Chương 316: Lấy lòng
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2071 chữ
- 2022-02-06 07:23:26
Lâm Di chậm rãi rời khỏi phòng ấm, quay về phòng trong nghỉ ngơi, vừa ngồi xuống thì Đoàn thái thái dẫn theo hai vị tiểu thư đến t8hỉnh an.
Tất cả mọi người đều phải mặc đồ trắng, hai vị tiểu thư đi giày vải bồi màu xanh nhạt trông vẫn thanh tú, trong 3mắt Đoàn Đại thái thái đầy tia máu, vẻ mặt mệt mỏi, lời nói ra nghe cũng yếu ớt.
Quất Hồng bưng trà lên, mọi người uống t9rà, Lâm Di mới chủ động hỏi,
Đoàn thái thái sao thế này?
Chẳng trách chị dâu trước mặt bà lại không sợ hãi như thế, hoá ra là có người ngoài xúi giục, Chu lão phu nhân cắn răng, hồi lâu mới nói:
Những năm qua ta đâu có bạc đãi nhà mẹ đẻ chứ, nhất là khi mấy đứa cháu trai thành thân, có đứa nào ta không tốn tiền tổn bạc giúp đỡ, giờ lại đi giúp người ngoài...
Bà ta cầm cán dao, ta càng đối tốt với bà ta, bà ta càng quá quắt.
Chỉ biết đến đòi tiền, lâu như thể đã bao giờ hỏi thăm ta và Nguyễn Cảnh nửa câu hay chưa? Không cho, lần này một cốc tiền ta cũng không cho bọn họ.
Thân ma ma nhìn quanh, thấp giọng khuyên can,
Dù sao cũng là người một nhà, lão phu nhân nhịn một chút, cho ít tiền rồi nói tốt để lão thái thái trở về.
Những năm qua không phải đều thế sao.
Chu lão phu nhân nhíu mày,
Đại thái thái và hai vị tiểu thư đâu? Đi đâu rồi?
Thân ma ma thấp giọng đáp:
Ở trong phòng Quận vương phi.
Nói nghiêm trọng như vậy, Lâm Di cũng không hỏi nữa, ánh mắt chuyển đến trên người hai vị tiểu thư Đoàn gia.
Tam tiểu thư đeo sa hoa màu trắng, tóc búi cao, đôi mắt trong trẻo, nhân lúc mọi người không để ý đánh giá cách bài trí trong phòng, nhìn thấy ngọc kỳ lân cạnh giường sáng long lanh thì hâm mộ, dời mắt về cái bụng to của Lâm Di, sau đó mới giả vờ điềm tĩnh như không nâng chén trà lên uống.
Lâm Di mỉm cười, đây là náo loạn cái gì vậy, rốt cuộc vì sao Đoàn gia lại đến?
Lâm Di ở bên này tán gẫu chuyện nhà với Đoàn Đại thái thái, còn Đoàn lão thái thái khóc hết nước mắt trong phòng Chu lão phu nhân.
Hết lần này đến lần khác hương nến đều bị chuột cắn, tôi đã biết mùa màng không tốt, ai ngờ lại đến mức này.
Hôm qua lư hương đang thờ cúng bị mất, phật đường nhà tôi còn bị cháy, đây là sắp xảy ra đại sự, tôi tìm người đến xem sao.
Không hỏi thì còn tốt, nàng vừa mới hỏi thì nước mắt của Đoàn 6Đại thái thái lập tức tuôn rơi,
Mấy ngày nay trong nhà không yên, lão thái gia nhà tôi cơ thể không ổn, lúc trước chỉ cần uống t5huốc là được rồi, bây giờ uống thuốc gì cũng không có tác dụng.
Nói rồi bà ta ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Lâm Di, giống như vẫn chưa được thoả lòng.
Lâm Di nhìn ra manh mối, thấp giọng hỏi,
Đại thái thái có gì khó nói sao?
Sắc mặt Đoàn thái thái khó coi,
Quận vương phi đang có thai, có vài lời vẫn không nên nói ra, tránh dọa Quận vương phi động thai khí.
Lời Thân ma ma vừa dứt, ánh mắt Chu lão phu nhân liền trở nên nghiêm túc,
Đi bao lâu rồi?
Thân ma ma đáp:
Khoảng nửa canh giờ rồi.
Nửa canh giờ, không đơn giản chỉ là chào hỏi.
Sắc mặt Đoàn lão thái thái không tốt,
Cô nãi nãi nói như vậy thì giống như tôi đến để đòi tiền, ai mà chẳng biết cô nãi nãi hứa với Phổ Viễn đại sư sẽ tu sửa chùa miếu xây kim tháp, bây giờ kim tháp mới xây được một ít đã gác lại đó, còn không phải đã hứa mà không làm sao? Chuyện nhà tôi vì ca ca cô bệnh mà xây Phật đường và tiền đường không phải cô không biết, bây giờ tiên đường bình an vô sự mà Phật đường lại cháy.
Đây không phải có liên quan đến cô nãi nãi thì liên quan đến ai chứ? Cô nãi nãi liên luỵ khiến cho phủ Tín Thân vương và phủ Kính Quận vương liên tục gặp tai ương, sao lại không nghĩ đến điều này chứ? Nếu không tìm cách hoá giải, thì cái phủ này chẳng biết bao giờ mới được sống yên ổn.
Ngày thường không đến nhà, Nguyễn Cảnh xảy ra chuyện cũng chẳng thấy bóng bọn họ, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện lại một mực đổ lên đầu bà, Chu lão phu nhân nhìn miệng của Đoàn lão thái thái lúc đóng lúc mở thì thấy như bị rót một muối dầu, vừa nóng lại vừa buồn nôn, dường như chỉ cần mở miệng đã có thể phun ra, lúc lâu mới cố nhịn nói:
Vậy chị dâu nói nên làm thế nào?
Nhưng mà cái miệng đó của Đoàn lão thái thái...
cái gì cũng có thể nói.
Thân ma ma vô cùng lo lắng,
Không bằng khuyên họ, ổn định trước mới được.
Đoàn lão thái thái nhìn xung quanh thấy không có người ngoài,
Nào phải ni cô nào, là đồ đệ của Phố Viễn đại sự, Liễu Mục sư phụ, cô nãi nãi có quen biết Phố Viễn đại sư, nếu không tin thì đi hỏi xem có việc này không.
Cô gia mới mất, trong nhà tôi có việc gì cũng không muốn làm phiền cô nãi nãi, nhưng việc này chắc chắn không phải việc chúng tôi có thể xử lý được.
Chu lão phu nhân vừa suy nghĩ lời của Đoàn lão thái thái vừa nói:
Tôi đã đồng ý điều gì chứ, cho dù là đồ đệ của Phổ Viễn đại sư thì vẫn có thể sai, chị dâu đừng nên tin, vẫn nên tìm người tài giỏi chữa trị cho ca ca mới được, nếu có dược liệu gì tìm không được, tôi sẽ nghĩ cách.
Nói là bên này cô nãi nãi đã đồng ý với Phật tố, nhưng lại không làm nên bên trên trách tội, nếu không sao anh trai cô bệnh mãi không khỏi chứ.
Chu lão phu nhân nhíu mày, nhìn kỹ Đoàn lão thái thái,
Chị dâu nghe ni cô nhà ai nói vậy.
Tôi là con dâu Chu gia, nếu đồng ý nhưng không làm thì cũng liên luỵ đến Chu gia, sao lại liên luỵ đến nhà mẹ đẻ chứ.
Đoàn lão thái thái đáp:
Lão thái gia nghe được chuyện Phật đường thì bệnh càng nặng hơn, vùng vẫy muốn tới nói chuyện với cô nãi nãi, tôi phải vất vả khuyên can, theo tôi thấy, không bằng cô nãi nãi nói với phủ Tín Thân vương, ít nhất cũng phải xây xong Phật tháp, Thái hậu nương nương đột nhiên hoằng, xây Phật tháp cũng coi như là tận hiếu với Thái hậu.
Phổ Viễn đại sự là cao tăng đắc đạo đương nhiên sẽ không nói hẳn ra, chẳng lẽ cô nãi nãi lại không hiểu ý? Ca ca cô có qua lại với Liễu Mục sư phụ, bèn cầu xin Liễu Mục sư phụ, tạm thời hoá giải tai hoạ trước mắt, cô nãi nãi thấy có được không?
Ép bà phải đồng ý, thật ra còn có lời tiếp nữa, sắc mặt Chu lão phu nhân chẳng ngờ.
Chu lão phu nhân thầm cười lạnh, bà ta đã gây ra nghiệp chướng gì, mà có dạng anh trai chị dâu thế này, gả cho người chồng ăn cây táo rào cây sung, sinh ra đứa con trai làm gì cũng chẳng xong như Nguyễn Cảnh chứ?
Đoàn lão thái thái nói đến đây thì đắc ý, nói từ chuyện trước khi Chu lão phu nhân xuất giá anh trai và chị dâu đã chăm sóc thế nào, đến chuyện bà ta đi cùng lão tổ tông đến Tôn Thất doanh làm thông gia thể nào, Chu lão phu nhân không ngồi yên được nữa, sai Thân ma ma đỡ ra ngoài thay quần áo.
Ra khỏi phòng trong, Chu lão phu nhân nắm chặt tay, sắc mặt xanh xám, quay đầu nhìn Thân ma ma,
Bọn họ chế ta chết quá muộn đây mà.
Chẳng qua chỉ là doạ bà thôi, Chu lão phu nhân đáp:
Trong nhà mới phát tang, lấy đâu ra tiền mặt, nếu bà ta thật sự muốn thì lấy cho một ít dược liệu tốt, nếu đã muốn kết thân với Lâm Di, vậy thì chuyện hôn sự của hai vị tiểu thư bèn để Lâm Di giúp đỡ, bây giờ ta chẳng có gì cả, còn sợ bà ta ép buộc sao?
Nói đoạn Chu lão phu nhân nhìn Thân ma ma,
Ngươi đi hỏi thăm xem, Đại thái thái nói gì trong phòng Lâm Di.
Thân ma ma đáp ứng lui xuống.
Lâm Di nhìn Đoàn Tam tiểu thư nhanh nhẹn chia trà, trong chén trà sứ trắng có thêm một nhánh hoa mai, Lâm Di cúi đầu nhìn rồi cười khen,
Tam tiểu thư tuổi trẻ mà đã có tay nghề như vậy.
Đoàn lão thái thái nhìn Chu lão phu nhân không chịu tiếp lời, uống hợp trà, sau đó đặt chén xuống,
Hai đứa con gái của cháu trai cô đến giờ còn chưa định hôn sự, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng chưa lấy vợ, tình trạng trong nhà bây giờ cũng không thể so với lúc cô nãi nãi xuất giá, ca ca cô vì giữ mặt mũi mà chi tiêu càng lúc càng nhiều, cô nãi nãi vì Nguyên Cảnh làm nhiều chuyện vô tích sự, nhà tôi cũng dốc toàn lực ủng hộ.
Hiện giờ tiền thuốc của ca ca cô không ít, nhà tôi thu không đủ chi đã lâu, thế nên tình hình túng thiếu, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ đến cả tiền thuốc của anh trai cô cũng không bỏ ra nổi.
Tôi cũng không còn cách nào mới phải đến tìm cô, nếu tai hoạ này có thể vượt qua, nhà tôi cũng không bị kéo đổ, còn có thể sống qua ngày.
Ý của câu này nghĩa là đồ cưới của bà quá nhiều nên mới liên luỵ Đoàn gia.
Lúc trước chị dâu đã muốn dùng cái cớ này uy hiếp để gả cháu gái trong nhà cho Tôn Thất doanh, lúc ấy bà ta ứng phó bằng cách nói sẽ giúp đỡ tìm mối, giờ lại không thèm nể mặt, công khai tính sổ với bà ta.
Cái gì mà Phật đường bị cháy, chỉ là lấy cớ mà thôi, sợ bà ta bệnh không dậy nổi sẽ không kiếm được miếng lợi.
Đoàn Tam tiểu thư đỏ mặt,
Đều do trà của Quận vương phi tốt, tôi chỉ biết chút da lông thôi.
Thế này mà còn gọi là biết chút da lông, rõ ràng là sở trường.
Đoàn Đại thái thái cười nói:
Đứa con gái này của tôi chẳng biết gì khác, cả ngày chỉ học cái này, theo tôi thì cái này chẳng có tác dụng gì, tuổi này nên học nữ công cho tốt mới đúng.
Đoàn Tam tiểu thư nhấc khăn tay, cười nhìn mẫu thân, Quận vương phi biết thêu Tô Tú, nếu tay nghề của mẫu thân tốt, có thể dạy con thêu Tô Tú, con nhất định sẽ học cẩn thận.
Đoàn Đại thái thái không biết nên nói con gái thế nào.
Lâm Di khẽ cười, người Đoàn gia vốn đến để kể khổ, nàng cố ý giữ Đoàn phu nhân và tiểu thư ngồi lâu hơn một lúc, bầu không lập tức thành như vậy, Đoàn Tam tiểu thư muốn lấy lòng nàng, Đoàn Đại thái thái cũng nhìn được tâm tư của con gái, cứ ngươi một câu ta một câu như vậy, bầu không khí trái lại hoà hợp, bất giác nửa canh giờ đã trôi qua.
Ngồi trong phòng Lâm Di đã lâu, Đoàn Đại thái thái nhớ ra phải các từ, Đoàn Tam tiểu thư vẫn lưu luyến không rời, Lâm Di nói:
Nếu rảnh thì lại tới, ta ở nhà cũng chẳng có việc gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.