Chương 312: Cạnh tranh
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1288 chữ
- 2022-02-06 07:23:32
Tam thúc quả thực không biết cách làm quan.
Mấy câu nói này của Điền thị đã nói đúng nỗi lòng của Nhị lão phu nhân 8Đổng thị, mọi phiền muộn trong hai năm qua đều bị xóa sạch hết cả.
Mối bất hòa giữa huynh đệ bên đó là do phân chia không đồng đều.
Giờ nhìn thấy miếng thịt như vậy thì không có lý do gì mà không tranh đoạt.
Nhị thái thái Điền thị muốn cười, bàn đến uốn lưỡi nói càn thì không ai có thể sánh được với Đại thái thái.
Người nói...
Đại thái thái không kìm được, sau khi con mắt đảo loạn một vòng thì mở miệng:
Tốt xấu gì Trần gia chúng ta cũng ở vị trí cao, hiện tại Tam đệ đã lui rồi, không phải cũng nên đến phiên người khác sao? Lão gia như thế nào cũng là trưởng tử nhị phòng, người đừng quên hắn.
Nàng luôn cảm thấy yên tâm khi Củng ma ma làm việc.
Hai người đang nói chuyện thì nghe nha hoàn ở bên ngoài nói:
Quận vương gia đã về.
Ông nhìn xem nhà này nào có vị trí con trưởng như ông chứ,
nói đến đây nước mắt ả rơi xuống.
Mẫu thân quá bất công.
Lâm Di phân phó với Củng ma ma,
Cho người chọn lễ vật tặng cho Trần Nhị lão phu nhân, ta mang thai, Nhị lão phu nhân còn đưa ngọc kỳ lân cho ta.
Càng thể hiện sự yếu kém thì càng chứng tỏ miếng mỡ Đồng gia thật sự rất lớn.
Nô tỳ đã hạ lệnh xuống, nửa chữ cũng không được nói ra.
Như thế này là tốt nhất, giấu đầu lòi đuôi, Nhị phòng Trần gia bên kia sẽ cảm giác trong này có chuyện gì.
Lâm Di ngồi trên giường mềm mại nhìn Quất Hồng đút hai chú mèo con trắng tinh ăn.
Linh Lung cười nói:
Tránh xa một chút, đừng làm loạn khiến Quận vương phi bị thương.
Lâm Di nói:
Mấy ngày nay nghỉ ngơi nhiều nên đã tốt hơn rất nhiều.
Củng ma ma nhìn kỹ một lần nữa mới yên tâm, thấy xung quanh không có người nào khác thì thì thào:
Nhị phòng Trần gia đã đến dò hỏi xem bên chúng ta có động tĩnh gì.
sẽ không nhanh như vậy chứ!
Đổng thọ nhướng mày giận dữ
Đợi ông nghĩ đến, rắm cũng lạnh rồi.
Đại thái thái Đổng thị đi ra từ trong phòng Nhị lão phu nhân, Trầm Hương ở bên cạnh đi lên nhắc nhở:
Cửu thái thái phái ma ma đến, nói là muốn Nhị thái thái giúp đỡ thu xếp hôn sự của Đại gia.
Quả nhiên ả nhìn thấy Nhị thái thái Điền thị vội vàng đi, nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của Điền thị, Đổng thị cắn chặt môi.
Đổng thị ngồi một hồi lâu mới nói:
Muộn rồi, Nhị phòng đã qua lại với Cửu thái thái rồi.
Bả vai của Trần Doãn Ninh lập tức sụp xuống,
Chuyện này...
Thật ra là muốn cữu cữu giúp đỡ, Nhị thái thái Điền thị cười nói:
Đại tẩu nói có lý.
Đại thái thái Đổng thị cười nói:
Con đã cho người đưa thư cho Lâm Uyển, để cô gia cũng đến.
Trấn Quốc Công gia cũng đi con đường võ tướng, Nguyễn Quảng hẳn là có thể nói chuyện trước mặt Cữu lão gia, Đổng thị nghĩ đến điều này, khóe miệng cong lên.
Dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác này từ trước đến nay không thay đổi, Nhị phu nhân Đổng nhị nhìn Đại thái thái một chút,
Không sợ người khác sẽ nghe được?
Sợ cái gì, Đại thái thái cười,
Ở đây quy củ chặt chẽ, không ai dám nói bừa.
Nhị thúc đã nở mày nở mặt như vậy, vậy mà vẫn còn giúp đỡ bọn hắn.
Đừng nóng vội,
Trần Doãn Ninh càng chán nản hơn khi nhìn thấy nước mắt của Đổng thị,
Ta đi hỏi thăm nhiều hơn một chút, lần này sẽ không để bọn chúng được lợi như thế.
Vì tước vị, hai huynh đệ lão Đại và lão Nhị làm 3loạn, đặc biệt là vợ của lão Đại, chỉ cần ở chung một chỗ là muốn nói đến chuyện của lão Tam, làm cho cả gia đình không đượ9c sống yên ổn.
Hai người đang nói chuyện thì lão phu nhân Đổng gia vào cửa, ngồi ở phòng trong, nhìn Nhị lão phu nh6ân Đổng thị cười nói:
Người nói xem là thế nào đây, Tam thúc cứ vậy mà từ chức? Tam thúc mới bao nhiêu tuổi, đầu thế rảnh 5rỗi.
Quần áo hai dây rộng rãi chuẩn bị trước đó cũng không mặc được.
Bạch Thược và Hồ Đào xoa bóp chân một đêm, chân Lâm Di mới đỡ.
Lâm Di nhìn hai con mèo con mũm mĩm cực kỳ đáng yêu.
Lúc này Củng ma ma vào cửa, dọa hai nhóc con sợ hãi co rụt lại.
Lâm Di ngước mắt, Chu Thập Cửu đi vào phòng.
Vẻ mặt Chu Thập Cửu âm trầm hơn ngày thường rất nhiều, Lâm Di thấy thế lòng chợt run lên.
Thật sự là da mặt dày, cái gì cũng có thể nói được.
Nhị thái thái Điền thị không tỏ thái độ gì, cầm chén trà bên cạnh lên uống, Nhị lão thái thái Đổng thì cũng không nói chuyện.
Đại thái thái Đổng thị cười nói:
Người xem cữu cữu đến đây một chuyến cũng không dễ gì, lão gia cũng đã hỏi qua có thể đến nhà ngồi không, không thể suốt ngày bận việc nước được.
Gần sang năm mới, mọi người ở cùng nhau mới vui vẻ.
Lâm Di nhìn Củng ma ma,
Chọn xong bà vú chưa?
Củng ma ma nói:
Có người đáng tin cậy, mấy ngày nữa có thể vào phủ để Quận vương phi nhìn qua.
Củng ma ma nói:
Nếu mới đến, đừng nuôi ở trong phòng của Quận vương gia, kẻo đêm đêm lại kêu, vẫn nên để chỗ Bạch Thược hoặc Quất Hồng đi.
Mọi người nói đùa mấy câu, Quất Hồng đưa mèo nhỏ ra ngoài.
Nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Dù sao Lâm Uyển cũng đã sinh con gái, đúng là Lâm Phương ngày ngày ăn chay niệm Phật nhưng hoàn toàn không có động tĩnh.
Hồ Đào trốn ở xa xa,
Trịnh Thất tiểu thư cũng lạ.
Cái gì không tốt cũng đưa đến chỗ này, chỗ chúng ta còn có một con cáo trắng mà Quận vương gia bắt được nữa.
Làm sao ả lại quên mất chuyện này chứ.
Trầm Hương nói nhỏ:
Thái thái nên sớm sắp xếp đi thì hơn.
Dù sao thì phó cố vấn bên người Chu Thập Cửu đã đối hai người, mà người đổi là quan viên đến từ Nhiệt Hà, đương nhiên phải đề phòng nhà họ Đồng bằng mọi cách.
Để cho Đại thái thái Đổng thị biết được, chuyện của Đổng Trường Mẫu đủ để Khang Quận vương sợ hãi.
Củng ma ma tiến lên nhìn hai chân sưng tấy của Lâm Di,
Vì sao lại nặng như vậy?
Mấy ngày nay chân tay nàng bỗng sưng phù lên, đi lại cũng thấy khó khăn, không đi giày được nữa.
Đại thái thái Đổng thị trở về phòng với đầy tâm sự, Trần Doãn Ninh ở trong phòng khẽ ngâm nga, nhìn thấy Đổng thị vội vàng bước tới,
Thế nào rồi? Mẫu thân nói gì?
Đổng thị giận tái mặt, ném khăn tay vào phòng trong, Trần Doãn Ninh vội vàng đi theo.
Chu Thập Cửu tiến lên vài bước,
Thái hậu nương nương đang bệnh nặng, Hoàng thượng vội vàng đến Từ Ninh cung.
Tất cả ngày của Thái Y viện đều túc trực ở trong cung.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.