Chương 320: Có con


Lâm Di gật đầu, để Quất Hồng bưng đồ ăn đến.

Ăn cơm xong, người lại có thêm chút sức lực, nhưng đau đớn lại như không chịu th8ua, từng cơn từng cơn ập tới, thế nhưng nàng lại không thể đầu hàng, một chút sức ấy rất nhanh đã được dùng hết, quần áo trên người 3cứ ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, cả người giống như bị xay nghiền, khiến nàng không biết làm thế nào mới được.
Thả lỏng, thả lỏng, cố hết sức để thả lỏng, nếu cứ thế này thì s6ẽ không sinh đứa bé ra được.
Lâm Di nhắm mắt lại cẩn thận đếm nhịp thở, cố gắng để cho hô hấp nhẹ nhàng hơn.
Sau khi đã trải qua rồi thì mọi chuyện cũng đều phai nhạt, bây giờ nghĩ lại thì thế này cũng tốt, phàm là đồ trân quý thì đều khó mà cầu được, đối với nàng thì chuyện tình cảm này là thế, bé con trong bụng cũng như vậy.
Những gì đã trải qua kiếp trước đã dạy cho nàng, nếu nàng đã nghĩ cách để nắm thứ gì trong tay, thì là ai cũng không thể cướp đi được.
Trước khi Lâm Di nhẹ buông tay thì trời đã tối hoàn toàn.
Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm thấy tay mình lại bị ai đó nắm chặt, sức lực lớn chẳng buông nàng ra một chút nào, Lâm Di mơ màng mở to mắt, đập vào mắt là vẻ mặt lo lắng của Nhân Ngữ Thu tiên sinh, ánh mắt hướng lên trên mới thấy Chu Thập Cửu đang ôm nàng.
Nếu không phải nàng khó sinh, Chu Thập Cửu cũng không để Trương Phong Tử đến phủ.
Lâm Di sinh con thuận lợi, hạ nhân trong phòng chính mới lui xuống, trong phòng dần dần yên tĩnh, Củng ma ma chạy tới truyền tin ở ngoại viện, Trương Phong Tử bị người ta đưa đi, sắc mặt Nhân Ngữ Thu trở nên tái nhợt.
Lâm Di lại nằm lên gối, tóc mai ướt sũng, trong lòng biết Chu Thập Cửu không được vào phòng sinh, nhưng lại không có sức đẩy chàng ra, ánh mắt cứ vậy mà rơi trên đôi tay đang nắm tay nàng kia.
Kiếp trước chàng buông tay, kiếp này lại nắm chặt tay nàng, nàng muốn sinh con ra, cả nhà họ đoàn tụ.
Lâm Di th9ở dốc, phía dưới sườn như bị đạp một cú.
Là đứa bé.
Nhân Ngữ Thu không dám trì hoãn thêm, lấy châm đã chuẩn bị ra, Lâm Di bất giác có tay giữ trên mu bàn tay của Chu Thập Cửu, Chu Thập Cửu dịu dàng nói:
Nguyên Nguyên, không sao đâu, nhất định cả hai mẹ con đều sẽ bình an.

Khoé miệng chàng khẽ nhếch lên, gương mặt anh tuấn đang mỉm cười, ánh mắt rơi trên mặt nàng, nhưng nàng lại nhìn thấy sự run rẩy trong mắt chàng.

Thế tử giống cô.
Nhân Ngữ Thu cười nói,
Hai mẹ con nằm cùng nhau, giống như là cùng một khuôn khắc ra.

Gương mặt Nhân Ngữ Thu tiên sinh thả lỏng, dường như chỉ vui mừng cho nàng, cũng không nhắc đến việc quan binh đang chờ ở ngoài bắt Trương Phong Tử.
Thân ma ma đáp:
Tình huống của Quận vương phi giống với mẹ đẻ, giày vỏ cả một ngày nhưng xương chậu vẫn chưa mở, không biết có qua khỏi hay không.

Chu lão phu nhân khẽ nhắm mắt.
Nhân Ngữ Thu gật đầu,
Đây là châm thúc sinh, thường thì sau khi châm một canh giờ thì đứa bé sẽ được sinh ra.

Từ trước đến giờ chưa từng nghe Nhân Ngữ Thu nhắc đến châm thúc sinh, đôi mắt của Lâm Di dần trở nên trong veo.
Nhớ tới kiếp trước, nàng oán hận thế đời bất công, từng hận cả Chu Thập Cửu, nàng không hiểu được, vì sao cuộc đời nàng lại có nhiều trắc trở như vậy, người mà nàng tin tưởng dựa vào lại trong thời khắc mấu chốt lại cho nàng một kích như vậy.
Vì sao bọn họ lại không thể giống những đôi vợ chồng bình thường, cùng nhau trải qua hoạn? Vì sao giữa bọn họ lại có khoảng cách như vậy?
Cảm giác nặng nề này vô cùng quen thuộc, nàng đã lờ mờ trải qua rồi, nhưng rốt cuộc là lúc nào, Lâm Di từ từ nghĩ lại, bỗng nhiên trước ngực đau đớn, Lâm Di cúi xuống, trước ngực là lưỡi đao sáng loáng.
Cảm giác đau đớn kia truyền theo nhịp tim đến từng bộ phận trên cơ thể, vốn dĩ nàng đã không có sức, lại kiên trì không ngã xuống, cánh tay cố gắng hướng về phía trước.
Trong lúc mơ hồ Thân ma ma xông tới, buột miệng thưa:
Ngoài cửa có quan binh tới, muốn gặp Quận vương gia, phủ chúng ta che giấu phạm nhân...

Lời nói của Thân ma ma vừa dứt, tay của Nhân Ngữ Thu run lên.
Nhân Ngữ Thu cắm từng châm xuống, Lâm Di lại nhanh chóng cảm thấy đau đớn.
Lần này có Chu Thập Cửu ở bên, nàng thấy dường như không còn khó chịu như lúc nãy nữa, nhưng rốt cuộc vẫn khó để chịu nổi.
Chu Thập Cửu gục đầu ở bên tai Lâm Di, thấp giọng nói:
Kiên trì một chút nữa, một lúc nữa Nhân tiên sinh châm cứu là có thể bình an sinh con ra.

Lâm Di lại nhìn Nhân Ngữ Thu.
Dường như xe ngựa trước mặt sẽ dừng lại, người trên xe sẽ vươn tay cứu nàng.
Đến loài giun dế còn ham sống, hoá ra nàng cũng sợ chết.
Đã ở bên nhau, vì sao không thể đơn giản đầm ấm, mà lại gập ghềnh đến như vậy, tình cảm vốn nên tốt đẹp, lại phải nếm trải ngọt bùi đắng cay,
Cơn đau kịch liệt truyền đến, Lâm Di cắn chặt môi, nhắm mắt lại, vậy mà nàng vẫn rung động với chàng như cũ, bất giác mà vượt qua khoảng cách này.
Chẳng qua bây giờ đã không hi vọng nữa, cuối cùng Lâm Di không chịu nổi nữa, cánh tay mềm nhũn rũ xuống, hơi thở ngày càng yếu ...

Sao rồi?
Chu lão phu nhân thấp giọng hỏi.
Nàng số5ng lại một kiếp, bé con trong bụng là hy vọng của nàng, Lâm Di mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, ý thức dần dần rời rạc, đau đớn dần dần trôi xa, nàng muốn nghỉ một lúc.
Chỉ nghỉ một lúc thôi, rồi nàng sẽ có sức để sinh con ra.
Nữ quan còn đang chậm rãi xoa bụng Lâm Di, Lâm Di vốn dĩ đã cực kỳ mệt mỏi, thế nhưng sinh con rồi lại không muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhũ mẫu tắm rửa sạch sẽ cho bé, lại ôm trở lại đặt bên người Lâm Di.

Là Thê tử.
Bên tại truyền đến tiếng của bà đỡ, Lâm Di mở to mắt, bé con trong ta lót dường như đã nhận hết ấm ức, run rẩy khóc không ngừng.
Nhũ mẫu nhận đứa bé từ tay bà đỡ, đung đưa hai lần, đứa bé mới ngừng gào khóc.
Chu Thập Cửu gật đầu nhìn về phía nữ quan.
Nữ quan vô cùng thông minh, hiểu rõ ý của Chu Thập Cửu, lập tức nói:
Cuống rốn đã cắt, Quận vương gia yên tâm, bên này đã có bọn ta chăm sóc.

Lúc này Chu Thập Cửu mới buông tay Lâm Di, nhanh chân bước ra khỏi nội thất.
Nhóm bà đỡ đổi ga giường, dọn dẹp xong phòng trong thì Nhân Ngữ Thu mới bước vào nhìn Lâm Di.
Nhưng đây là công khai làm trái chuẩn mực của triều đình, Lâm Di lo lắng.
Vẻ mặt Chu Thập Cửu hơi kiêu căng, bình thường Chu Thập Cửu ôn hoà, thật ra vẫn tuỳ hứng làm liều, vậy mà lúc này dáng vẻ ấy lại làm cho nàng yên tâm.
Thân ma ma lập tức cảm thấy như ánh mắt ấy mang theo khí lạnh thấu xương, lòng bà ta giật thót, những lời còn lại vẫn đang treo trên miệng, lại không thể nào nói ra được.
Nhưng khi nhìn Lâm Di, ánh mắt Chu Thập Cửu lại vô cùng dịu dàng,
Em yên tâm, bên ngoài có ta, ai cũng không dám xông vào làm càn.

Thân ma ma nói thẳng ra,
Quận vương gia sẽ không trơ mắt nhìn, đang nghĩ cách tìm người giúp.


Để hắn suy nghĩ,
Chu lão phu nhân nói,
Khó khăn lắm mới có một lần khiến hắn nóng ruột nóng gan, chúng ta xem hắn có thể làm gì.

Nỗi đau xé tim gan trôi qua, Nhân Ngữ Thu ra ngoài trưng cầu ý kiến của Trương Phong Tử, lại châm một châm nữa, lần này Lâm Di lại cảm thấy đau đớn dần dần bớt đi.
Bà đỡ tới kiểm tra, sau đó mừng rỡ mà thúc giục nàng,
Quận vương phi, một lúc nữa lại dùng sức.


Không riêng gì nàng ta, người phụ nữ nào sinh con mà không phải là đến cửa điện của Diêm vương báo tin, ông trời có mắt, muốn để nàng ta biết rằng làm mẹ vất vả thế nào.

Trong phòng xép không có người nào khác, tất cả mọi người đều đang đợi lệnh ở chính thất.
Nhân Ngữ Thu khẽ mím môi, hạ giọng,
Là Trương công tử dạy ta.

Không phải Trương Phong Tử đã xuất Kinh rồi sao? Chẳng lẽ vì chuyện của nàng mà quay trở lại? Như vậy khó tránh khỏi bị chú ý.
Bà đỡ hô:
Sắp rồi, sắp rồi, thấy đầu rồi.

Dòng nước ấm tuôn ra, trong phòng lập tức truyền đến tiếng khóc nỉ non vang dội.
Bé con lặng yên đánh giá xung quanh, Lâm Di ngẩng đầu nhìn Chu Thập Cửu, trên mặt Chu Thập Cửu là nụ cười sung sướng.
Lâm Di nhớ đến chuyện Trương Phong Tử,
Ta không sao, ở đây không còn chuyện gì nữa, Quận vương gia vẫn nên đến tiền viện.

Nhóm bà đỡ ba chân bốn cẳng cột chắn trên bụng nàng, một trái một phải ngồi hai bên, đợi khi nàng dùng sức thì hai đôi tay cố gắng đẩy xuống phía dưới.
Một lần, hai lần, ba lần, Lâm Di chỉ nhớ nắm chặt tay, dùng hết sức.
Mặc dù Chu Thập Cửu đang khuyên nàng, nhưng trong lòng lại lo lắng.
Trong phòng đã đốt nến, từ lúc nàng đau bụng đến giờ đã qua mấy canh giờ.
Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu, chẳng lẽ bây giờ Trương Phong Tử đang ở phủ Khang Quận vương? Đổng gia và triều đình đang tìm người khắp nơi, Trương Phong hồi Kinh chẳng khác nào tự chui đầu vào lười, huống chi lại trực tiếp đến phủ Khang Quận vương, bên ngoài ai cũng biết nàng đang sinh con, cho dù là người Đổng gia hay là phe Ngũ Vương gia cũng sẽ không phải phí sức để nghe ngóng tin tức.
Chu Thập Cửu nhìn Thân ma ma.
Ánh mắt Thân ma ma lấp loé, bà ta dần hiểu ra.
Chu lão phu nhân nói:
Đại gia Cát gia là do hắn nghĩ cách nên mới được cứu, bây giờ triều đình đang tra những người qua lại với nhà tu ngoại quốc, xem lần này hắn còn có thể tìm người cứu vợ mình được hay không.

Không biết ai ở bên cạnh thấp giọng nói:
Quận vương phi người không được ngủ, kiên trì thêm một chút nữa thôi.

Lâm Di gật đầu qua quýt, nhưng không mở được mắt ra.
Nhân Ngữ Thu rút châm ra.
Hơi thở của Lâm Di lại trở nên thông suốt.
Ngoài mặt Trương Phong Tử là vì có quan hệ mật thiết với nhà tu ngoại tộc nên mới bị trục xuất ra khỏi Kinh thành, nhưng thật ra là vì phá hỏng chuyện tốt của Đổng Trường Mậu, điều này Lâm Di và Nhân Ngữ Thu đều hiểu rõ.

Trong phòng không có người ngoài, Lâm Di thấp giọng nói với Nhân Ngữ Thu:
Tiên sinh yên tâm, Quận vương gia nhất định sẽ nghĩ ra cách.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.