này đề nghị Hoàng thượng ra sức chỉnh đốn Tôn Thất doanh, ta đã sớm nói với Nguyễn Triệt, bọn ta đều cảm thấy nên rèn sắt khi còn nóng, ai ngờ lại có một Lưu Thừa Lệ xuất hiện ngăn cản, muốn từ từ cải thiện tình hình tôn thất theo tổ chế.
Sắc mặt Trần Doãn Viễn càng ngày càng u ám.
Lão thái thái nhánh cả mở mắt:
Lâm Di đã nói rõ ràng, Quảng Bình Hầu nghĩ xong chưa?
Trần Doãn Viễn nhíu mày, hồi lâu sau mới nhìn lão thái thái nhánh cả:
Nhi tử nghe lời mẫu thân.

Chỉ là, sau này nhà chúng ta phải thay đổi, không thể giống như bây giờ nữa...
Nếu thua thì phụ thân phải gánh cái danh loạn thần tặc tử.
Nàng nói đúng tình hình thực tế, ngay từ đầu phủ Quảng Bình Hầu đã không muốn ủng hộ nên mới có tình cảnh như ngày hôm nay.
Lão thái thái nhánh cả nghe đến đó thì càng im lặng hơn, giống như đã ngồi thiền.
Lâm Di nói:
Phụ thân, lúc ở Phúc Ninh người cũng đã nói, đời này nếu có thể lật đổ Thành Quốc công là đủ, bây giờ cục diện chính trị rối ren, chi bằng giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, có lẽ đó mới là lựa chọn tốt nhất cho nhà chúng ta.
Nói xong, nàng dừng một chút:
Nếu phụ thân chắc chắn có thể đỡ Nhị Vương gia lên ngựa, con gái cũng sẽ tìm cách chu toàn với Quận vương gia.
Lâm Di nhìn về phía Củng ma ma:
Bày tiệc đi!
Củng ma ma ra ngoài dặn bà tử, yến hội được bày lên dần dần, Lâm Di và lão thái thái nhánh cả đỡ nhau định đi đã có người tới bẩm báo:
Có người từ nha môn đến, bảo quận vương gia qua đó.
Tiểu Tiêu thị khẽ giật mình:
Còn chưa ăn cơm mà, cũng không thể để bụng rỗng đến nha môn được.
Lâm Di dặn dò quản sự:
Đi nói với Quận vương gia, xem xem phải giải quyết thế nào.
Quản sự đáp lời rồi đi, mất một lúc Chu Thập Cửu và Trần Doãn Viễn mới đến nơi, sắc mặt Trần Doãn Viễn bất ngờ, Chu Thập Cửu thì tươi cười như thường ngày.
Lâm Di vào buồng trong thay quần áo cho Chu Thập Cửu:
Không thể ăn xong rồi đi hả?
Mắt Chu Thập Cửu sáng ngời, cười lắc đầu:
Bảo là chuyện bố phòng trong doanh, ta sẽ trở về sớm.
Lâm Di cài nút cho Chu Thập Cửu, tay Lâm Di rời khỏi Chu Thập Cửu, lại bị Chu Thập Cửu nắm lấy, Chu Thập Cửu cúi đầu:
Bên phía phụ thân, ta sẽ đi giải thích.

Kiếp trước Hoàng hậu nương nương và Nhị Vương gia mưu phản, Ngũ Vương gia mang binh thảo phạt phản quân, Chu Thập Cửu và quốc cữu gia trói Thể tử Thành Quốc công diện thánh, chẳng những có thể được Hoàng thượng tín nhiệm, mà còn khiến cuộc chiến không thể dừng lại.
Bây giờ nhìn như mọi thứ thay đổi, thật ra chỉ là rẽ một cái.
Thập Cửu cũng là tình hình như vậy, cho dù không trở thành con rể của phủ Quảng Bình Hầu, Chu Thập Cửu cũng sẽ thao túng phu nhân.
Bây giờ khác ở chỗ nàng là Khang Quận vương phi, trong bụng mang cốt nhục của Chu Thập Cửu, ít nhất Chu Thập Cửu sẽ không để phụ thân chết oan uổng.
Hoàng thượng cảm thấy Lưu Thừa Lệ nói có lý, lập
tức có người nói ta quá quyết liệt ngay thẳng, góp lời không biết nặng nhẹ, thậm chí còn có người bảo ta đẩy Hoàng thượng vào cảnh bất nghĩa, cả chuyện bao nhiêu năm qua triều Đại Chu không xuất hiện huyết thư cũng lấy ra nói.
Kể tới đây, Trần Doãn Viễn cười lạnh:
Nếu không phải bọn ta dâng huyết thư, chẳng biết trong Kinh đã có bao nhiêu người chết đói, tháp vàng cầu phúc cho Hoàng thượng được xây đã lâu.
Phe của Hoàng hậu nương nương vốn dĩ rất yếu, sau đợt Thành Quốc công làm phản, thủy quân được gây dựng lại ở Phúc Kiến và cấm biển, Hoàng thượng bệnh nặng, Ngũ Vương gia tranh quyền, từ từ lớn mạnh, khắp nơi đều có bóng dáng của phủ Quảng Bình Hầu, đâu đâu cũng có công lao của phụ thân.
Mỗi lần Lâm Di nhớ tới đều bỏ sang một bên, mọi thứ đã sớm được an bài, Ngũ Vương gia xem Hoàng hậu nương nương và Nhị Vương gia là tử địch, tất nhiên sẽ vì thế mà coi thường người ngoài, chỉ khi bọn họ đấu tới lưỡng bại câu thương mới để cho người ngoài thấy.
Có lẽ là Tam vương gia luôn âm thầm.
Chung quy phủ Quảng Bình Hầu là quân cờ trong tay người khác, ván cờ này quá cao thâm, cho dù nàng là người của hai kiếp cũng không thể khiến phụ thân tránh thoát, nàng từng nghĩ, gả hay không gả cho Chu
Lâm Di cười bảo:
Hãy còn sớm, để Quận vương gia và phụ thân nói chuyện chốc lát đã.
Tiểu Tiêu thị nhìn sang lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả cũng mở miệng:
Để bọn họ nói chuyện đi, chúng ta dùng bữa trước là được.
Tiểu Tiêu thị nhìn về phía Lâm Di:
Có cảm thấy đói bụng hay không? Lão gia cũng thật là, không nghĩ tới Lâm Di là phụ nữ có thai.
Tiểu Tiêu thị vừa dứt lời thì có nha hoàn đến bảo:
Quận vương gia dặn bày tiệc đi ạ.
Bấy giờ tiểu Tiêu thị mới thở phào.
Hẳn Chu Thập Cửu không muốn nàng tham gia quá nhiều.
Lâm Di gật đầu:
Vâng.
Không phản đối, cũng không có những lời gì khác.

Phụ thân,
Lâm Di gọi khẽ:
Có phải lúc trước khi phụ thân viết huyết thư đã nghĩ chắc chắn phải chết không, phụ thân là huân quý, lại phụ trách sau khoa của Đô Sát viện, nếu người khác đã tham phú quý như vậy cũng không dám làm, bây giờ Hoàng thượng nghe lời khuyên bảo, chẳng những kêu tổn thất lấy tiền bạc ra mở lều cháo trong một tháng, còn hạ lệnh dừng tu sửa tháp vàng, đồng thời cho người xét xử bản án Tôn Thật doanh cưỡng ép mua ruộng đất, án của Thường Quan Văn cũng được xét xử lại...
Chẳng những huyết thư của phụ thân có tác dụng, cả nhà chúng ta còn có thể quây quần bên nhau cười nói đã là chuyện hiếm thấy, lẽ nào phụ thân thật sự muốn lập công để bạn thưởng?
Trần Doãn Viễn nghe thấy lời này thì kinh ngạc nhìn Lâm Di.
Sau này chuyện chính vụ chỉ cần hỏi mấy hòa thượng kia, đạo sĩ chỉ cần nhờ phượng sĩ tới coi bói, không cần ngự sử đến xem nữa.
Chỉ cần dính đến triều đình hoặc dân chúng là Trần Doãn Viễn sẽ hào hứng.
Khoa Đạo vốn là công thần trong chuyện này, Hoàng thượng chẳng những không khen ngợi mà còn xa lánh, cũng là vì có người cầm chặt nhược điểm, kiên trì nói Khoa Đạo đã làm lớn chuyện mới khiến hoàng gia bị mất mặt, bây giờ từ Thái hậu nương nương đến Tôn Thất doanh, ai mà không hận Khoa Đạo và Quảng Bình Hầu đến nghiến răng nghiến lợi.
rút khỏi cũng tốt.
Bây giờ Hoàng hậu nương nương quản lý hậu cung, còn nhận Nhị Vương gia làm con thừa tự, xét một phía, đều là Khoa Đạo âm thầm giúp đỡ, có hiểm nghi chia bè kết phái.
Nếu đứng ở một góc độ khác, sau khi Hoàng thượng bệnh nặng, cục diện chính trị bất ổn, chính vì Khoa Đạo mới có thể khiến cục diện chính trị của triều đình có thay đổi, nếu không phải vì Khoa Đạo kiên trì, sao phe của Ngũ Vương gia lại thua được, sao Hoàng thượng có thể nhìn rõ người bên cạnh.
Lâm Di gật đầu.
Lão thái thái nhánh cả lại nói:
Quả thật nhà chúng ta có quan hệ sâu xa với nhà mẹ đ5ẻ của Hoàng hậu nương nương, bây giờ tránh đi cũng là chuyện tốt.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn lão thái thái nhánh cả:
Lúc trước Quận vương gia đã nhắc tới với cháu, cháu cảm thấy với tính tình của phụ thân...
Không phải Lâm Di không nghĩ tới những chuyện chính sự này, chỉ là nàng không muốn nghĩ quá sâu, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Có lẽ ngay từ ban đầu bọn họ đã nghĩ sai, Chu Thập Cửu không nghiêng về phía Nhị Vương gia và Ngũ Vương gia mà có lựa chọn khác, vì vậy mới lợi dụng vây cánh của Hoàng hậu nương nương và Thục phi nương nương, khiến Nhị Vương gia và Ngũ Vương gia tranh đoạt vị trí Thái tử.
Nàng từng nghĩ, nếu sớm mười năm hoặc trễ mười năm, để bọn họ không sống trong thể cục này, có lẽ nàng không cần khó xử thế này, có lẽ cuộc sống của nàng sẽ thoải mái hơn.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, nàng sẽ nhớ lại đủ thứ chuyện ở kiếp trước.
Phụ thân đang cảm thấy hăng hái, khi đang chuẩn bị làm chuyện lớn lại rút lui một cách khó hiểu, nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện.
Sự nhiệt tình của phụ thân và sợi dây liên quan đến nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương đã thúc đẩy cục diện chính trị hôm nay, khiến địa vị của Nhị Vương gia và Ngũ Vương gia ngang nhau.
Mọi chuyện vẫn phát triển như tình thể lúc trước, chỉ là không biết kết quả sẽ ra sao...
Chu Thập Cửu trở lại rất nhanh, thay quần áo rồi đến thư phòng ở tiền viện, tiểu Tiêu thị vô cùng lo lắng, hết lần này tới lần khác kêu người giục hai người đến yến hội.
Chu Thập Cửu không đi ngay mà nhìn Lâm Di một lát:
Nghỉ ngơi cho tốt, không cần chờ ta.
Chu Thập Cửu cáo lỗi với lão thái thái nhánh cả, Trần Doãn Viễn và tiểu Tiêu thị rồi mới ra ngoài.
Trần Doãn Viễn mang theo tâm sự nặng nề, bầu không khí của bữa tiệc hơi chùng xuống, khi tiểu Tiêu thị dời chủ đề đến chuyện Lâm Di mang thai thì không khí mới vui vẻ lên một chút.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Ta biết con không cam tâm tình nguyện, lúc này ta cũng không ép con, con tự suy nghĩ cho rõ ràng, cả phủ Quảng Bình Hầu cũng phải có chuẩn bị kỹ càng, con cũng biết hiện tại Trịnh Các lão đã về hưu ở nhà, Hoàng thượng có thể phê chuẩn tấu chương của con để con ở nhà nghĩa là có phần không ủng hộ cách làm của con.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.