Chương 322: Chuyện kỳ lạ


Mấy ngày cô sinh con, Kính Quận vương phi bị đau chân, đến bây giờ vẫn chưa đi lại linh hoạt được.

Nhà ta có một người thím tới p8hủ Kính Quận vương làm khách, vừa tới cửa thuỳ hoa của phủ Kính Quận vương đã vừa khóc vừa cười, chúng ta đều bị doạ sợ hết hồn, chỉ có 3ta gan lớn mới dám đi với thím ấy.
Nói tới đây, mắt Tường thị sáng lên, khoé miệng chứa ý cười:
Ai ngờ được rằng, sau khi thím ấy rời 9khỏi phủ Kính Quận vương thì bình thường trở lại, không còn đau đầu, cũng không nói nhăng nói cuội nữa, chỉ là chúng ta khuyên thế nào đ6i chăng nữa thì bà ấy cũng không chịu đi dự tiệc, cũng làm khó cho Kính Quận vương phi phải đích thân xuất phủ một lúc lâu để trấn an rồ5i mới đưa thím ấy đi.

Hôm nay Tưởng thị vừa vào cửa đã hân hoan ra mặt, vừa bối rối lại vừa xấu hổ, Lâm Di không lạ gì chuyện này.
Lâm Di nói:
Vừa đúng lúc ta mang thai hay ăn cẩu kỉ, táo đỏ, củ từ với mấy thứ nữa, lát nữa ta cho người gói lại cho cô, hàng ngày ăn cũng có ích cho cơ thể.

Việc tu sửa lại tháp vàng là do nàng ta đề nghị với Tín Thân vương phi, ban đầu vô cùng thuận lợi, nhưng lại bị Khoa Đạo dâng tấu chương lên Hoàng thượng, tháp vàng đành không gây được, lời hứa trước Phật tổ của nàng ta còn chưa tròn vẹn thì trong nhà đã liên tiếp xảy ra những chuyện kì quái.
Kính Quận vương phi nghĩ tới tiếng sáo ban nãy, còn có cả bóng người đội mũ, về lại phòng thì mắt cá đột nhiên rơi ra ngoài, nhíu mày nhìn Lâm Di:
Yến hội đang yên lành, sao lại có người thổi khúc sáo bị thương như vậy, ta nghe thấy ở vườn hoa thì vô cùng hoảng sợ.

Tưởng thị nói:
Nhân dịp ngày giỗ của trưởng bối trong nhà thì lập đàn tràng, mời hoà thượng đạo sĩ tới quay cuồng một trận, tổn không ít tiền bạc, nhưng gần đây Kính Quận vương phi còn không ngừng đi tới Tín Thân vương phủ.
Người làm ở trong Tín Thân vương phủ cũng nói buổi tối hay bắt gặp bóng người, tin tức lan truyền rất nhanh khiến cho Tín Thân vương phủ còn cho người xách đèn đi tìm kẻ trộm không ngờ kết quả lại chẳng có kẻ trộm nào cả.

Quất Hồng vội vàng khoác áo choàng cho Lâm Di, Tưởng thị và Lâm Di vừa đi vừa trò chuyện.

Bên phía Kính Quận vương phi sao rồi?
Lâm Di khẽ hỏi.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào người Kính Quận vương phi, vì gắp thức ăn mà làm đổ cốc trà, chuyện như vậy vô cùng mất thể diện.
Hạ nhân đứng cạnh vụng về lau tay áo Kính Quận vương phi, Kính Quận vương phi bừng bừng lửa giận, đá hạ nhân ngã lăn ra đất.
Kính Quận vương phi rất thích ăn mắt cá, đưa đũa định gắp, ai ngờ vừa định hạ đũa xuống, mắt cá đã rơi ra, Kính Quận vương phi hoảng sợ tới mức rụt đũa lại, khiến cốc trà bên cạnh bị đánh đổ, nước trà thấm vào vạt váy.
Nữ quyến ngồi bên cạnh Kính Quận vương phi bất ngờ mà hô to, gọi đám hạ nhân mang khăn qua đây.
Nha hoàn kia luôn cúi đầu hầu hạ nên không thấy gì, chỉ lắc đầu.
Hai chủ tớ thật vất vả mới về lại được phòng khách, trong tiếng nói cười sôi nổi của đám nữ quyền, Kính Quận vương phi khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng, đúng lúc người hầu bưng món cá hấp lên.
Nhưng dù trông đứa bé có như thế nào cũng khiến lòng Lâm Di ngứa ngáy, hận không thể ôm vào trong lòng mỗi phút mỗi giây.
Củng ma ma và nhũ mẫu chăm sóc, bảo vệ đứa bé rất cẩn thận.
Tường thị lắc đầu:
Có nói thì cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, thím ấy từ xưa tới nay vẫn hay nghi thần nghi quỷ, nghe người làm nói chuyện phiếm mấy câu thôi mà cũng nổi giận được.

Hai người nói tới đây, Củng ma ma bước vào:
Khách tới rồi ạ, đang ngồi trong phòng khách, Hiến Quận vương phi đang tiếp đón ạ.

Kính Quận vương phi nhíu mày nhìn nha hoàn bên người:
Có nghe thấy tiếng gì không?

Nha hoàn kia cũng vội gật đầu:
Nói không chừng đó là nữ tiên sinh do phủ Khang Quận vương mời tới.

Khách khứa đã có mặt đủ, phòng bếp đã chuẩn bị xong cơm nước, Lâm Di cho người bày tiệc, mọi người lần lượt ngồi vào vị trí.
Tang kì quả Thái hậu nương nương đã qua, mọi người khó khăn lắm mới thoát ra khỏi tạng khí, mượn yến tiệc này mà chơi đùa một trận cho đã.
Họ rất sợ có ai tới đây không cẩn thận mà làm đứa bé bị thương, vậy nên ngày thường không hay ở bên Lâm Di mà toàn tâm toàn ý trông nom tiểu Thê tử.
Điều này làm Lâm Di vô cùng yên tâm, hài lòng.
Hạ nhân vội vàng xin tha, Lâm Di đứng dậy qua đó xem:
Xin Kính Quận vương phi bớt giận, chuyện là thế nào?

Giọng nói Lâm Di không cao không thấp, Kính Quận vương phi nhìn sang, đón lấy ánh mắt sáng ngời của Lâm Di, cho rằng nàng đang nhìn nàng ta chật vật, nhân dịp nàng ta không để ý còn cố tình nhìn thoáng qua mắt cá trong khay.
Tưởng thị đỏ mặt:
Vậy ta xin nhận, hôm khác còn muốn thay quần áo cho Thế tử gia nhà cô kìa.
Trong tương lai, ta cũng muốn chuẩn xác, lần đầu đã sinh con trai.

Đề tài như vậy lập tức phá tan không khí đang náo nhiệt.

Lão thái gia nhà chúng ta vừa mới mất, yến tiệc trong nhà cũng không tổ chức lớn, tiền viện cũng không có khách ở, chỉ có đám nữ quyến chúng ta họp mặt, cũng không mời đoàn hát và nữ tiên sinh.
Lâm Di nói rồi nhìn Củng ma ma phân phó:
Đi điều tra xem có ai thổi sáo trong vườn làm kinh động Kính Quận vương phi hay không?


Mấy đứa bé trong Tôn Thất doanh dạo gần đây đâu có xinh xắn được như Thế tử gia của Khang Quận vương đâu.

Nhìn thấy đứa bé chốc chốc lại chép miệng nhìn xung quanh bằng ánh mắt tò mò, đôi mắt xếch còn hơi bé do vừa mới sinh ra, đầu thấy tí xinh xắn dễ thương nào, nói đứa bé giống y hệt nàng có lẽ do gương mặt Chu Thập Cửu quá anh tuấn, thằng nhóc này thật sự không hề có phong thái của cha mình.
Lần thứ ba, cành hoa rơi vào tay Lâm Di, Tưởng thị đề nghị làm thơ, mấy vị phu nhân biết làm thơ trong yến hội cũng đồng tình, mọi người lại náo nhiệt một phen, Kính Quận vương phi ngồi trong góc nhướng mày, thầm cười nhạt.
Mọi người lại chơi thêm mấy vòng nữa, nữ quyến uống rượu hoa quế.
Lâm Di nhìn dáng vẻ Tưởng thị thì cũng mỉm cười, Tưởng thị thật thông minh, cứ như vậy thì nhất định Kính Quận vương phi sẽ cảm thấy nhà mình có điều gì không sạch sẽ.
Lâm Di nói:
Vậy người thím đó có nói ra không?

Mọi người bỗng chốc cười vang, ép Lâm Di kể chuyện cười.
Lâm Di thoái thác không đồng ý, không thể làm gì khác ngoài uống rượu hoa quế.
Từ trước tới giờ đều là nàng bị người khác hãm hại, bây giờ tới lượt nàng tính kể người ngoài, đúng là đảo lộn thế cờ, Lâm Di nhìn Tưởng thị:
Cô thì sao? Có tin tức gì chưa?

Mặt Tường thị ửng hồng:
Chẳng giấu được cô cái gì, mới qua hai tháng thôi, chưa nói lên được điều gì hết.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, nhũ mẫu đưa tiểu Thế tử xuống uống sữa mẹ, Lâm Di và các vị phu nhân ngồi lại trò chuyện, mọi người mới nói vài câu chuyện phiếm, Kính Quận vương phi đã tới, mọi người đứng dậy hành lễ, Kính Quận vương phi ngồi lại dùng trà.
Phủ Khang Quận vương và phủ Kính Quận vương đã có bất hoà từ lâu, Kính Quận vương phi tới đây cũng chỉ là ngang qua sân khấu, đối phó qua loa giữ thể diện mà thôi.
Lâm Di nhìn đồng hồ cát, người mới đến đều là nữ tôn thất có qua lại với nàng, không chỉ tới chúc mừng mà còn là để giúp đỡ.
Lâm Di và Tưởng thị đứng dậy:
Chúng ta đi xem xem.

Cho dù trong Tín Thân vương phủ có động tĩnh cũng vẫn sẽ ổn định lại.
Nhưng vào thời điểm đó, người tìm được Phổ Viễn đại sư để tu sửa tháp vàng cũng là Tín Thân vương phi, chuyện này đã được định sẵn Tín Thân vương phi không hề liên quan.
Kính Quận vương phi nhíu mày nhìn sang nha hoàn bên cạnh:
Ngươi có nghe thấy không?

Nha hoàn kia không dám chậm trễ, lập tức nói:
Thật là có nghe thấy, Kính Quận vương phi còn nhìn thấy bóng người nữa.

Tất cả mọi người đều chỉ biết việc Kính Quận vương phi đánh đổ cốc trà, ai ngờ Kính Quận vương phi lại nhắc tới khúc sáo gì đó, Lâm Di cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn sang đám nữ quyến:
Quận vương phi nói tới khúc sáo gì cơ? Ban nãy chúng ta chỉ đánh trống truyền hoa, ai thổi sáo đấu cơ chứ?

Kính Quận vương phi ngồi trong một góc không muốn thân cận với Khang Quận vương phi, mọi người cũng biết quan hệ giữa hai nhà, tụ chung một chỗ khó tránh khỏi phát sinh mâu thuẫn, không ngờ thật sự có chuyện rồi.
Lâm Di nghe thấy lời khen ngợi lễ độ của mọi người:
Đúng là xinh xắn thật, giống Quận vương phi như đúc.


Vừa nhìn đã thấy thông minh rồi, nhất định sau này sẽ giỏi văn giỏi võ giống Quận vương gia.

Ngay trước mặt nhiều nữ quyến như vậy, Kính Quận vương phi không dễ xử trí.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới Quảng Bình Hầu trong Khoa Đạo tố cáo nàng ta ép mua đất đai, quan phủ lại đào ra thị thế trong vườn táo, bây giờ không những vườn cây bị quan phủ niêm phong, phủ Kính Quận vương cũng bị vướng vào kiện tụng, không biết bao giờ mới thoát thân.
Kính Quận vương phi cảm thấy không thú vị, không nói lời nào, may mà rượu hoa quế trong phủ Khang Quận vương vô cùng ngon, nàng ta ngồi một bên uống rượu một mình, đôi khi ngẩng đầu lên nhìn thấy các nữ quyến khác nhìn mình mà xì xào bàn tán.
Kính Quận vương phi cảm thấy tức giận, bảo nha hoàn bên cạnh đi theo tới nhà xí, trên đường đi, có tiếng sáo không biết truyền từ đâu tới, nức nở thê lương khiến người nghe chua xót.
Kính Quận vương phi cười thờ ơ:
Nàng ta chẳng mời được ai tốt lành, ngày đại hỉ mà khóc lóc thảm thương vậy.

Hai người đi về phía trước, Kính Quận vương phi như bị hoa mắt, thấy có người đội một cái mũ thật cao đi vụt qua mặt nàng, trang phục không giống như người bình thường, bỗng chốc hoảng sợ kéo áo nha hoàn bên cạnh:
Ngươi có thấy gì không...

Có người đề nghị muốn chơi truyền hoa.
Lâm Di sai hạ nhân chiết một nhành ngọc lan từ nhà kính trồng hoa tới, Tưởng thị chủ động đứng dậy muốn ra sau bình phong đánh trống, cây hoa truyền tới truyền lui qua tay mọi người, rồi hai lần đều tới tay Lâm Di.
Tưởng thị nói đùa nửa thật nửa giả, hai người rất mau tới phòng khách, các phu nhân Tôn Thất doanh đã lục tục kéo tới rồi.
Lâm Di sai nhũ mẫu ôm đứa bé tới cho mọi người nhìn, đứa bé được một trăm ngày tuổi mới được trưởng bối trong nhà bạn tên cho, nên bây giờ mọi người cứ gọi là Thế tử gia, Thế tử gia.
Ở trong phủ lớn chính là như vậy, gió thổi cỏ lay cũng dẫn đến vô số lời bàn tán, bảo sao nghe vậy, dần dần đồn thổi thành thái quá.
Nhưng Tín Thân vương phi đã lớn tuổi, cũng sẽ không luống cuống chân tay như Kính Quận vương phi đâu.
Lâm Di nói xong lại hỏi Kính Quận vương phi:
Quận vương phi có thấy người thổi sáo hay không?


Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Kính Quận vương phi lập tức trở nên tái nhợt.

Kính Quận vương phi mãi không nói lời nào, Lâm Di khẽ nói:
Ta có một bộ y phục mới may, nếu như Quận vương phi không ngại thì thay ra trước đã.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.