Chương 323: Có tật giật mình
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2023 chữ
- 2022-02-06 07:23:42
Hồ Đào nói:
Có lẽ không phải đâu ạ, nhóm người hầu đều chờ ở bên ngoài.
Nô tì đã đi hỏi rồi, không có ai từ bên đó8 qua đây hết ạ.
Lâm Di nhớ tới lần Hoàng hậu nương nương ban thưởng nữ quan, nhất định là vị nữ quan đó sau khi hồi cũng đã nói hết về tình hình trong phủ Khang Quận vương một lần, nếu không Hoàng thượng cũng sẽ không triệu kiến Chu Thập Cửu.
Hoàng hậu nương nương giúp đỡ nàng nhiều lần, nàng sinh con cũng có nữ quan chăm sóc, giúp đỡ từ đầu chí cuối, nếu không chắc chắn nàng sẽ phải khổ hơn.
Lâm Di ngẫm nghĩ một lát:
Lại phân phó nhà bếp chuẩn bị canh nóng mang tới để trấn an Kính Quận vương 6phi đi.
Hồ Đào dẫn tiểu nha hoàn lui xuống sắp xếp mọi chuyện, Lâm Di cười nói với nữ quyến bên cạnh.
Là nàng ta tính kế trước thì bây giờ tới lượt nàng ta giải quyết hậu quả.
Tiễn Tưởng thị đi rồi, lát sau Chu Thập Cửu xong việc ở nha môn hồi phủ.
Ta nói đúng theo sự thật, vợ con khó giữ tính mạng, đừng nói là Trương Phong Tử, cho dù là tu sĩ ngoại tộc thì ta cũng sẽ tìm bằng được.
Năm đó Hoàng hậu nương nương sinh non, Hoàng thượng cũng gọi tất cả ngày trong Thái Y viện tới hậu cung khám chữa cho Hoàng hậu đó thôi.
Chu Thập Cửu nói rồi dùng một lát:
Hoàng thượng tiến tới trước mặt ta nói, tuy là tình hình vợ con nguy hiểm thì có thể tha thứ, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không cho ta tuỳ ý làm bậy, phạt ta bổng lộc nửa năm.
Chu Thập Cửu nắm tay Lâm Di:
Hôm nay thân thể nàng thế nào? Nàng có một không?
Nàng nằm tĩnh dưỡng nhiều hơn người khác mười chín ngày, sao có thể mệt mỏi được, mấy ngày hôm nay sức lực bắt đầu dồi dào rồi.
Chu Thập Cửu dùng bữa xong, nhũ mẫu ôm đứa bé tới cho Lâm Di nhìn.
Đứa bé còn chưa ngủ, chớp chớp mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe lời Lâm Di nói, khoé miệng Chu Thập Cửu cong lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, vậy mà đứa bé nằm trong tã bĩu môi rồi gào khóc, Lâm Di vội vàng đung đưa rồi nhỏ giọng dỗ dành, nhũ mẫu cũng lập tức tới giúp đỡ, hai người vất vả hồi lâu mới làm cho đứa bé ngừng khóc.
Lâm Di lại đung đưa thêm một lát, đôi mắt đen lúng liếng của cậu bé nhắm lại, lát sau liền ngủ say.
Lâm Di gật đầu:
Đi nói với Kính Quận vương phi, hôm nay trong phủ tiếp khách, hạ nhân đi qua đi 3lại bận bịu không tránh khỏi lóng ngóng chân tay, để cho nàng không hoảng sợ nữa.
Hồ Đào gật đầu:
Nô tì lập tức 9đi nói ạ.
Quất Hồng bước tới hành lễ:
Phòng bếp đã chuẩn bị xong thức ăn rồi ạ, người muốn bày ở đâu ạ?
Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu:
Bày ở phòng phía Đông đi.
Mấy hôm nay Chu Thập Cửu đều dùng bữa trên giường ấm với nàng, bây giờ đã qua tháng ở cữ, mọi thứ nên khôi phục lại như trước đi.
Tưởng thị cười, nhấp một ngụm trà:
Thời điểm cô khó sinh mà Kính Quận vương phi lại vô cùng vui vẻ.
Khang Quận vương mại Trương Phong Tử vào phủ, chân trước vừa tới chân sau nha môn đã nhận được tin, có lẽ phủ Kính Quận vương đã góp không ít sức trong chuyện này, bây giờ thì tốt rồi, nàng ta cũng nên sợ hãi đi.
Người này luôn luôn khiến cho nàng không nhìn thấu, trong mắt chàng rõ ràng ẩn chứa ý gì sâu xa, nhưng lại không chịu nói thẳng.
Lâm Di vừa định quay người, Chu Thập Cửu ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào trong lòng, cúi đầu thủ thỉ bên tai:
Ngự y có dặn dò gì chuyện phòng the không? Nếu nàng không mệt thì tối nay ta cho người nấu nước.
Lâm Di ôm cậu bé vào trong lòng, học theo nhũ mẫu nhẹ nhàng xoa đầu, dường như đứa bé rất thích, không khóc cũng không náo loạn, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, dường như đã cứng cáp hơn hẳn lúc mới sinh.
Nhũ mẫu kính cẩn nói:
Thế tử gia lớn nhanh lắm, đứa bé nhà nô tì còn nhiều tuổi hơn Thể tử gia, mà không lớn như Thế tử gia đâu ạ.
Nói tới đây, nhũ mẫu bỗng khựng lại, biết mình vừa lỡ lời, không nên so sánh đứa bé nhà mình với Thế tử gia.
Một mình ta ăn, không cần phiền phức như vậy.
Chu Thập Cửu ngồi trên giường ẩm, Lâm Di phân phó tiểu nha hoàn bày bàn nhỏ.
Nhưng Tưởng thị úp úp mở mở, Lâm Di ngại những nữ quyến ở đây nên không tiện hỏi thêm.
Nữ quyền trong phòng lại càng tò mò, một mặt thì nghĩ không có chuyện gì, mặt khác lại phải người âm thầm hỏi thăm.
Chỉ là phạt bổng lộc mà thôi.
Trong lòng đấng quân vương, tiền bạc không đáng nhắc tới, nói cách khác, nếu không phải cho triều thần bên dưới một sự công bằng, Hoàng thượng sẽ không phạt Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu không hề suy nghĩ mà chiều theo ý nàng luôn, Lâm Di nói:
Chờ tới khi con không còn khóc đêm nữa thì ta sẽ cho người bỏ tấm vách ngăn đi.
Chu Thập Cửu vươn tay ôm Lâm Di vào lòng, tay kia xốc lên trung y rồi vòng qua eo nàng, ngón tay vuốt khẽ mang theo tình ý dạt dào.
Đã lâu rồi không ở cùng một chỗ, thân thể của chàng bất giác căng thẳng, không biết làm sao mới thả lỏng ra được.
Hôm nay Hoàng thượng triệu kiển ta, hỏi chuyện của Trương Phong Tử.
Nhũ mẫu tới đón cậu bé:
Hay là Quận vương phi để nô tì đi ạ.
Lâm Di đưa đứa bé cho nhũ mẫu.
Trong mắt của Lâm Di còn có cả ý mong đợi, nàng không muốn tách khỏi đứa bé chút nào.
Nhất là ban nãy khi nàng ôm đứa bé, sắc mặt hồng hào rạng rỡ hơn nhiều.
Khi yến tiệc kết thúc, Lâm Di giữ Tường thị lại kế tỉ mỉ.
Tương thí nói về Kính Quận vương phi:
Lần này thật sự chỉ là bóng cây mà nàng ta sợ tới vỡ mật, thấy cái gì cũng cả kinh.
Lâm Di vào phòng trong hầu hạ Chu Thập Cửu thay trường bào, đã lâu lắm rồi nàng không kiễng chân lên cài cúc áo, đợi tới khi Lâm Di nhìn sang, Chu Thập Cửu đã cài xong rồi.
Nếu như sau này chàng đều như vậy thì nàng bớt được không ít việc.
Gian phòng bỗng chìm vào yên lặng, bầu không khí trở nên rất nghiêm trang, Lâm Di nhẹ huých cánh tay vào Chu Thập Cửu:
Quận vương gia đừng nghiêm nghị như vậy, nhỡ doạ con thì sao.
Người đàn ông ngày thường vẫn mang vẻ mặt tươi cười, mà sao khi nhìn con mình lại lạnh te.
Nàng hỏi ta, ta chỉ nói không thấy gì hết.
Lâm Di và Tưởng thị ngồi trên giường ẩm gần cửa sổ, nha hoàn bừng trà nóng đi lên.
Lâm Di ngẩng đầu lên:
Hoàng thượng nói như thế nào ạ?
Chu Thập Cửu mỉm cười để Lâm Di an lòng.
Hai người nằm trên giường, Lâm Di thương lượng với Chu Thập Cửu:
Qua một khoảng thời gian nữa, ta muốn để con ở bên mình, để nhũ mẫu bên ngoài chăm phụ thôi, có việc gì thì gọi tới.
Lần đầu làm cha mẹ, hai người họ đều phải thích ứng với sự thay đổi mà đứa bé mang tới, giao toàn bộ cho nhũ mẫu tuy là thảnh thơi, nhưng lại thiếu đi niềm vui và cả trách nhiệm.
Nàng còn muốn nhìn thấy dáng vẻ con lớn tiếng khóc, hay giận dỗi...
Chu Thập Cửu gật đầu:
Nàng cứ sắp xếp đi, chỉ là nếu không đủ sức chăm sóc thì giao cho nhũ mẫu.
Tin tức của Chu lão phu nhân truyền ra, Kính Quận vương phi châm ngòi thổi gió, hơn nữa còn có Đổng Trường Mậu bên cạnh giúp đỡ, triều đình lập tức phái người tới bắt.
Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
Lâm Di lắc đầu:
Không mệt ạ.
Chu Thập Cửu mím môi, bỗng mỉm cười:
Vậy thì tốt rồi.
Lâm Di nhớ tới khi mang thai, Chu Thập Cửu cũng chạm khẽ vào vành tai, tóc mai nàng như vậy, mặt nàng không khỏi ửng lên.
Bên ngoài truyền tới tiếng vén rèm, Lâm Di hơi giãy giụa, Chu Thập Cửu đành phải buông ra, phu thê hai người một trước một sau ra khỏi phòng trong.
Lâm Di ngẩng đầu mỉm cười với nhũ mẫu:
Bà đỡ nói Thế tử gia vừa ra đời đã lớn hơn những bạn đồng lứa một chút.
Nếu không sao nàng có thể khó sinh như vậy.
Nhũ mẫu cẩn thận đáp lời:
Thế tử gia được di truyền tốt, ăn sữa mẹ cũng nhiều.
Hai người một hỏi một đáp, Chu Thập Cửu bên cạnh cũng không kìm lòng được mà tới nhìn đứa bé.
Hoàng thượng hỏi Trương Phong Tử, ta nói rằng hắn là người có y thuật cao siêu.
Nếu không có hắn, mẹ con hai người cũng khó mà được bình an, Hoàng thượng có thể cho Thái Y viện cử người tới kiểm tra.
Trên gương mặt Chu Thập Cửu vẫn là nụ cười mỉm ban nãy, ánh mắt chàng có hơi bất đắc dĩ.
Lâm Di nhìn chàng mỉm cười, ai nói chàng vẫn luôn nở nụ cười sâu xa, nụ cười tâm cơ, trước mặt con trai cũng muốn cười như vậy.
Lâu5 sau vẫn chưa thấy Kính Quận vương phi quay lại, Lâm Di đang định cho người đi hỏi thì Tưởng thị và Hồ Đào bước vào.
Không có chuyện gì chứ?
Lâm Di khẽ hỏi Tưởng thị.
Trương Phong Tử cũng không phải người như những lời đồn đại bên ngoài, chỉ biết học những thủ thuật tà đạo để mê hoặc lòng người.
Hoàng thượng hỏi tới Trương Phong Tử chính là do đã nảy sinh nghi ngờ với việc này, nói không chừng thật sự như nàng nghĩ, Trương Phong Tử sẽ không bị trục xuất.
Lâm Di vừa định hạ chân xuống, Chu Thập Cửu đã đưa tay nhanh chóng cởi cúc áo ra, đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười nhìn nàng chăm chú, áo bào trắng như tuyết khiến gương mặt chàng vô cùng dịu dàng, hàng mi dài đen nhánh, nhìn thấy nàng cứ đứng im, chàng hơi rướn người tới gần như thể mời gọi.
Xưa nay Lâm Di đều không có cách gì với sự vô lại của Chu Thập Cửu, nàng vươn tay khéo léo cài lại nút áo.
Nàng quay đầu lại, Chu Thập Cửu rướn người tập kích, đặt một nụ hôn vào tóc mai của nàng, dọc theo tóc mai xuống tới vành tai.
Vạt áo của nàng bị mở ra, Chu Thập Cửu cởi quần áo trên người, hai thân thể dung hoà vào nhau chặt chẽ, cơ thể đang bao trùm lên người nàng cứng rắn mà nóng rực.
Tưởng thị ngồi xuống:
Kính Quận vương phi cảm thấy thân thể không khoẻ, nhờ ta nói một câu rồi về trước.
Tưởng thị nói như vậy, trong sảnh cũng dần an tĩnh lại.
Các vị trưởng bối đều nói bế cháu không bế con, nhất là con trưởng tương lai sẽ kế thừa tước vị, người làm cha không thể quá quan tâm yêu thương, Chu Thập Cửu làm phụ thân vẫn nên giữ trọn bổn phận, đã sớm làm ra dáng vẻ của một người cha nghiêm khắc.
Lâm Di bể đứa bé huơ huơ trước mặt Chu Thập Cửu, hai cha con nhìn nhau chăm chú.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.