Chương 313: Khóc tang
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1293 chữ
- 2022-02-06 07:23:30
Lâm Di nói:
Trong phủ làm bánh hoa quế, bánh vừng hoa cúc, còn sai người chưng nước sơn trà nữa.
Chu Thập Cửu ngồi trên8 giường,
Nhỡ đâu nàng cũng phải vào cung thì làm sao bây giờ?
Quận vương gia cứ yên tâm.
Lâm Di khẽ nói,
Với tình h3ình bây giờ của ta, chắc chắn các nữ quan sẽ chiếu cố, với lại năm ngoái Thái hậu nương nương đã bị một trận bệnh nặng, nói khôn9g chừng lần này sẽ chuyển biến tốt cũng nên.
Hiến Quận vương phi vội vàng đi bẩm báo, nữ quan bên người Hoàng hậu nương nương vội vàng đến xem.
Bụng đã lớn như vậy, khó trách cảm thấy không thoải mái.
Bên tại vang lên giọng nói quen thuộc, Lâm Di ngẩng đầu lên, khá bất ngờ khi nhìn thấy Đại thái thái nhà quốc cữu gia, Phạm thị.
nữ quan bên người Hoàng hậu nương nương ở bên kia, ta đi qua nói một tiếng.
Bây giờ không phải là lúc cậy mạnh, cấp bậc lễ nghĩa đã đủ chu đáo, cũng không cần phải liều mạng làm gì, Lâm Di khẽ gật đầu.
Lúc này Tưởng thị đỡ lấy Lâm Di, Lâm Di giả bộ chóng mặt tựa vào người Tưởng thị, xung quanh lập tức ồn ào,
Khang Quận vương phi ngất rồi.
Từ giờ đến lúc trong cung chính thức báo tang còn khoảng mấy canh giờ, sáng sớm ngày mai tất cả mệnh phụ đều phải vào cung khóc tang, Lâm Di bảo Quất Hồng,
Gọi Củng ma ma tới đây.
Quất Hồng dạ một tiếng rồi đặt tách trà trong tay xuống đi ra ngoài, một lúc sau Củng ma ma đi vào phòng.
Lâm Di nói sơ qua mọi chuyện,
Tối nay ma ma ở lại phủ đi.
Cẩn thận nghĩ lại thì thể hiện thái độ như thế cũng có đạo lý, quốc cữu gia là thân thích bên ngoại
mà vẫn có thể bình an nhiều năm như vậy, chính là bởi vì quốc cữu là người rất thông minh.
Quốc cữu gia đã trải qua chuyện tân quân đăng cơ, nên biết được mặt lợi và mặt hại trong chuyện này, toàn bộ hi vọng của nhà quốc cữu gia không thể đều đặt ở trên người Ngũ Vương gia.
Lâm Di xuống kiệu ở bên ngoài Từ Ninh cung, Hiến Quận vương phi và Tưởng thì lập tức tiến lên đón, hai người một trái một phải đỡ lấy Lâm Di, theo thái giám dẫn đường đi dâng hương, sau đó quy trong đại điện.
Vừa đến canh giờ khóc tang, tiếng khóc đã vang lên khắp cả cung điện.
Thời gian khoảng một nén nhang trôi qua, Hiến Quận vương phi đi tới đỡ Lâm Di,
Cũng đủ rồi đó, muội cứ nói thân thế khó chịu...
Quất Hồng hành lễ rồi bẩm báo,
Phụ tá ở tiền viện đến tìm, mời Quận vương gia đi một chuyến, nói là phủ quốc cữu gia đưa tin tới.
Chỉ sợ là chuyện có liên quan đến bệnh tình của Thái hậu nương nương, Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu bình tĩnh nói,
Ta đi qua xem có chuyện gì, nàng cứ bảo hạ nhân dọn cơm trước đi.
Phạm thị nghe vậy thì nói,
Trước đỡ sang điện phụ nghỉ ngơi đã, không nên gắng gượng thêm.
Tưởng thì cũng cảm thấy có lý, quả thật bây giờ Lâm Di không thể gắng gượng thêm được nữa, liền cùng Phạm thị đỡ Lâm Di sang điện phụ.
Thái giám ở phía trước dẫn đường, Lâm Di vừa bước vào, đã thấy có người từ đối diện đi tới.
Quốc cữu gia âm thầm nâng đỡ Tam Vương gia, tương lai bất kể là Tam Vương gia hay là Ngũ Vương gia đăng cơ.
Cả nhà quốc cữu gia đều có thể đứng vững.
Nhưng Lâm Di vẫn không hiểu lắm, mặc dù làm vậy cũng ổn thỏa, nhưng cũng sẽ phải gánh vác nguy hiểm rất lớn, tại sao quốc cữu gia lại làm như vậy.
Chu Thập Cửu quay lại, hai vợ chồng dùng cơm tối xong, đang ở trong phòng nói chuyện thì người trong cung đã đến báo tang.
Mọi nhà trong Kinh thành đều treo đèn lồng trắng.
Ngày hôm sau cửa cung vừa mở ra, các mệnh phụ mặc tang phục đã vào cung khóc tang, văn võ bá quan cũng vào cung từ sáng sớm.
Chu Thập Cửu khẽ mỉm cười, khiến gương mặt càng thêm tuấn tú, duỗi bàn tay thon dài ra chậm rãi xoa bóp chân cho Lâm Di,
Ngự y nói xoa bóp nhiều sẽ đỡ hơn.
Lâm Di không ngăn Chu Thập Cửu được, liền an tâm tựa vào ngực Chu Thập Cửu.
Lâm Di đang định bảo hạ nhân dọn cơm lên thì thấy Quất Hồng đi vào phòng.
Củng ma ma nói:
Để Bạch Thược làm luôn một đôi bao đầu gối, đệm lông dày chút.
Ngày mai Quận vương phi vào cung không thể thiếu việc phải quỳ lạy.
Lâm Di gật đầu, đây đều là việc nhỏ, chủ yếu là phải chuẩn bị quần áo mặc lúc vào cung, sau khi vào cung lời nói cũng không được sơ xuất, còn phải khéo léo hỏi thăm được một chút tin tức nữa.
Lâm Di đang nghĩ ngợi.
Một bà tử từ tiền viện vội vàng tới báo:
Quận vương gia nhận được tin tức, Thái hậu nương nương hoảng thế rồi.
Quất Hồng đang bừng trà tới, nghe bà tử nói vậy cũng ngần người ngơ ngác.
Thái hậu nương nương hoàng thệ, quốc cữu gia nghe tin cũng đau buồn đến mức bị bệnh ở nhà, toàn bộ phủ quốc cữu gia loạn hết cả lên, ốc còn không mang nổi mình ốc, không ngờ vẫn còn để ý tới nàng, Lâm Di hơi bất ngờ, nhưng ngoài mặt vân không thể hiện điều gì, hơi nhíu mày cảm kích nhìn Phạm thị một cái.
Phạm thị cầm khăn tay lau đôi mắt đã sưng đỏ, giúp Tường thị đỡ Lâm Di, khẽ nói bên tai Lâm Di:
Thấy mệt ở đâu, hay là để ta cho người đi mời ngự y tới xem cho Quận vương phi nhé.
Tưởng thị vội tiếp lời,
Thai khí Quận vương phi không tốt, có lẽ là do khóc lâu.
Lâm Di đứng dậy cầm quần áo đi vào phòng trong hầu hạ Chu Thập Cửu thay đồ, lại bảo nha hoàn bưng nước lên cho Chu Thập Cửu rửa tay, lúc này mới tiến chàng ra ngoài.
Lúc này quốc cữu gia cho người báo tin, đã nói rõ sự tín nhiệm của quốc cữu gia đối với Chu Thập Cửu.
Thái hậu nương nương thích Ngũ Vương gia, khoảng thời gian này trù tính rất nhiều cho Ngũ Vương gia, thái độ của quốc cữu gia lại vẫn mập mờ không rõ.
Nàng cố tình nói nhẹ đi, để trấn an chàng.
Chu Thập Cửu tháo giày 6cho Lâm Di, nhìn đôi chân đã bị sưng lên của nàng, mấy người Quất Hồng thấy thế thì cúi đầu chậm rãi lui ra ngoài.
Đã đ5ỡ nhiều rồi.
Lâm Di đỏ mặt muốn rút chân về.
Các nữ quyền đều mặc đồ tang, nên cũng hơi khó phân biệt, lúc đi đến trước mặt Lâm Di mới nhận ra là nữ quyến nhà mẹ đẻ Thục phi nương nương, một người là chính thê của huynh trưởng Thục phi nương nương Chu phu nhân, một vị khác là vợ của thứ huynh Chu Nhị thái thái.
Phạm thị tiến lên chào hỏi, Chu phu nhân và Chu Nhị thái thái chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu, rồi vội vàng rời đi, ngay cả Lâm Di và Tưởng thì cũng không nói được câu nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.