Chương 324: Trừ hoạ
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2045 chữ
- 2022-02-06 07:23:41
Không phải đã đầy tháng thì không cần buộc chân nữa sao?
Lâm Di hỏi nhũ mẫu bên cạnh.
Nhũ mẫu mỉm cười:
Tương lai Thế tử g8ia phải cưỡi ngựa, buộc thêm vài ngày cho chân được rắn chắc, người cứ an tâm, trẻ con đều thích như vậy.
Theo sau Kính Quận vương phi còn có một sự cô mặc đạo phục mới tinh, ánh mắt nhìn về phía Lâm Di dường như phát sáng, có vẻ vô cùng thanh tịnh.
Nhìn thấy sự cô, Lâm Di không khỏi kinh ngạc, có vị nữ quyến nào tới nhà người khác còn dẫn sư cô theo không?
Chu Thập Cửu bị phạt nửa năm bổng lộc, chi tiêu trong nhà không thể tránh khỏi việc hạn chế, tránh để ngày tết nhiều5 việc mà không đủ bạc dùng.
Các thôn trang đều bắt đầu gieo hạt, ý của Lâm Di là cấp trước cho tá điền trồng trọt một ít bạc nuôi gia đình.
Kính Quận vương phi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, nhìn xung quanh một vòng dường như còn e sợ, nhưng vị sư cô kia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Lâm Di cũng không ngồi không, nhìn Kính Quận vương phi nói:
Kính Quận vương phi đây là có chuyện gì không tiện nói sao?
Rõ ràng đến có chuẩn bị, mà bây giờ lại che che giấu giấu, quả thật khiến người khác buồn cười.
Ai từng gặp qua phụ thân cậu bé chắc chắn sẽ cảm thấy thất vọng, phụ thân xuất chúng như vậy lại sinh ra đứa con bình thường.
Nhưng có điều, bình thường cũng tốt, người quá ưu tú phải nếm trải nhiều khó khăn.
Nhìn số bạc thì có vẻ như đủ dùng, nhưng thực ra tiêu tiền khó tránh khỏi việc vào tay trái ra tay phải, đặc biệt là những quà cáp lễ nghĩa nhiều tới mức khó mà dự liệu hết.
Lâm Di đã quyết định:
Bất luận thế nào cũng không thể giữ bạc của tá điền, đầy tớ mãi được, nhất định phải đổi từ phát cuối năm sang phát vào giữa năm.
Như vậy mới công bằng.
Bình thường phần lớn tiền trong phủ dùng vào việc quà cáp, nói chung vẫn phải chuẩn bị thoả đáng, nếu không...
Nếu không sẽ mất hết danh dự với người ngoài.
Quản sự đọc kĩ một lượt, lại dùng bàn tính gảy một phen rồi mới lễ phép đáp lại:
Nếu cứ như vậy thì có lẽ cũng đủ dùng, chỉ sợ tới khi đó không được như dự liệu.
Người cũng biết phàm là quản lí cửa hàng thì thường tính toán tiền được nhiều thêm một chút.
Chu Thập Cửu thân là võ tướng nhưng vẫn phải nương theo cục diện chính trị bất ổn này.
Tiền công cho tá điền, đầy tớ vừa phát đi, điều quân sự lo lắng đã thành sự thật.
Lâm Di ôm con trong phòng, học theo bài hát ru mà tiểu Tiêu thị hát cho Bát tỷ nghe, thỉnh thoảng đứa bé lại nhìn Lâm Di, nghe vô cùng chăm chú.
Nhũ mẫu bên cạnh cười nói:
Đúng là Quận vương phi, hát ru cũng êm tai như vậy, chúng nô tỳ chắc chắn không theo được.
Lâm Di nói:
Nhưng ta không nhìn thấy cái bóng nào như vậy, hạ nhân trong phủ cũng thế.
Lời này đã đưa mọi chuyện tới bờ vực.
Kính Quận vương phi nhíu mày:
Cô nghĩ xem vì sao ta lại nhìn thấy trong phủ Khang Quận vương? Trường Ninh sư thái nói là e rằng ta đã chạm phải thứ gì không sạch sẽ, nếu muốn phá giải thì cần đến sự phối hợp của Quận vương phi.
Cần tới nàng phối hợp sao, Lâm Di kinh ngạc, chẳng lẽ điềm xấu này là do nàng mang tới cho Kính Quận vương phi chắc?
Trường Ninh sư thái cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Kính Quận vương phi bằng ánh mắt khích lệ.
Đối với người từ nơi khác tới này thì chia ra làm hai kiểu, một là loại khua môi múa mép khiến người ta tin phục, loại còn lại là cực kì kín miệng, ra vẻ sâu xa khó hiểu.
Đúng là kì quái, 3thế mà trẻ con lại thích được bọc thật chặt, tay chân đều nấp sau lớp tã lót.
Mới ban nãy còn lớn tiếng gào khóc, bây giờ đã9 yên lặng nhắm hai mắt lại, vẫn là nhũ mẫu có cách, Lâm Di ngồi một lát rồi ra ngoài phân phó việc bếp núc trong phủ cho mấy ma ma q6uản lí.
Trong phủ có chút thay đổi, rất nhanh đã khiến từ trên xuống dưới đều ngạc nhiên.
Ma ma quản sự nhao nhao tới hỏi tình hình, Củng ma ma đứng bên cạnh Lâm Di, nói:
Đều đã mời nô tài tới ăn uống như thế nô tài biết được cái gì không bằng, ngay cả lão phu nhân cũng cho người tới nghe ngóng tình hình.
Lâm Di suy nghĩ một chút, buông sổ sách trong tay xuống:
Có thể tính vào lợi nhuận của hai cửa hàng được không?
Quản sự ngẩn ra:
Chuyện này quả thực không được, hiện nay hai cửa hàng còn chưa có lợi nhuận, hoặc có thì cũng không đáng kể.
Nàng hy vọng
đứa bé có thể bình an mà lớn lên, tiền đồ không cần sánh với phụ thân nó.
Lâm Di đã đưa những khoản dự tính trong cửa hàng cho Quất Hồng, để nàng lấy ra cho quản sự xem.
Quản sự cầm trong tay, Lâm Di mở miệng nói:
Nhìn xem có đủ hay không?
Lâm Di nhìn nhũ mẫu, nàng không giỏi ca hát, nhũ mẫu chỉ đang khích lệ nàng thôi.
Đôi mắt đứa bé sáng trong, dịu dàng, càng ngày càng có phong thái giống Chu Thập Cửu, nếu nhìn kĩ cũng được coi là xinh xắn.
Vẻ mặt Lâm Di thờ ơ:
Không sợ chị dâu chê cười, ở phủ chúng ta, tiền hương tiền khói không có nhiều như vậy.
Năm ngoái, lão thái gia nhà ta mới mất, năm nay ta sửa lại quy củ trong phủ nên tốn không ít bạc, nếu người muốn ta xuất ra số bạc đó, ta thật sự không có.
Lâm Di gật đầu, nàng chỉ thay đổi một chút đã gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi.
Có thể hình dung được nếu Hoàng thượng muốn áp dụng chính sách mới thì khó khăn tới chừng nào, trách không được có nhiều chuyện chỉ làm được một nửa đã không có kết quả gì, cho nên hiện tại muốn làm triều thần thì phải nhìn thấu tâm tư của Hoàng thượng, không thể tuỳ ý hành động.
Ban đầu phải chuẩn bị bạc cho đầy tớ, tá điền ở thôn trang chuẩn bị vào vụ thu hoạch, bây giờ xuất ra khoản tiền này đúng là không tốt lắm.
Quản sự muốn nói lại thôi, lau mồ hôi mấy lần, rốt cuộc không nhịn được nữa:
Quận vương phi, bây giờ thật sự không thể xuất bạc nữa.
Đội mũ rất cao, thật giống như chỉ Hắc Bạch Vô Thường.
Người sắp chết thường nhìn thấy Hắc Bạch vô thường, nói tiếp nữa thì thật đáng sợ.
Quản sự không thể làm gì hơn ngoài đồng ý:
Để tiểu nhân đi chuẩn bị bạc.
Quản sự lui xuống rồi, Lâm Di tiếp tục xem sổ sách.
Kính Quận vương phi nhắc tới bạc khiến Lâm Di lưỡng lự, chỉ lập đàn thờ thôi mà phải bỏ ra mấy trăm lượng bạc ròng, thuê một sân viện trong Kinh cũng tốn hơn trăm lượng, Lâm Di nói thẳng:
Còn có thể nhiều hơn nữa được không?
Kính Quận vương phi nhíu mày:
Muốn trừ hoạ thì sao có thể thiếu bạc, hơn nữa, cũng không phải dùng ở đâu đâu mà dùng trước Bồ Tát, đây không phải là chuyện tốt hay sao? Ta biết được, những nhà quan to sang quý trong Kinh, hằng năm xuất ra không ít như vậy đâu.
chỉ sợ là thần quan quản chuyện sinh tử.
Thần quan quản chuyện sinh tử...
Lâm Di giao đứa bé cho nhũ mẫu, Củng ma ma bước tới trước mặt Lâm Di, nhỏ giọng nói:
Kính Quận vương phi gửi thiệp mời qua đây, muốn tới trong phủ làm khách ạ.
Điều này cũng thật mới mẻ, Lâm Di khẽ nhướng mày, lần trước ở yến hội, Kính Quận vương phi chưa nói tiếng nào đã rời đi, hôm nay lại chủ động tìm tới cửa.
Lời này quả là không rõ ràng.
Kính Quận vương phi không biết làm thế nào mới tốt, không ngừng nhìn sang Trường Ninh sư thái.
Cứ như vậy, tiền trong nhà phải chi ra trước, rồi phải mua rất nhiều vải vóc và tranh chữ, ngân sách đã hơi hạn hẹp.
Lâm Di gọi thẳng quản sự chuyên quản lí chuyện tiền bạc trong phủ tới tính toán.
Kính Quận vương phi nói:
Ta muốn lập đàn thờ trên nước, phải bỏ ra chút bạc để trừ tai nạn, mỗi nhà chúng ta phải xuất ra 666 lượng bạc.
Đây là điều có chủ ý trước rồi, đàn thờ xong rồi thì làm thành Phật toạ đài sen, tặng vào chùa miếu.
Quản sự đầm đìa mồ hôi, những khoản chi viết ra liên tục đưa tới tay Lâm Di.
Từng khoản chi đều là cố định, cho dù muốn tiết kiệm cũng không tiết kiệm được bao nhiêu.
Lâm Di phân phó Củng mama:
Cho người quét dọn sân sạch sẽ, nhà bếp Lâm Diểm tâm đi.
Không đợi Lâm Di sắp xếp mọi thứ thoả đáng, Kính Quận vương phi đã vào cửa, Lâm Di xuất viện ra đón tiếp Kính Quận vương phi vào nhà chính.
Lâm Di kinh ngạc nói:
Theo như lời của Kính Quận vương phi thì lần trước thứ cô nhìn thấy ở phủ chúng ta không phải là bóng người sao?
Sự cô ngước mắt lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lâm Di, hơi gật đầu.
Kính Quận vương phi lúc này mới ấp úng nói:
Lần trước ta tới quý phủ dự tiệc, e rằng đã đụng phải thứ không sạch sẽ.
Nhờ có Trường Ninh sư thái ta mới trấn tĩnh lại, nhưng việc này vẫn nên truy tìm căn nguyên nguồn gốc...
Nói rồi nàng ta nhìn Lâm Di:
Ta vốn không định tới, nhưng chuyện này đối với phủ Khang Quận vương có lợi mà không có hại cho nên bèn đưa Trường Ninh sư thái tới gặp cô...
Lần trước Củng Nhị gây ra chuyện buôn bán thảo dược, Lâm Di đã hỏi triều đình thời hạn nộp thuế thân, ở Kinh thành và vùng lân cận là hơn nửa năm.
Nếu đã vậy cũng không cần đè ép tá điền, tiền công cho đầy tớ không phải chờ tới cuối năm mới phát, cứ phát trước để cho mọi người không phải đau đầu vì chuyện tiền bạc.
chẳng lẽ muốn nói tới Hắc Bạch Vô Thường hay sao?
Kính Quận vương phi vừa nói vừa không tự chủ nhìn ra đằng sau:
Ta thấy một bóng đen đội mũ rất cao vụt qua tầm mắt.
Lâm Di không nói lời nào, Kính Quận vương phi nói tiếp:
Nếu chỉ là chuyện bình thường ta cũng chẳng tới phiền phức đệ muội làm gì, nhưng việc này liên quan tới số mệnh, không riêng gì ta, cả phủ Khang Quận vương cũng vậy, nếu muốn xử lí thì hai nhà chúng ta cùng nhau giải quyết cho thật thoả đáng, cũng là để bảo vệ sự yên bình cho hai phủ.
Lâm Di nhấp một ngụm trà:
Đây đúng là chuyện nên làm.
Nói rồi, nàng dừng lại một chút:
Cô muốn xử lí như thế nào?
Vẻ mặt của Lâm Di có phần phức tạp:
Kính Quận vương phi cho là cái gì chứ?
Nói tới chỗ này, Kính Quận vương phi tỏ ra sợ hãi:
Là...
Ai cũng không muốn để cửa hàng mình quản lí bị thua lỗ, nên đầu năm đưa tới bản dự tính thường lạc quan mà tính thêm vào.
Nàng mới quản lí việc nhà chưa lâu sao có thể dày dạn kinh nghiệm như quản sự trong phủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.