Chương 327: Hồi kinh
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1269 chữ
- 2022-02-06 07:23:36
Nhũ mẫu vô cùng kinh ngạc:
Ban nãy trong phòng cậu bé còn chưa biết xoay người, đến chỗ của Quận vương phi đã...
Thể tử gia vừa nhìn t8hấy Quận vương phi là đã phấn khích rồi.
Trẻ con đầu hiểu những thứ như vậy, Lâm Di nhìn giường nhỏ:
Có lẽ do giường này của ta khá êm, trời3 nóng rồi, cho người thay ga giường đi thôi.
Huy ca rất thích chơi trong phòng Lâm Di, mở to hai mắt nhìn khắp xung quanh, Lâm Di nhìn nhũ mẫ9u:
Về sau thường xuyên bể Huy ca tới đây đi, ở đây rộng rãi, thằng bé rất thích.
Nhũ mẫu lập tức gật đầu đồng ý.
Lâm Di hỏi về Trần Doãn Viễn:
Cha thế nào rồi ạ? Về trong tộc đã quen chưa ạ?
Quen rồi,
nói đến đây, tiểu Tiêu thị cười rộ lên:
Trên đường về huyện Tam Hà thì vô cùng không tình nguyện, nhiều lần muốn quay đầu hổi Kinh, ta vất vả lắm mới khuyên nhủ được.
Về lại tộc rồi thì lại bất đồng, người trong tộc tìm ông ấy xin giúp đỡ nhiều lắm, ngày nào cũng bận rộn, đến ta cũng khó gặp, ta thấy còn bận hơn so với hồi ông ấy tại chức ở Kinh thành.
Tổ mẫu con lớn tuổi rồi, ta ở xa cũng không yên lòng.
Nói xong lời này, tiểu Tiêu thị cười bất đắc dĩ, đôi mắt
cũng không sáng ngời như lúc nhìn thấy đứa bé nữa.
Không thể bị như vậy được, làm như thế này.
Tiểu Tiêu thị lập tức kéo tay Lâm Di đặt lên cổ Huy ca:
Ôm như vậy xương cốt của trẻ con mới phát triển bình thường.
Huy ca đã có thể ngẩng đầu, có thể trở mình, chỉ cần dùng tay che chắn một chút là được, mấy hôm nay nàng đều bể thằng bé như vậy.
Tiểu Tiêu thị không ngừng quở trách Lâm Di:
Cuối cùng vẫn là tuổi nhỏ chưa hiểu hết được, ta nhìn là biết con ít khi bể thằng bé, ngày thường toàn giao cho nhũ mẫu.
Nhũ mẫu tái mặt, rất sợ bị quở trách.
Củng ma ma vén rèm bước vào phòng, nhìn thấy hoa trong tay Quất Hồng, lập tức gấp gáp hẳn lên:
Thể tử gia vẫn còn ở đây thì không thể bày hoa, trẻ con mà ngắm hoa thì rất dễ phát bệnh sởi.
Đây là ý kiến gì vậy, Lâm Di cười nói:
Hình như Huy ca rất thích những thứ màu sắc rực rỡ, cứ bày đi, đợi tới khi thằng bé không nhìn nữa thì bày thêm ra.
Củng ma ma nói:
Vậy thì cầm xa xa một chút.
Cầm xa thì Huy ca sẽ không nhìn nữa, mắt của trẻ con đầu giống người lớn.
Củng ma ma cũng chỉ vì muốn tốt cho Huy ca, ngộ nhỡ Huy ca thật sự sinh bệnh thì cái được không bù nổi cái mất, Lâm Di để Quất Hồng cắm hoa đặt bên bệ cửa sổ.
Nàng nhờ Lâm Sương giúp đỡ tìm chút việc trong tộc cho cha làm, không ngờ không cần tới Lâm Sương và Cát gia nhúng tay vào, mọi người đã tự động tìm tới cửa.
Lâm Di nói:
Mấy ngày nữa mẹ phải về rồi sao ạ?
Tiểu Tiêu thị lắc đầu, nụ cười chợt tắt:
Ta cho cha con nạp thêm thiếp thất, ở lại trong tộc chăm sóc ông ấy.
Cha vẫn luôn không nạp thiếp, không ngờ khi các quan về hưu rồi lại nạp.
Phụ nữ chính là như vậy, phải chăm sóc trưởng bối và con cái, còn phải phụng dưỡng phu quân.
Lúc này, Củng ma ma mới bẩm báo:
Bên phủ Quảng Bình hầu cho người tới báo tin, rằng phu nhân hồi kinh rồi, muốn tới thăm Quận vương phi a.
Lâm Di giao Huy ca cho nhũ mẫu, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, tiểu Tiêu thị mới cho người báo tin với nàng, nói là trong dòng họ muốn mở trường học, tông trưởng mời cha hỗ trợ chọn thầy giáo, phải mấy tháng nữa mới về.
Lâm Di phân phó Củng ma ma:
Cho người tới phủ Quảng Bình hầu một chuyến, ngày mai ta sẽ tới thăm mẹ.
Làm sao có thể để trưởng bối tới cửa thăm vãn bối cơ chứ.
Củng ma ma lên tiếng, đi một lát rồi quay lại:
Quảng Bình hầu phu nhân đã tới, xe ngựa đã dừng ở cửa thuỳ hoa.
Nhanh như vậy sao? Lâm Di phân phó Linh Lung thay giày vải ra ngoài tiếp đón, tiểu Tiêu thị đã đi vào trong sân.
Tiểu Tiêu thị mặc bộ y phục màu hồng cánh sen thêu hoa mẫu đơn, đi giày vải, vẻ mặt hơi mệt mỏi, nhưng sắc mặt vẫn rất tốt, hình như còn béo lên so với lúc đi.
Mấy ngày trước ta gửi thư cho con, là qua hai tháng chờ cha con rảnh rỗi rồi hai người chúng ta cùng trở về.
Bây giờ ta thấy, đừng nói là cả tháng nay ông ấy không rảnh rỗi, có thêm nửa năm nữa vẫn cứ bận bịu vậy thôi.
Thật ra, Lâm Sương đã từng viết thư cho nàng báo tình hình của cha rồi.
Nhất là với tiểu Tiêu thị chỉ mới sinh Bát tỷ, luôn cảm thấy Lâm Di tay chân vụng về, sợ nàng làm đau Huy ca.
Tiểu Tiêu thị ôm Huy ca không rời tay, Lâm Di sợ bà mệt mỏi:
Mẹ vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi ạ.
Tiểu Tiêu thị lắc đầu:
Trông Huy ca rất giống Quận vương gia.
Lâm Di hé môi cười:
Mẹ là người đầu tiên nói vậy đấy ạ, mọi người đều nói thằng bé giống con.
Không giống con lắm.
Tiểu Tiêu thị nói:
Khi còn bé, con cứ như cục bột vậy, hai mắt to tròn long lanh, Thế tử gia mắt xếch, sau này lớn lên sẽ giống Quận vương gia.
Tiểu Tiêu thị ôm tới khi Huy ca ngủ rồi mới giao thằng bé cho nhũ mẫu.
Lâm Di và tiểu Tiêu thị ngồi xuống:
Sao mẹ không viết thư trước, để con đón tiếp cho chu đáo.
Tiểu Tiêu thị mỉm cười:
Thế tử gia đâu rồi? Nghe nói con sinh, ta đứng ngồi không yên, dù nằm mơ cũng mơ thấy Thể tử gia, lão thái thái cũng khuyên ta ngày mai hẵng quay về, nhưng ta không chờ nổi nữa rồi.
Đã đi một đoạn đường xa như vậy, còn so thêm mấy bước làm gì?
Lâm Di phân phó Quất Hồng:
Bảo nhũ mẫu bể Huy ca tới đây đi.
Tiểu Tiêu thị mỉm cười:
Ta nghe nói Hoàng thượng ban tên cho thằng bé.
Lâm Di gật đầu, bể Huy ca từ trong lòng nhũ mẫu ra.
Lâm Di bể Huy ca lê6n, Quất Hồng cầm mấy cành hồng vừa chiết từ nhà kính trồng hoa, vội vàng bước tới, Huy ca nhìn thấy thế thì run người, Lâm Di cười đang định h5ỏi Huy ca nhìn hoa có đẹp hay không thì Huy ca đã hắt xì một cái thật to.
Nhũ mẫu bên cạnh vội nói lời cầu may mắn:
Một trăm tuổi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều cười vui vẻ.
Không dạy Quận vương phi bế con sao cho đúng cách là lỗi của nhũ mẫu.
Người ta thường nói người lớn trong nhà thường rất thương con trẻ, bây giờ Lâm Di mới lĩnh hội được điều này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.