Chương 317: Sắp sinh
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2109 chữ
- 2022-02-06 07:23:25
Quất Hồng bừng trà mật ong đến cho Lâm Di, Lâm Di uống vài ngụm, thay quần áo nghỉ ngơi, ngủ một giấc dậy thì thấy bụng hơi nặng n8ề.
Củng ma ma nhìn Lâm Di nhíu mày, lập tức căng thẳng hỏi:
Quận vương phi không thoải mái ở đâu sao?
Chẳng qua3 chỉ là gió thổi cỏ lay mà thôi, đã ầm ĩ mấy lần, nàng cũng đã quen rồi, Lâm Di lắc đầu, đỡ ta đi lại chút, chắc do nằm nhiều quá9.
Bụng lớn đè lên người khiến cho cả người đau nhức.
Chu Thập Cửu vươn tay sờ khoé mắt Lâm Di,
Ngủ nhiều chút, mắt cũng đỏ rồi này.
Đã ngủ đủ nhiều rồi.
Lâm Di cười đáp,
Cứ nằm vậy chẳng bằng đứng dậy.
Chu Thập Cửu ôm lấy Lâm Di,
Ta đã nói với viện sử Thái Y viện rồi, chờ khi em sinh sẽ để nữ quan trong cung tới giúp đỡ.
Nhân Ngữ Thu nói đến đây, ánh mắt vừa thẹn vừa mừng.
Nhân lão thái gia có thể buông bỏ thành kiến tiếp nhận Trương Phong Tử, Lâm Di cũng vui thay cho Nhân Ngữ Thu,
Vậy thì tiên sinh hãy trông mong triều đình sớm mở lệnh cấm biển, chỉ cần có giao thương, triều đình sẽ có thể tiếp nhận được việc học ở ngoại bang.
Nhân Ngữ Thu oán trách nhìn Lâm Di,
Cứ cười ta đi, cô cũng chẳng khác, vì Quận vương gia mà toàn bộ phủ Quảng Bình Hầu phải cúi đầu.
Lâm Di nói chuyện Đoàn gia tìm đến cửa,
Trái lại làm việc nhanh, không riêng Liễu Mục sư phụ muốn lấy tiền từ Đoàn gia, mà Đoàn gia cũng muốn kiếm lợi từ lão phu nhân, cứ như vậy lại ăn nhịp với nhau.
Chu Thập Cửu cười hỏi:
Thẩm nương cho tiền rồi sao?
Lâm Di lắc đầu,
Đoàn gia không lấy được tiền chắc chắn sẽ ra ngoài nói, rất nhanh sẽ truyền khắp Tôn Thất doanh.
Chu lão phu nhân lấy lợi ích làm trọng, ngay cả với nhà mẹ đẻ cũng vậy, nếu không thì đã sớm trù tính hôn phối giúp Đoàn gia, lúc Đoàn phu nhân nhắc đến mấy vị tiểu thư, ánh mắt mang theo oán hận, rõ ràng có bất mãn với Chu lão phu nhân.
triều đình lùng sục khắp nơi...
sau này thành thân chẳng lẽ lại để Nhân Ngữ Thu tiên sinh trốn chui trốn lủi với Trương Phong Tử sao? Đến cả người học trò như nàng còn thấy việc này khó quyết, huống chi là người cha hiền như lão thái gia chứ.
Nhân Ngữ Thu đáp:
Trương công tử nói triều đình đã mở lệnh cấm biển, chắc chắn sẽ mang tin tức từ ngoại bang về, mặc dù chuyện của ngoại tộc lúc đầu sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng thời gian dài mọi người tập mãi cũng thành quen, không có nhiều suy nghĩ sai lệch như lúc đầu nữa, đến lúc đó chàng ấy cũng không phải trốn trốn tránh tránh.
Ăn sáng xong, ngoài cửa báo:
Nhân Ngữ Thu tiên sinh tới.
Lâm Di ra ngoài đón Nhân Ngữ Thu vào trong phòng nói chuyện, hai người uống trà xong thì Nhân Ngữ Thu bèn muốn bắt mạch cho Lâm Di, Lâm Di cười từ chối, sao có thể vừa đến đã bắt tiên sinh bắt mạch cho, bây giờ trong phòng đang yên tĩnh chúng ta nói chuyện mới được.
Nhân Ngữ Thu cười nói:
Thấy cô sắp sinh, đừng nói là người trong phủ cô, đến cả ta cũng rất căng thẳng, không để ta bắt mạch thì ta cũng không yên tâm được.
Chàng ấy không muốn đảm nhiệm chức vị gì trên triều đình, lại biết hành nghề y, tuy không thể cho vợ nhà lớn đại phú đại quý, nhưng không đến nỗi màn trời chiếu đất...
Nếu phụ thân không chịu đồng ý thì đời này chàng ấy cũng sẽ không cưới vợ.
Nói thành khẩn như vậy, ý của Trương Phong Tử là nhất định phải xin cưới Nhân Ngữ Thu tiên sinh cho bằng được, Lâm Di nhìn sắc mặt phức tạp của Nhân Ngữ Thu,
Lão thái gia đáp ứng rồi sao?
Giày vò một vòng rồi trở lại giường, vừa nằm xuống Lâm Di lại thấy bụng dưới căng trướng khó chịu, lăn qua lộn lại hai lần mới vất vả ngủ được, ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Thập Cửu đã thượng triều, Củng ma ma ngồi ở ghế con bên giường nhìn nàng.
Lâm Di muốn đứng dậy, Củng ma ma bước lên trước đỡ,
Quận vương gia phân phó nểu Quận vương phi thấy không thoải mái thì mời bà đỡ đến xem sao...
Nói đến đây sắc mặt bà bỗng trở nên khó coi.
Lâm Di kinh ngạc nhìn Củng ma ma,
Sao thế?
Buổi tối Lâm Di nằm trên giường mà mãi không ngủ được, muốn đến buồng thay quần áo, cuối cùng không nhịn được mà ngồi dậy, cái chân nặng nề còn chưa di chuyển đã bị Chu Thập Cửu ôm dựa nhẹ vào gối,
Nguyên Nguyên muốn đi đâu? Ta đi cùng em.
Mái tóc dài của Chu Thập Cửu rủ xuống, giọng nói cực kỳ dịu dàng, hơi giống như đang thi thầm, rõ ràng vừa rồi đã ngủ, lại bị động tác của nàng làm tỉnh giấc.
Gần đây Hộ Quận doanh huấn luyện căng thẳng, Chu Thập Cửu đi sớm về trễ, chỉ có thể nghỉ ngơi mấy canh giờ này, Lâm Di nói:
Bên ngoài có Bạch Thược và Hồ Đào, ta gọi bọn họ là được, Quận vương gia nghỉ ngơi cho tốt đi, còn hai canh giờ nữa lại phải dậy rồi.
Nhân Ngữ Thu đáp:
Phụ thân hỏi phải chăng Trương công tử đã được nhà tu ngoại tộc chỉ dạy y thuật, Trương công tử bèn nói với phụ thân những điều đã học được trong mấy năm này,
nói đến đây Nhân Ngữ Thu dừng lại một chút,
những gì Trương công tử học được vượt xa ta, nếu gọi là nhân tài thì cũng hoàn toàn xứng đáng.
Có thể khiến Nhân tiên sinh nói như vậy, chứng tỏ học thức của Trương Phong Tử thật sự tốt.
Phụ thân ta kiểm tra một phen thì đồng ý, chẳng qua phải chờ đến khi triều đình bỏ lệnh trục xuất Trương công tử thì bọn ta mới được thành hôn, trước đó chỉ cần Trương công tử không từ hôn thì phụ thân ta cũng sẽ không hứa gả ta cho ai khác.
Chị dâu với em chồng vốn đã không dễ sống chung, hôm nay Chu lão phu nhân lại lạnh nhạt như vậy, một tý mặt mũi cũng không cho người nhà mẹ đẻ.
Chu Thập Cửu bưng trà cho Lâm Di uống,
Hoàng thượng đã phải thuyền ra biển.
Trên thuyền buôn chở không ít đồ mà Đại Chu làm, sợ rằng đã cản trở đường kiếm tiền của rất nhiều người, mặc dù những năm nay triều đình có lệnh cấm biển nhưng vùng duyên hải Phúc Kiển vẫn còn không ít thuyền tư nhân, hiện giờ quan phủ có đội tàu chính thức dẫn theo thuyền buôn, mọi người không kiếm được lợi ích thực tế, phía dưới thiếu tiền thì quan viên trong Kinh thiếu quà biếu.
Lâm Di nhìn Nhân Ngữ Thu lại nhớ đến việc của Trương Phong Tử, còn chưa mở lời, gương mặt Nhân Ngữ Thu đã ửng đỏ, nàng thấp giọng nói:
Mấy ngày trước Trương công tử đến cầu thân với phụ thân ta.
Lâm Di kinh ngạc nhướng mày,
Lão thái gia nói sao?
Hiện nay Trương gia đã xuống dốc, chưa biết Nhân lão thái gia có thể đồng ý hay không, kể cả có đáp ứng thì thân phận của Trương Phong Tử...
Lâm Di đành phải đưa tay ra.
Mọi thứ đều tốt, mạch đập có lực, xem ra phải chuẩn bị thật kỹ càng, tránh có động tĩnh lại luống cuống.
Trong phủ đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi, đừng nói là mấy ngày nữa, dù bây giờ nàng muốn sinh thì Củng ma ma cũng sẽ sắp xếp ổn thoả.
Củng ma ma đáp ứng tiến lên đỡ Lâm Di dậy, hai chủ tớ chầm chậm đi 6dạo trong phòng, cho đến lúc Chu Thập Cửu quay lại, Lâm Di vẫn chưa dừng lại.
Chu Thập Cửu cởi áo choàng trên người, sưởi5 ấm tay ở buồng sưởi rồi mới tiến lên kéo tay Lâm Di,
Đừng quá mệt mỏi, đi vài bước là được rồi.
Lâm Dinghe vậy thì muốn cười,
Ngụy đã nói rồi, lúc này hoạt động nhiều một chút cũng không sao.
Vẻ mặt Củng ma ma vô cùng lo lắng,
Người Quận vương phi ướt mồ hôi, vẫn nên mời ngự y tới xem.
Nàng không cảm thấy không thoải mái, chắc do trong phòng quá nóng, nàng lại mặc nhiều đồ,
Không sao, chỉ quá nóng thôi, ta cũng không thấy đau chỗ nào, ma ma không cần gấp, cách thời gian dự sinh mà ngụy tính còn hơn nửa tháng cơ.
Mấy người Bạch Thược hầu hạ Lâm Di mặc quần áo, Củng ma ma tận mắt thấy Lâm Di đứng dậy đi lại thì mới yên tâm.
Chu Thập Cửu nói:
Phủ Kính Quận vương lắm thấy nhiều ma, chỉ cần có người nói đã từng gặp Trương Phong Tử, chỉ sợ lập tức có quan phủ đến tra rõ.
Phủ Kính Quận vương đã không an toàn, Lâm Di ngẩng đầu nhìn,
Vậy phải làm sao?
Chu Thập Cửu thấp giọng nói:
Ta muốn tìm cơ hội đưa hắn xuất Kinh.
Lâm Di nhìn thấy nụ cười hiền trên mặt Chu Thập Cửu, chàng đứng dậy lấy giày thêu đi vào chân Lâm Di,
Dù sao thì ta cũng chẳng có việc gì.
Rõ ràng là cùng đi với nàng, tiếng nói nhẹ nhàng giống như đang cầu xin, khoé miệng giương lên, vô cùng dịu dàng.
Lâm Di dựa vào Chu Thập Cửu đứng dậy, hai người đi tới buồng, bên ngoài Bạch Thước nghe được tiếng thì vội phân phó nha hoàn mang nước ấm đến.
Đợi đến khi tin đồn lắng lại thì lại tính.
Cũng chỉ có thể làm vậy,
Lâm Di nhớ ngày mai Nhân Ngữ Thu tiên sinh sẽ đến,
Ta sẽ nói trước với Nhân tiên sinh, tránh để nàng ấy lo lắng.
Nhân lão thái gia vẫn khoẻ mạnh, nếu không phải Nhân tiên sinh không yên tâm nàng đang mang thai thì đã sớm cùng Nhân lão thái gia trở về Phúc Ninh.
Hiện nay trên triều lại có tranh luận về việc giao thương với ngoại bang, cũng chẳng dám nói rõ ra, chỉ nhắc tới lời đồn về nhà tu ngoại tộc mê hoặc lòng người nhằm phản đối triều Đại Chu.
Nhắc đến nhà tu ngoại tộc, Lâm Di nhớ tới Trương Phong Tử,
Đổng Trường Mậu còn đang ở trong Kinh, vừa lúc có thể tìm ra Trương Phong Tử.
Mọi việc chàng còn chưa nói rõ ràng, Lâm Di đã hiểu được ý bên trong.
Chu Thập Cửu bị Quách thị doạ sợ, sớm đã sắp xếp, Lâm Di cúi đầu cười,
Không cần đâu, thời gian ta mang thai Nhân tiên sinh vẫn luôn điều dưỡng, còn tìm bà tử chỉnh vị trí bào thai, nhất định có thể thuận lợi sinh con, không cần làm to chuyện.
Đề phòng trước vẫn hơn.
Chu Thập Cửu hỏi Lâm Di,
Hôm nay ở nhà làm những gì?
Mắt thấy sắp lâm bồn, Chu Thập Cửu cũng nói nhiều hơn, chuyện to chuyện nhỏ đều muốn hỏi rõ, còn sợ bỏ sót, hỏi nàng xong lại hỏi Củng ma ma.
Phụ thân nguyện ý đứng về phía Hoàng hậu nương nương, trong lòng nàng cũng suy nghĩ như vậy, Hoàng hậu nương nương nhân từ, phe Hoàng hậu phần lớn là quan chính trực, cho dù là Thường Quang Văn hay ngôn quan ở Khoa Đạo, hay là Quả Thân vương phi tuẫn táng theo chồng, đều khiến người ta bội phục.
Nàng không do dự mà thuyết phục cha bỏ chức vụ ở Khoa Đạo, cũng bởi vì nàng tin tưởng Chu Thập Cửu, bằng lòng đứng về Chu Thập Cửu.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh vẫn chưa rời phủ, Chu Thập Cửu đã cho người đưa tin về, buổi chiều hôm nay muốn đưa Trương Phong Tử xuất Kinh.
Lâm Dinói tin này cho Nhân Ngữ Thu, vẻ mặt Nhân Ngữ Thu ảm đạm.
Lâm Di thấp giọng nói:
Mấy ngày nữa tiên sinh trở về Phúc Ninh lại có thể gặp được rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.