Chương 321: Tình th m
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1817 chữ
- 2022-02-06 07:23:45
Chu Thập Cửu nắm chặt tay, ôm Lâm Di vào trong lòng, khẽ mỉm cười,
Đã ngủ hai ngày rồi, có thấy tốt hơn không.
Ch8ỉ chớp mắt đã hai ngày trôi qua, chẳng trách Chu Thập Cửu lại thành như vậy.
Chu Thập Cửu nói như vậy nhưng tay vẫn kéo Lâm Di qua,
Nguyên Nguyên không biết, ta có vài thói quen không sửa được, đổi phòng thì sao ta có thể ngủ được chứ.
Sau khi gả cho Chu Thập Cửu, nàng đã quen với cách giải thích như vậy, Lâm Di dựa vào ngực Chu Thập Cửu, yên bình mà nhắm mắt lại,
Quận vương gia đã gầy hơn nhiều, phải bồi dưỡng lại thật tốt.
Chu Thập Cửu kéo tay Lâm Di,
Vẫn chưa, triều đình có cái nhìn không thống nhất về vụ án này, có người cảm thấy xử như vậy quá nặng, có người thấy tốt nhất là nên bắt giam lại,
miễn cho bọn họ dùng lời nói dao động lòng người.
Tranh luận là thật, chẳng qua điều này đã chứng minh Trương Phong Tử liên lụy đến người bên cạnh, Lâm Di nhìn về phía Chu Thập Cửu,
Ngự sử có vạch tội Quận vương gia hay không?
đụng phải một chỗ cực kỳ non mềm, mang thai mười tháng, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy được, dù chỉ một khắc nàng cũng không muốn rời.
Để ta ôm chút.
Lâm Di nhìn về phía nhũ mẫu.
Rất nhanh đồ ăn đã được bày đầy trên bàn nhỏ.
Khẩu vị Lâm Di không tốt, lại sợ đặt đũa xuống thì Chu Thập Cửu cũng không ăn nữa, nên mới kiên trì ăn hết một bát cháo, Chu Thập Cửu chỉ ăn hơn nàng nửa bát đã bỏ đũa xuống.
Nhìn thấy Củng ma ma vừa khóc vừa cười là đã biết hai ngày nàng hôn mê trong nhà đã loạn như thế nào.
Lâm Di nhớ tới,
Con đâu rồi? Hai ngày nay có tốt hay không?
Lâm Di đưa con cho Chu Thập Cửu nhìn, bé con bỗng nhếch môi.
Lâm Di không nhịn được cười.
Lâm Di nghỉ ngơi thêm một lúc, nhũ mẫu mới bế con đến.
Bé con trong tã lót khua tay múa chân nhìn rất có tinh thần.
Chu Thập Cửu đáp:
Dựa theo quy củ thì phải bị đánh rồi trục xuất ba nghìn dặm, phải có quan phủ giám sát định kỳ.
Như thế thì có khác gì bị bắt giam chứ, chẳng qua chỉ đổi cách gọi mà thôi, Lâm Di hỏi:
Đã đi rồi sao?
Chu Thập Cửu cúi đầu dán sát vào đỉnh đầu Lâm Di, Lâm Di khẽ đẩy Chu Thập Cửu,
Ta còn chưa tắm.
Hoá ra là khó chịu vì thế, Chu Thập Cửu nở nụ cười nhàn nhạt,
Ngày mai ta tới Thái Y viện hỏi Trình Ngày xem có thể dùng nước nóng lau người hay không.
Chu Thập Cửu lấy sách từ tay Lâm Dira, nụ cười trên mặt hoà nhã,
Vừa mới tỉnh lại đã muốn đuổi ta ra ngoài, nào có đạo lý như vậy.
Nàng vẫn chưa tắm rửa, hôm nay muốn cầm khăn lau đều bị ma ma cự tuyệt.
Lâm Di nhếch môi, nhìn Chu Thập Cửu, 3
Ta sao vậy?
Ánh mắt Chu Thập Cửu dịu dàng,
Sinh con xong thì suy yếu, Trương Phong Tử và Nhân tiên sinh đã châm9 cứu, cuối cùng cũng tốt hơn.
Nói rồi chàng vươn tay sờ thái dương của Lâm Di.
Bạch Thược vâng lời, phân phó tiểu nha hoàn đi sắp xếp.
Buổi tối Chu Thập Cửu trở lại, rửa mặt xong liền đến nằm bên người Lâm Di.
Chu Thập Cửu nhìn thoáng qua nhũ mẫu.
Nhũ mẫu lập tức hiểu rõ, hành lễ với Lâm Di rồi thưa:
Thể tử gia muốn uống sữa.
Lâm Di buông sách trong tay xuống, nhìn gương mặt gầy gò anh tuấn của Chu Thập Cửu,
Ta sai Quất Hồng trải giường ở Đông phòng, Quận vương gia vẫn nên qua đó ngủ, ta bên này vẫn đang trong tháng, ban đêm còn có bà tử ra ra vào vào, không tiện.
Ngày sinh Chu Thập Cửu vào phòng đã là điều tối kỵ, hai người nào có thể chưa đầy tháng đã ở chung, cho dù không có trưởng bối trói buộc, đồn ra ngoài cũng bị người ta chê cười.
Chu Thập Cửu cười đứng dậy, phân phó nha hoàn bưng nước tới rửa mặt, chỉ một lát sau đã cạo râu xong, thay bộ trường bào màu trắng, khôi phục dáng vẻ mặt tràn đầy sức sống lúc trước.
Hai người nằm trên giường nghỉ ngơi, Lâm Di hỏi đến Trương Phong Tử,
Sao rồi? Triều đình muốn xử lý thế nào?
Nhũ mẫu cúi đầu vâng lời, dạy Lâm Di cách ôm đơn giản, rồi nhẹ nhàng đặt bé vào lòng Lâm Di.
Bé con trong lòng nàng rất nhẹ, không giống như nàng tưởng tượng.
Lâm Di cũng ngẩng đầu, lẳng lặng đ6ối mặt với Chu Thập Cửu, giờ khắc này dường như đã trôi qua rất lâu, khiến nàng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Củng ma ma5 nghe được tiếng động ở trong phòng, vén rèm lên, nhìn thấy Lâm Di thì mắt lập tức đỏ lên, nước mắt chảy xuống, vội vàng dùng tay áo lau đi,
Nô tỳ đã nấu thuốc xong, giờ liền sai người mang đến.
Cả người nàng mềm nhũn, chỉ muốn ngủ, không thấy đói, Lâm Di quay đầu nhìn Chu Thập Cửu, người không ăn cũng không phải chỉ có mình nàng,
Sai phòng bếp làm chút đồ ăn, Quận vương gia cũng ăn một ít nhé.
Được.
Giọng Chu Thập Cửu cực nhẹ, chàng nhìn Lâm Di không chớp mắt.
Lâm Di lưu luyến không rời nhìn con, nhũ mẫu xoay người đến đón lấy, đứa bé được đưa đến ngực Lâm Di thì vung tay nhỏ, khiến cho Lâm Di không muốn buông tay.
Nhũ mẫu bể bé lui xuống, Chu Thập Cửu đỡ Lâm Di nằm,
Vừa tỉnh lại vẫn phải nghỉ ngơi thêm, mấy ngày nữa cơ thể tốt hơn thì bảo nhũ mẫu mang con tới phòng xép.
Chu Thập Cửu kéo tay Lâm Di để trên lưng mình,
Hoá ra là ghét bỏ ta gầy, em yên tâm đi, đợi em ra tháng thì ta cũng đã bù lại rồi, sẽ không làm cần em...
Nàng đâu có ý này chứ, Lâm Di đỏ mặt cười.
Chu Thập Cửu cười nói:
Có người vạch tội cũng tốt, bằng không thì võ tướng không thể tham gia vào chuyện chính sự, ta tự nhiên không thể nói thay cho Trương Phong Tử.
Lâm Di gật đầu, nếu như không phải dính líu tới bản thân, Chu Thập Cửu cũng không có quyền lên tiếng, Đại Chu có rất nhiều hạn chế với võ tướng nắm binh quyền.
Mỗi ngày ba lần thuốc được đưa đến, miệng Lâm Di dường như chẳng cảm nhận được vị gì khác nữa, chỉ có đắng, Lâm Di gọi Bạch Thược vào hỏi,
Ta chỉ nhớ sau khi sinh thì ngủ mât.
Nhắc đến ngày hung hiếm đó, Bạch Thược đỏ con mắt,
Sau khi sinh xong thì Quận vương phi chảy máu, nữ quan trong cung và bà đỡ đều bó tay, Nhân tiên sinh cũng không có cách nào cả, Quận vương gia nghĩ đến vị Trường tiên sinh kia, bèn ra ngoài tìm, rồi dẫn Trường tiên sinh từ tay quan binh trở lại, Trương tiên sinh cẩn thận chẩn trị, hết uống thuốc rồi lại châm cứu, mới khiến máu ngừng chảy.
Lâm Di gật đầu.
Bạch Thược lại nói:
Phủ Quảng Bình Hầu còn chưa biết rõ, Quận vương gia sai người giấu giếm, sợ lão thái thái vì vậy mà lo lắng.
Ngự sử vạch tội này của Chu Thập Cửu, chẳng những biết chuyện không báo, lại còn đoạt người về phủ.
Hai ngày nay người hôn mê không tỉnh, chỉ cần Quân vương gia hạ triều liền ngồi ngay cạnh giường chăm sóc, bọn nô tỳ cũng không dám thuyết phục.
Như vậy mà ngủ chung với Chu Thập Cửu, nàng cứ thấy là lạ, huống chi còn lâu mới đầy tháng, nghĩ tới nghĩ lui thì biện pháp tốt nhất vẫn là để Chu Thập Cửu dọn ra ngoài ngủ, tránh phải nhìn thấy dáng vẻ bẩn thỉu của nàng.
Chu Thập Cửu ôm Lâm Di,
Trong tháng không nên đọc sách, tránh tổn thương đôi mắt, nghe theo lời ma ma nói điều dưỡng thật tốt.
Người nàng cũng chẳng còn sức nữa, chỉ cần khẽ động liền cảm thấy trời đất như quay cuồng, cơ thể đã như này cũng chỉ đành sắp xếp như vậy.
Lâm Di nằm xuống rồi đưa tay ra sờ cằm của Chu Thập Cửu,
Quận vương gia cứ như vậy mà thương triều sao? Cho dù có con rồi, cũng không thể lập tức trở nên già như vậy, con còn nhỏ, Quận vương gia vẫn nên cạo râu mới tốt.
Chu Thập Cửu ôm Lâm Di trong lòng, vươn tay nhận bát thuốc từ tay nha hoàn,
Thích khóc, đặt trong xe đẩy thì lập tức khóc náo, nhũ nương đang bế.
Lâm Dinghe vậy thì cười, điểm này không giống Chu Thập Cửu.
Bên phía tổ mẫu không thể chẳng biết gì, chuyện của Trương Phong Tử nhất định là làm xôn xao dư luận, phủ Quảng Bình Hầu không làm gì, cũng là sợ đã không giúp được lại càng làm phiền hơn.
Lâm Di phân phó Bạch Thược,
Sai phòng bếp Lâm Diểm tâm lão thái thái thích ăn đưa tới phủ Quảng Bình Hầu, báo cho lão thái thái ta đã tốt hơn nhiều, để lão thái thái đừng quá lo lắng.
Đôi mắt rất sáng, mỗi đo đỏ, thỉnh thoảng cái đầu nhỏ lại xoay qua xoay lại nhìn xung quanh.
Lâm Di thử đưa tay ra...
Cho dù là có công lao hay là người tôn thất đều chỉ là lưỡi đao không có sự sống trong tay Hoàng thượng mà thôi, Hoàng thượng sẽ nắm thật chặt, như vậy mới không làm mình bị thương.
Bệnh của Lâm Di có chuyển biến tốt, Chu Thập Cửu cũng yên tâm, chờ Lâm Di ngủ rồi, Chu Thập Cửu mới tới nha môn.
Hỉ nộ ái ố đều giấu hết trong lòng.
Chu Thập Cửu cụp mắt,
Muốn ăn gì? Đã hai ngày không ăn gì rồi, có phải đã đói bụng hay không?
Dặn dò giống như nàng vẫn là một đứa trẻ vậy.
Ngự y nói phải điều dưỡng bảy bảy bốn chín ngày, thuốc cũng phải uống đến lúc đó.
Trong tháng cữ có nhiều điều cấm kỵ, không thể đọc sách, không thể ngồi lâu, không thể động vào kim khâu, đến cả chùm đầu cũng không được lấy xuống, khó khăn lắm mới nhịn được đến lúc ra tháng, nhưng vì nàng khó sinh, ngự y nói phải nằm thêm mười chín ngày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.