Chương 315: Yên lòng


Theo lễ nghi Đại Chu, mệnh phụ nhà ngoại phải chờ sau giờ Thân (15 giờ - 17 giờ chiều) mới được xuất cung, mệnh phụ bên nội thì phải khóc đến 8khi trời sáng.

Lâm Di đáp:
Là Hoàng hậu nương nương đặc biệt ân chuẩn, xuất cung cùng con còn có vài phụ nữ tôn thất mang thai khác.3

Lão thái thái nhánh cả gật đầu,
Hoàng hậu nương nương vẫn luôn rộng lượng với người khác.
Lâm Di ôm lò sưởi tay hoa linh lăng tím9, nói điều mà Hoàng hậu nương nương đã nói với nàng cho lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả nhíu mày sai người đi gọi Trần6 Doãn Viễn.
Nếu Hoàng thượng tín nhiệm Đổng Trường Mậu thì sao không trực tiếp điều ông ta vào cung đảm nhiệm chức Cửu môn đề đốc, mà lại dùng người bên cạnh Đổng Trường Mậu trước chứ?
Lão thái thái nhánh cả tán thưởng,
Chỉ cần nhìn nhà ngoại của Hoàng hậu nương nương thì sẽ biết làm quan phải cẩn thận, không thể khiến Hoàng thượng sinh lòng nghi kỵ.

Tuy Hoàng thượng không nói rõ, nhưng lại thay Hoàng hậu nương nương minh oan, nhắc nhở Thái hậu nương nương.

Chẳng ngờ được Thái hậu nương nương trong cơn tức lại hoằng, Hoàng thượng chắc chắn hối hận không kịp, chuyện lập Thái tử sẽ bị trì hoãn.
Lúc Hoàng thượng vẫn chưa tự mình chấp chính, trong triều từng chỉ trích Thái hậu nương nương tham gia vào chính sự, lúc ấy các lão nghĩ biện pháp cho Thái hậu nương nương, đế Thái hậu nương nương treo bức tranh này ở Dưỡng Tâm điện, từ đó về sau không còn ai dám nhắc tới chuyện này nữa.

Tiên hoàng trước lúc lâm chung sai người vẽ bức tranh này, là để nói với Thái hậu nương nương, Hoàng thượng tuổi nhỏ cần có Thái hậu nương nương phò tá, Tiên hoàng đã an bài như vậy, ai còn dám lắm miệng,
Giờ đây Hoàng thượng đã tự mình chấp chính từ lâu, bức tranh này ngược lại nhắc nhở Thái hậu nương nương hãy buông tay, không thể tiếp tục tham gia vào chính sự, cùng một bức tranh, lại có hai ý nghĩa tương phản.
Trần Doãn Viễn hơi chần chừ,
Có phải hơi gấp hay không?

Lão thái thái nhánh cả giương mắt,
Nhà chúng ta có thể bình an vô sự, con đã nên cảm thấy may mắn rồi.
Bầu không khí đang ngột ngạt trong phòng bỗng chốc được phá tan, lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Di.
Lâm Di nói:
Người tin con gái đi mà.

Vậy thì cơ thể Quận vương phi sẽ khôi phục tốt, có thể sớm mang thai lần thứ hai.

Thai này còn chưa sinh, Củng ma ma đã nghĩ đến thai tiếp rồi.
Chờ Chu Thập Cửu trở về, Lâm Di kể sơ qua chuyện trong cung và phủ Quảng Bình Hầu.

Hôm nay ta cũng mới nghe được một vài tin đồn, nhưng không rõ ràng bằng Hoàng hậu nương nương.

Lão thái thái nhánh cả đáp:
Đã như vậy, sai người đưa thư về trong tộc, ngày mai liền lên đường về Thông Châu.

Trần Doãn Viễn dù không cam lòng nhưng lại không thể là gì, đành cúi đầu suy nghĩ.
Vừa nghĩ tiếp như vậy, Trần Doãn Viễn lập tức đổ mồ hôi lạnh,
Nói như vậy Hoàng thượng quả thật không tán đồng cách làm việc của con.

Lâm Di nhìn Trần Doãn Viễn, chỉ sợ không chỉ là không tán đồng, nếu không sẽ không có tình trạng thế này, nếu Hoàng hậu nương nương làm như vậy, triều đình sẽ nói phụ thân giả vờ bệnh để nghỉ hưu, nhưng vẫn nhúng tay vào việc của triều đình, những công lao trước đây của phụ thân chẳng những không còn, mà còn bị giáng tội đùa bỡn quyền hành, lừa gạt quân thượng.
Lâm Di nhìn lão thái thái nhánh cả,
Không bằng tổ mẫu cùng phụ thân trở về tộc một chuyến, cũng tiện để dưỡng bệnh cho phụ thân, qua mấy tháng nữa trong Kinh yên ổn hơn, người và phụ thân lại trở về.

Quảng Bình Hầu không ở trong Kinh, người xung quanh cũng không thể nói gì nữa.
Đến chiều Hoàng hậu nương nương phái nội thị đưa keo dán sừng hươu thượng hạng tới, Lâm Di bảo Củng ma ma đưa bạc tiễn nội thị xuất phủ, Lâm Di cầm keo sừng hươu vàng lên chóp mũi ngửi, thơm hơn nhiều so với bình thường nàng ăn.
Củng ma ma cười nói:
Vậy thì rất tốt, nhà chúng ta có thể thu hết, tiếp tục ăn từ bây giờ đến sau khi Quận vương phi sinh Thế tử.
Tiểu Tiêu thị nhìn Trần Doãn Viễn, mặc dù bà không bỏ con lại được, nhưng lúc này lại muốn lấy lão gia làm trọng.
Trần Doãn Viễn đồng ý,
Con nghe lời mẫu thân.
Lâm Di nói:
Mọi chuyện đều có nặng nhẹ, nói cho cùng thì vẫn là suy nghĩ cho tương lai, ý của Hoàng hậu nương nương cũng là để phụ thân tạm thời uất ức để bảo toàn.

Lão thái thái nhánh cả thở dài, sắc mặt hơi trầm,
Cũng được, ta lớn tuổi không tiện quay về nữa,
nói rồi nhìn tiểu Tiêu thị,
Con đi cùng nó về huyện Tam Hà tĩnh dưỡng cho tốt.

Lão thái thái nhánh cả nhíu mày,
Nói như vậy con quả thật vẫn đang nhúng tay vào chuyện bên trong Khoa Đạo sao?

Trần Doãn Viễn ngừng một lúc,
Cũng không tính là vậy...
Trần Doãn Viễn đang ở thư phòng đọc sách, nghe tin thì thay quần áo rồi mới đến phòng của lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Di, Lâm Di nói lại lời Hoàng hậu nương nương một lần, Trần Doãn Viễn kinh ngạc nhướng mày, giật mình nói:
Điều này...
sao Hoàng hậu nương nương lại biết được?

Lão thái thái nhánh cả suy nghĩ kỹ càng, Lâm Di nói cũng có lý, chỉ là bây giờ Lâm Di đang mang thai.
Bà đi như vậy cũng không yên tâm được.
Mấy ngày trước Khang Quận vương bảo con nghỉ hưu con còn thấy ấm ức, bây giờ đã hiểu được chưa? Không phải con hành sự không đúng, mà là có người đã sớm chờ để hại con.

Bả vai Trần Doãn Viễn lập tức chùng xuống,
Con nghe lời mẫu thân.

Chu Thập Cửu đáp:
Hoàng thượng muốn lập Nhị Vương gia làm Thái tử.
Mắt Lâm Di giần giật, điều này giống với kiếp trước.

Thái hậu nương nương nghe được chuyện này, ngay đêm đó liền tới Cảnh Nhân cung, chỉ trích Hoàng hậu nương nương đảo loạn triều chính, Hoàng hậu nương nương quỳ trọn hai canh giờ, Hoàng thượng sai người đưa một bức tranh đến cho Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương bởi vậy mà tức đến bệnh.

Đổng gia hưng thịnh như quả cầu lửa, như hoa trên gấm, nếu không cẩn thận cũng chỉ là phồn hoa trong nháy mắt mà thôi.
Đổng gia lại không hiểu được rằng đứng càng cao thì lại càng phải chú ý cẩn thận, như đang giẫm trên băng mỏng, như vậy thì trước mắt chính là lúc tốt nhất để chúng ta phản kích.

Lâm Di biết tổ mẫu lo lắng cho nàng, vẫn muốn khuyên tiếp.

Bộ xương già này ở nhà mình vẫn là thoải mái nhất, trong Kinh cũng phải có người trông coi, các con tự đi đi, Bát tỷ bèn giao cho ta.

Lâm Di hé miệng cười,
Bây giờ nhà mình đã tốt hơn nhiều so với lúc mới từ Phúc Ninh vào Kinh, khi đó nhị phòng tính toán chúng ta từng bước, vậy mà chúng ta đều không thua, bây giờ lại càng chẳng sợ bọn họ.
Đổng gia luôn cẩn thận từng ly từng tí chờ cơ hội được thăng quan tiến chức, bây giờ Hoàng thượng triệu kiến Đổng Trường Mậu, lại sắp xếp tướng lĩnh bên người Đổng Trường Mậu ở Hộ Quân doanh, đây là muốn thăm dò xem Đổng Trường Mậu có đáng để tín nhiệm hay không.
Nghĩ đến điều này, Lâm Di thấy hơi áy náy, Hoàng hậu nương nương tín nhiệm nàng như vậy, nàng lại không một lòng đi theo đảng của Hoàng hậu.
Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu,
Nhà ngoại của Thục phi nương nương hoạt động khắp trong cung, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của nhà ngoại Thục phi, có phải Hoàng thượng đã có quyết định với vị trí Thái tử rồi không?

Chính là đạo lý này.
Lâm Di ăn cơm với lão thái thái nhánh cả rồi lên xe về phủ Khang Quận vương.
Lâm Di gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhõm,
Hiện giờ cục diện chính trị bất ổn, chính là lúc cần ngôn quan.
Phụ thân tránh mũi nhọn cũng là vì tương lai, đạo lý không phá đi thì không xây cái mới được mà người ta thường nói chính là điều này.

Đương nhiên rồi, Lâm Di rót nước cho Chu Thập Cửu,
Nếu nói là hiểu Hoàng thượng, thì ai có thể so với Hoàng hậu nương nương, người chung gối chung giường chứ.

Chu Thập Cửu uống ngụm trà, mắt lấp lóe, khiến người ta không nhìn thấu,
Tình cảnh hiện tại của Hoàng hậu nương nương cũng không được tốt lắm, thời khắc mấu chốt lại có thể nói những lời này với em, cũng là vì tín nhiệm em.

Lúc ở trong cung Lâm Di không nghe được chuyện này,
Tranh gì vậy?

Tiếng của Chu Thập Cửu nhẹ nhàng chậm rãi,
Là bức vẽ Mẫu Tử Đồ được Tiên hoàng sai hoạ sĩ trong cung về trước lúc lâm chung, tranh vẽ Thái hậu nương nương nắm tay Hoàng để lúc nhỏ.
Lâm Di nhìn xung quanh,
Theo con gái thấy, lần này phụ thân rời Kinh là việc tốt, nào có triều đại nào thiếu được ngôn quan, bây giờ trong Khoa Đạo không ai dám nói gì cũng tốt, trái lại có thể chứng minh việc phụ thân thẳng thắn can giám là đáng ngưỡng mộ.
Nếu không phải thể thì Hoàng hậu nương nương cũng đã không nhắc nhở nàng.
Trần Doãn Viễn nhìn về phía Lâm Di.
Mặc dù nghe Lâm Di nói vậy tâm trạng Trần Doãn Viễn cũng thả lỏng hơn, nhưng ông vẫn cảm thấy rời Kinh như vậy có hơi vội vàng, Trần Doãn Viễn tới thư phòng thu dọn đồ đạc, tiểu Tiêu thị phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Lão thái thái nhánh cả ngồi nói chuyện với Lâm Di:
Mấy ngày trước con còn lo lắng thế, thế mà hai ngày nay lại suy nghĩ thấu đáo.

Lão thái thái nhánh cả suy nghĩ cẩn thận,
Xem ra bây giờ nhà ta chỉ có thể đóng chặt cổng lớn thì mới có thể tránh được tai hoạ.

Đóng chặt cổng lớn cũng chưa chắc có thể trốn được.
Thu dọn một chút hai hôm nữa lập tức đi.


Không cần đợi thêm nữa,
lão thái thái nhánh cả ngắt lời Trần Doãn Viễn,
Sai người chuẩn bị xe ngựa, sáng ngày mai lập tức xuất Kinh, bây giờ con không giữ chức quan, cho dù đi đâu cũng tiện.

người mới nhậm chức làm việc khác con, nên có mấy lão đại nhân tới cửa tìm con trò chuyện, mời con nghĩ biện pháp, con cũng không dám lắm miệng, chưa nói gì nhiều, chỉ nói chuyện phiếm rồi thôi.

Nói chuyện phiếm mà truyền đến tận trong cung.
Thục phi nương nương và Ngũ Vương gia muốn lợi dụng cơ hội này làm Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý.

Chu Thập Cửu kéo tay Lâm Di,
Nhạc phụ từ quan, ta từ trước đến nay chưa từng thể hiện lập trường, cho dù sự việc có phát triển thế nào, cũng không liên quan đến chúng ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.