Chương 314: Giúp đỡ
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2242 chữ
- 2022-02-06 07:23:29
Phạm thị nói:
Nơi này yên tĩnh, muội cứ nghỉ ngơi trước, đứa bé trong bụng là quan trọng nhất.
Nói xong Phạm thị khẽ gật đầu với Lâm Di,8 vẻ mặt cẩn thận lo lắng, nhắc nhở Lâm Di phải cẩn thận nhiều hơn.
Hiến Quận vương phi nói:
Không Quân vương phi đã có chúng ta 3chiếu cố, vừa nãy trước lúc đi vào ta nhìn thấy Chu lão phu nhân khóc rất thương tâm, tỷ mau qua đó khuyên nhủ đi!
Phạm thị thở 9dài, lại quan tâm Lâm Di vài câu mới quay người rời khỏi điện phụ.
Lâm Di vừa cung kính vừa cảm kích nhìn về phía Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu tán thưởng gật đầu,
Thân thể người khó chịu, mấy ngày sau cũng không cần phải vào cung nữa.
Lâm Di đứng dậy tạ ơn Hoàng hậu.
Lâm Di cẩn thận trả lời,
Đã uống thuốc của Thái Y viện.
Có chút khởi sắc.
Cái gọi là khởi sắc, những người ở đây đều có thể hiểu được ý nghĩa là gì, Chu lão phu nhân vì chuyện Chu Nguyên Cảnh hối lộ Tông Nhân phủ, Tín Thân vương suýt chút nữa vì chuyện này mà mất chức quan, Chân gia đã lan truyền chuyện này đi khắp mọi nơi, Chân gia giữ lại được thanh danh.
Gần đây Chân gia lại thuận lợi kết được mấy chuyện hôn nhân tốt, hôn sự của Tôn Thất doanh lại không thuận lợi, nếu kết thân với võ tướng còn khá tốt, có mấy tông thất muốn làm thông gia với thư hương môn đệ, hôn sự lại chậm chạp chưa định ra.
Khiêm tốn, cung kính, bình tĩnh, nhã nhặn, rất tốt, phải biết, nói nhiều tất có chỗ nói sai, cẩn thận chặt chẽ mới là tốt.
Lâm Di chợt hiểu ra, Hoàng hậu nương nương nhắc đến cha mình, rồi tự nhiên lại chuyển tới trên người nàng, thật ra là đang muốn nhắc nhở nàng, nói cho chú ý nói năng cử chỉ, ít nói chuyện, nói nhiều tất nói hớ.
Khiêm tốn, cung kính, bình tĩnh, nhã nhặn cũng không phải đang khen nàng, mà là đang nhắc nhở cha nên làm thế nào để vượt qua được chuyện này.
Lâm Di hành lễ rồi được nữ quan dẫn đường lui xuống.
Từ trong điện phụ đi ra, nữ quan khẽ nói:
Bên ngoài Từ Ninh cũng đã chuẩn bị sẵn kiệu rồi.
Lâm Di đáp một tiếng, cảm ơn nữ quan.
Tang sự của Thái hậu nương nương vừa mới được xử lý, lúc này đã có người nhịn không được hành động rồi.
Dù sao ở trong cung mọi người cũng không tiện nói quá nhiều, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của những người bên nhà mẹ đẻ Thục phi liền hiểu.
Những chuyện này chắc chắn có liên quan đến việc lập Thái tử.
Lâm Di muốn đứng dậy trả lời, Hoàng hậu lại vươn tay ra ngăn cản,
Người nặng nề, cứ ngồi nói đi!
Lúc này Lâm Di mới trả lời.
Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.
Hoàng hậu thở dài,
Theo lý, lúc này ngươi không cần phải vào cung, chỉ là Thái hậu nương nương hoàng thệ các ngươi nên tận hiếu đạo...
Giọng bà hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn nén lại được.
Tranh thủ lúc Hoàng hậu uống trà, Tưởng thị và Hiến Quận vương phi đứng dậy cáo lui, trong điện phụ không còn người ngoài nữa, Hoàng hậu đặt tách trà trong tay xuống, nhìn Lâm Di,
Chuyện của Quảng Bình Hậu ta đã nghe nói rồi, bây giờ phủ Quảng Bình Hầu vẫn ổn chứ?
Lâm Di ngẩng đầu lên nhìn thấy trong mắt Hoàng hậu là sự ân cần, bất giác cảm thấy thân thiết, kính cẩn trả lời:
Vẫn ổn ạ.
Hoàng hậu không thể tham dự vào chuyện triều chính, ở trong cung có thể hỏi ra lời như vậy, đã thể hiện bà rất lo lắng Trần gia.
Hoàng hậu khẽ cười với Lâm Di, ánh mắt rơi vào trên phần bụng hơi nhô ra của Lâm Di,
Lúc bản cung mang thai hoàng nhi cũng trạc tuổi người, nhớ phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, mẹ con bình an mới là quan trọng nhất.
Kỳ lạ thật
Tưởng thị nhỏ giọng nói,
Sao hôm nay tự nhiên Ch6u Đại thái thái lại thân thiện như vậy.
Lúc trước bởi vì phủ Quảng Bình Hầu bị xếp vào phe bè cánh của Hoàng hậu, nên nhà quốc c5ữu gia ít nhiều cũng thể hiện thái độ muốn tránh hiểm nghi, bây giờ cha đã từ quan, nhà quốc cứu gia cũng không nhất thiết phải tránh né nữa, ngược lại còn muốn lôi kéo Chu Thập Cửu.
Vừa rồi Phạm thị nhắc nhở nàng làm việc cẩn thận, chính là dặn nàng nói ít, trong cung nhớ giữ khoảng cách với Hoàng hậu nương nương.
Nữ quan đi bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, Hiền Quận vương phi và Tưởng thị ở lại cùng Lâm Di nghỉ ngơi bên trong.
Tưởng thị bưng nước cho Lâm Di uống,
Lát nữa chắc là sẽ để cho muội được ra khỏi cung trước, mấy ngày khóc tang sau có lẽ cũng sẽ được miễn.
Lâm Di gật đầu, nếu không phải vì kết quả này, nàng cũng không cần diễn vở kịch này.
Tưởng thị đi lên đỡ Lâm Di, đưa nàng ra khỏi Từ Ninh cung, Phạm thị nói
Hay là ta bẩm báo với Hoàng hậu nương nương một tiếng, để ta đưa Khang Quận vương phi về.
Lâm Di nhìn Phạm thị bằng ánh mắt cảm kích,
Có thể ngồi kiệu đến thẳng cửa cung, gia nhận đã chờ sẵn ở ngoài cửa cung rồi, không dám làm phiền mấy vị phu nhân, bây giờ tế bái Thái hậu nương nương mới là chuyện quan trọng.
Tưởng thị và Phạm thị đỡ Lâm Di lên kiệu, lại có hai nữ quan một thái giám đi theo hầu hạ Lâm Di ra khỏi cung rồi đỡ nàng lên xe ngựa.
Mấy người đang ngồi, hai nữ quan vén rèm lên đi vào, tiếp theo là thái giám mặc quân phục lục phẩm, Lâm Di nhìn thấy tình hình như vậy, vội vàng nắm lấy tay Tưởng thị ngồi dậy, Hiến Quận vương phi cũng hiểu được đỡ Lâm Di cùng nhau quỳ xuống hành lễ, Hoàng hậu nương nương bước vào phòng.
Nữ quan đỡ Hoàng hậu nương nương ngồi xuống, gương mặt Hoàng hậu hơi tiều tụy, giọng hơi khàn khàn.
Bà dịu dàng nói:
Đứng lên đi
Bức tranh mỹ nữ bắt bướm là do một tài tử của tiền triều vẽ lại dáng vẻ người vợ yêu quý của mình, hai con bướm bay phía trước, cô gái tươi cười cầm cây quạt bổ nhào tới muốn bắt, hai tay áo bồng bềnh giống hệt như một con bướm đang muốn bay lên, bên trong sự dịu dàng là cảm giác tự do thoải mái không câu nệ, chẳng qua là Lâm Di cảm thấy bức tranh này rất độc đáo, không ngờ Hoàng hậu nương nương lại thích nó như vậy.
Hoàng hậu nương nương quanh năm suốt tháng phải sống nơi cầm cung, không được Hoàng thượng sủng ái, nữ nhân hậu cung lục đục tranh đấu, những tình cảm mà người bên ngoài dễ dàng có được, nhưng đối với Hoàng hậu lại rất khó.
Hoàng hậu nương nương đoan trang phất nhẹ tay.
Lời nói này rất chân thành thân thiết, khiến người ta nghe xong thấy ấm áp.
Chuyện của Tôn Thất doanh Hoàng hậu nương nương biết rất rõ ràng, ý của Hoàng hậu nương nương là dặn nàng lấy đại cục làm trọng.
Có lẽ là nhớ lại bản thân lúc còn trẻ, Hoàng hậu hơi thất thần, nhưng đảo mắt một cái đã khôi phục lại như bình thường, dịu dàng nhìn Lâm Di,
Khang Quận vương phi thông minh, tính tình hài hòa, tuổi không lớn lắm đã có thể chưởng quản toàn bộ phủ Khang Quận vương đúng là không dễ dàng gì, Hoàng thượng đã từng nói đến Quảng Bình Hầu trước mặt bản cung, nói Quảng Bình Hầu là bề tôi chính trực khó được...
Vừa chuyển chủ đề, nụ cười lại sâu hơn một chút,
Khang Quận vương phi lại không hề giống nữ tử xuất thân quyền quý mà giống xuất từ thư hương môn đệ.
Hoàng hậu dịu dàng nhìn Lâm Di, một lúc sau mới nói:
Ngươi rất giống với một người em họ của bản cung, chỉ có điều số mệnh nàng không tốt, gả cho một kẻ vong ân bội nghĩa, thành thân chưa được mấy ngày đã mất, bản cung nghe nói trong nhà người rất hoà thuận, đây là điều khó có được nhất, biết bao nhiêu người cầu mà không cầu được.
Không biết tại sao tự nhiên Lâm Di lại nhớ lại tình cảnh kiếp trước lúc cha mình bị giam trong ngục, mẫu thân qua đời ở trước mặt nàng, cho nên lời nói của Hoàng hậu nương nương nàng có thể hiểu được.
Hoàng hậu nương nương hơi dừng một chút,
Bức tranh mỹ nữ bắt bướm ngươi dâng lên lúc ăn Tết thêu rất đẹp.
Không từ thủ đoạn giống hệt nhà Lâm Chính Thanh, chẳng qua là thủ đoạn cao minh hơn mà thôi.
Một lúc sau ngự y tới bắt mạch, ngự y xem kỹ mạch tượng, khom người nói:
Quận vương phi là thai khí bất ổn mới dẫn đến mệt mỏi.
Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là có thể chuyển biến tốt đẹp.
Từ khi biết được quốc cữu gia và Chu Thập Cửu muốn lợi dụng Hoàng hậu nương nương để đối phó với Thục phi nương nương, từ đó có lợi cho Tam Vương gia, Lâm Di bất tri bất giác lại phòng bị hơn đối với nhà quốc cữu gia, không còn hài hòa như trước.
Có lẽ là do nàng mang thai, cho nên cũng trở nên nhạy cảm hơn, sự phân chia trong lòng càng thêm rõ ràng, kiếp trước nhà quốc cữu gia tỏ ra chưa từng tranh quyền, đối xử mọi người ôn hòa, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại cướp xe ngựa của Tưởng gia để chạy trốn, kiếp này cũng thế, ngay thời điểm bọn họ cầu tới cửa, nhà quốc cữu gia đã muốn lợi dụng phủ Quảng Bình Hầu.
Điểm làm cho người cười chê nhất chính là, vì lợi ích gia tộc, ngay cả Thái hậu nương nương cũng có thể lợi dụng.
Vừa dứt lời, hai nữ quan đi tới đỡ Lâm Di dậy, để Lâm Di ngồi xuống ghế nệm.
Tưởng thị và Hiến Quận vương phi cũng ngồi xuống.
Hoàng hậu nhìn Lâm Di,
Thân thể sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?
Lâm Di ngồi lên nệm trên xe ngựa, Củng ma ma vội vàng lấy canh nóng ra,
Quận vương gia mới đưa tới, nói là chắc cũng đã sắp đến lúc Quận vương phi ra khỏi cung rồi, nô tỳ còn sợ sẽ bị nguội mất, bây giờ vừa vặn vẫn đủ ẩm.
Chu Thập Cửu cũng ở trong cung bái tế Thái hậu nương nương, khó khăn lắm mới chuồn được ra ngoài mua canh và cao nhung hươu, khoảng thời gian này Chu Thập Cửu vẫn luôn chăm sóc nàng rất tốt.
Uống hết một chén canh ấm áp, lại ăn một miếng cao nhung hươu, Lâm Di nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, Củng ma ma bảo phu xe đánh xe đi.
Lâm Di kính cẩn nói:
Thiếp thân mệt mỏi khiến Hoàng hậu nương nương phải phiền lòng rồi.
Hoàng hậu nói:
Nghe nói thẩm nương bệnh nặng, đã đỡ hơn chút nào chưa?
Nhắc đến Chu lão phu nhân, đây là muốn hỏi việc nhà của phủ Khang Quận vương, Tưởng thị và Hiến Quận vương phi nhìn nhau.
Hiến Quận vương phi khẽ nói:
Bầu không khí ở tiền điện có hơi kỳ lạ, nhà mẹ đẻ của Thục phi nương nương nãy giờ vẫn đang nói chuyện với người bên cạnh, tất cả mọi người đang hỏi về chứng bệnh của Thái hậu nương nương.
Tưởng thị nhìn thoáng qua bên ngoài.
Cung nhân đều ở tiền điện chờ phục vụ, trong điện phụ chỉ có hai tiểu thái giám đứng ở ngoài cửa.
Quất Hồng đưa lò sưởi tới, Lâm Di lắc đầu, thời tiết càng ngày càng ấm áp, nàng cũng thấy hơi nóng, lúc trước thì lò sưởi không rời tay, bây giờ đụng một cái là đã muốn vã mồ hôi,
Đi ngang qua phủ Quảng Bình Hầu, dìu ta vào ngồi một chút!
Hiếm khi mới đi ra ngoài một lần, đi đại lộ phía tây là có thể đi ngang qua phủ Quảng Bình Hầu, nàng muốn tiện đường trở về một chuyến.
Củng ma ma chần chừ,
Sức khỏe của Quận vương phi có ổn không.
Thai càng lúc càng lớn hơn, thân thể của nàng cũng đã ổn hơn nhiều, Lâm Di gật đầu,
Không sao đau, ma ma cứ bảo phu xe dừng lại trước phủ là được.
Lúc này Củng ma ma mới đồng ý, lại gọi bà tử đi theo sau xe,
Ngươi đi tới phủ Quảng Bình Hầu bẩm báo trước đi.
Bà tử chạy đi trước, Lâm Di thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhắm mắt lại tựa ở trên nệm, nhớ lại những lời Hoàng hậu nương nương nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.