Chương 311: Tin tưởng
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1254 chữ
- 2022-02-06 07:23:33
Mặc dù nàng không tin những thứ này, nhưng lúc này chuẩn bị kỹ cũng tốt.
Lâm Di quay người đỡ lão phu nhân nhánh cả,8 lão phu nhân nhánh cả xua tay,
Hiện tại ta còn cứng cáp hơn con nữa.
Hai người nhìn nhau cười, Lâm Di có hơi không nỡ. <3br>
Lão phu nhân nhánh cả nắm lấy tay của Lâm Di,
Con à, đừng đánh để bản thân chịu thiệt thòi.
Lâm Dich nở nụ cười:
9Người đừng lo lắng, con sẽ không làm chuyện mà mình phải ủy khuất.
Lúc này lão phu nhân nhánh cả mới gật đầu.
Lúc này, chỉ có thể thông qua người khác mới có thể nâng thân phận của mình lên được.
Hóa ra là như thế.
Đối thủ càng mạnh thì bản thân càng phải cẩn thận.
Hoàng thượng bổ nhiệm Lưu Thừa Lệ tiếp nhận chức vụ chưởng viện lục khoa của Đô Sát viện Quảng Bình Hầu.
Sau khi hạ chỉ, đã có lão ngự sử che tay áo khóc lóc thảm thiết, vậy là triều đình lại thiếu một vị quan liêm khiết.
Lâm Di cúi đầu nói:
Ta tin.
Trong lúc không biết gì, nàng đã buông bỏ được mối hận trong lòng, nhắm mắt nghiêng về phía trước sẽ cảm thấy cực kỳ an toàn, không cần lo lắng, không cần sợ hãi.
Nàng nên vứt bỏ quá khứ, toàn tâm toàn ý mà tin tưởng một lần.
Hành động của Đổng Trường Mậu ở Nhiệt Hà là vì Ngũ Vương gia, với thanh thể lúc này của Ngũ Vương gia trong và ngoài triều đình, Đổng gia lại vươn tay vào Kinh thành, với Ngũ Vương gia chẳng phải sẽ như hổ thêm cánh sao.
Đây là mối nguy hiểm lớn nhất, không ai có thể nhìn thấy được kết cục cuối cùng.
Chu Thập Cửu mở mắt, ánh mắt sáng ngời,
Nếu gió êm sóng lặng, sẽ không có người nghĩ quân cờ này của chúng ta quan trọng.
Chu Thập Cửu cười nói:
Đổng gia vốn đã dễ làm người khác chú ý, thế gia võ tướng trong triều không phải chỉ một họ của ông ta, hiện tại ông ta lớn mạnh cũng không phải chuyện xấu.
Lâm Di cụp mắt:
Lỡ may Hoàng thượng thật sự tin tưởng Đổng Trường Mậu.
Nếu Đổng gia tiếp tục như vậy thì ai có thể kiềm chế được nữa.
Quảng Bình Hẩu ốm nặng phải từ chức để tĩnh dưỡng, Hoàng thượng đã nhiều lần tìm cách giữ lại, cuối cùng cũng chuẩn tấu.
Tuy rằng toàn bộ sự việc đã sớm bại lộ những hiện tại vẫn gây ra phong ba không hề nhỏ.
Chu Thập Cửu thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường.
Lâm Di nói:
Đồ ăn vẫn còn nóng, để phòng bếp chuẩn bị một bát mì thịt băm cho Quận vương gia.
Không cần.
Chu Thập Cửu nói,
Bên Nhiệt Hà có mấy vị quan đến, mọi người đã ăn cùng nhau rồi.
Lâm Di khẽ giật mình,
Quan viên của Nhiệt Hà đến, Đống Đô thống cũng đến rồi?
Chu Thập Cửu gật đầu, Lâm Di càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.
Cho dù thật sự là sai, nàng cũng nên cho bản thân một cơ hội như vậy, cho Chu Thập Cửu một cơ hội.
Vì ông trời đã sắp xếp như thế, nàng nên buông bỏ quá khứ và toàn tâm toàn ý sống đời này cho tốt.
Trân trọng từng quân cờ, không thể đi sai một bước.
Lâm Di xoay người thổi đèn, Chu Thập Cửu đỡ Lâm Di nằm xuống, bên trong màn có mùi hương ấm áp làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Nếu ông ta muốn thì cứ lấy đi.
Nhưng đây là quân quyền.
Cứ như vậy để người ta lấy đi, chẳng phải là hữu danh vô thực sao? Nghĩ đến đây, Lâm Dich đột nhiên hiểu ra,
Hãng quá hóa dở.
Quân quyền nắm trong tay quá nhiều sẽ phỏng, nhất là vào thời điểm này.
Chu Thập Cửu cười thâm thúy, ánh mắt trong veo,
Người ở bên cạnh của Đổng Trường Mậu đến trong Hộ Quận doanh để làm phó, chính là muốn giám sát lời nói và hành động của ta.
Lâm Di lo lắng.
Chu Thập Cửu nắm lấy tay Lâm Di nói:
Hộ Quân doanh thuộc về Đại Chu, không phải của Chu Nguyên Triệt ta.
Nàng có thể hiểu được cảm xúc của phụ thân lúc này, chức quan liều mạng để giành lấy lúc này lại dâng lên cho người khác...
Lâm Di bĩu môi,
Ta đã thuyết phục phụ thân nhân cơ hội này từ quan.
Nguyên Nguyên,
Chu Thập Cửu nắm lấy tay Lâm Di,
Tin tưởng ta, ta sẽ tranh được kết quả tốt nhất.
Nếu nàng không tin thì cũng sẽ không đi thuyết phục phụ thân của mình, phủ Quảng Bình Hầu sẽ được bình yên chính là điều nàng mong muốn.
Dù sao Đổng gia mấy đời làm võ tướng cũng có căn cơ để làm thể.
Huống hồ mặc dù Hoàng thượng nổi giận với Thục phi nương nương và Ngũ Vương gia nhưng vẫn hoàn toàn tin tưởng Đổng Trường Mậu.
Buổi6 tối Chu Thập Cửu trở về, Lâm Di mặc áo khoác lông ngỗng màu vàng ngồi đọc sách dưới ngọn đèn nhỏ.
Dưới ánh đèn hơi5 vàng, vẻ mặt của Lâm Di cực kỳ dịu dàng.
Đổng Trường Mậu biết chuyện của Trương Phong Tử, nếu không sẽ không tiếp cận từng bước như thế này.
Chính là để cho Quận vương gia biết được, nếu Quận vương gia gây bất lợi với ông ta, ông ta cũng sẽ ra tay.
Trong lúc nhất thời phủ Quảng Bình Hầu đông như trẩy hội.
Nhưng chỉ náo nhiệt được hai ngày, phủ Quảng Bình Hầu lại vắng vẻ trở lại.
Lâm Di suy nghĩ một lúc, cuối cùng mở miệng hỏi.
Quận vương gia có biết Lưu Thừa Lệ
.
Chu Thập Cửu nói:
Vốn dĩ là một ngoại quan, nhưng năm nay ông ta đã được điều vào Kinh.
Gần đây rất được sự tín nhiệm của Hoàng thượng.
Từ bên ngoài điều vào Kinh, một vòng luẩn quẩn lớn như vậy, chẳng qua là để cho người ta biết không có kết bè lập đảng, không phải có dựa vào Nhị Vương gia, cũng không dựa vào Ngũ Vương gia.
Chu Thập Cửu trầm giọng nói:
Lưu Thừa Lệ làm việc ổn trọng, có quan hệ với nhà mẹ đẻ của Tam vương phi, nhưng không sâu sắc.
Chính vì như vậy mới không bị người ta nghi ngờ, lúc này mới có thể được trọng dụng.
Nước đi này sắp xếp thật lâu mới có kết quả, không có sự tiến cử của phụ thân, làm sao có Lưu Thừa Lệ xuất hiện đúng lúc như thể.
Quận vương gia nói có liên quan đến việc triển khai phòng ngự, lẽ nào Đông Đô thống muốn tiến cử quan chức đến Kinh thành.
Chu Thập Cửu nói:
Là Hoàng thượng chọn người.
Lần này một số quan chức ở bên người Đổng Trường Mậu đã lập được công, Hoàng thượng triệu hồi người vào Kinh để sử dụng.
Lâm Di nói:
Bên nha môn gọi Quận vương gia đến là muốn đưa người vào trong quân doanh của Quận vương gia sao?
Chu Thập Cửu nói:
Chính xác, tuy rằng thánh chỉ vẫn chưa ban xuống, nhưng hiện tại các quan viên đã tiết lộ tin tức trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.