Chương 328: Lá bùa
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1923 chữ
- 2022-02-06 07:24:00
Tiểu Tiêu thị cười nói:
Ở trong tộc, ta cũng thử không ít loại trà mới, không biết có phải do nhàn rỗi hay không mà dạo này ăn uống khôn8g ngon như bình thường nữa rồi.
Nói rồi, bà ghé chung trà vào gần, ngửi thử:
Mùi hương rất thơm mát, không cần nếm cũng biết là trà ng3on.
Lâm Di cười hỏi Lâm Sương:
Mẹ con hại nàng ấy sao rồi ạ?
Tiểu Tiêu thị nói:
Trước thì phải chịu khổ nhiều nhưng khi sinh9 lại thuận lợi hơn con, chỉ là nhũ mẫu mới tới không tốt, đứa bé ăn không quen lại nôn ra.
ng gian khi đến cho hết để mọi người thay đổi khẩu vị.
Nửa tháng nữ
Lâm Di ngồi trước giường Chu lão phu nhân:
Uống thuốc của Thái Y viện cũng không khá lên ạ, nếu không thì...
mời lang trung tới xem bệnh một chuyến ạ.
Chu lão phu nhân lắc đầu.
Lâm Di chợt nhớ tới một chuyện:
Để con cho người đi mời Trường Ninh sư thái tới viết bùa chú cho lão phu nhân, nhiều người trong Tôn Thất doanh mắc bệnh đều dùng cách đó để chữa khỏi đấy ạ.
Thân ma ma đứng bên cạnh khẽ nhếch môi, vẻ kinh ngạc.
Chu lão phu nhân tằng hắng rồi nói:
Không gấp gáp, ngươi cứ quan sát cẩn thận, xem nàng ta muốn làm trò gì, Trường Ninh sư thái bình thường hay ra vào Tín Thân vương phủ, sao có thể để cho Lâm Di sai bảo được.
Thân ma ma đồng ý, tới buổi tối, người phải đi gặp Tín Thân vương phi đã về phủ, truyền lại lời của Tín Thân vương phi cho lão phu nhân:
Tín Thân vương phi nói người cứ yên tâm, cho dù Quận vương phi có ý đồ gì, Tín Thân vương phi đều sẽ dặn Trường Ninh sư thái.
Như vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa, Lâm Di muốn tính kế bà, bà sẽ khiến cho Lâm Di đã không trộm được gà còn mất thêm nắm gạo.
Tiểu Tiêu thị nói:
Cát Khánh Sinh vẫn rất khách khí với chúng ta, Lâm Sương hài lòng nhưng ta thấy quan hệ xa cách không ít.
Dù sao vẫn là trưởng bối, nhiều tuổi nhiều kinh nghiệm, Lâm Sương chắc chắn có chỗ không thoả đáng.
Lâm Di gật đầu:
Để con viết thư khuyên Lâm Sương nên chú ý nhiều hơn.
Tiểu Tiêu thị nói:
Đều là con cháu nhà mình, ta không đành lòng nhìn sau này con bé phải chịu thiệt, hai chị em các con từ trước tới nay vẫn thân thiết, lời con nói chắc chắn nó sẽ để tâm.
Nói xong lời này, tiểu Tiêu thị mỉm cười:
Mấy hôm nữa trong nhà tổ chức yến hội, khách mời đều là người nhà họ Tiêu, con có thời gian thì tới tham gia, càng đông người càng náo nhiệt.
Tiểu Tiêu thị cười sâu xa, Lâm Di nghĩ tới hôn sự của ca ca.
Thân ma ma đứng cạnh giường Chu lão phu nhân để tiện chăm sóc:
Nô tì cảm thấy nguyên nhân nằm ở quả đào, cái gì mà lạnh bụng chỉ là do ý Quận vương phi mà thôi, hay để ngày mai mời lang trung tới ạ.
Chu lão phu nhân không buồn nâng mắt:
Phủ Nội vụ ban thưởng đào, mọi người đều không có việc gì, mỗi ta khó chịu, để tin này lan ra thì sao? Không ăn là đúng rồi.
Nói rồi bà ta lại chợt thấy đau bụng, nhíu mày.
Thân ma ma lập tức đi lấy ống nhổ tới.
Sáng hôm sau, Lâm Di đưa Trường Ninh sư thái tới trước giường lão phu nhân.
Trường Ninh sư thái và lão phu nhân chào hỏi vài câu khách khí, lại bàn thêm về kinh Phật rồi mới ra khỏi phòng.
Chu lão phu nhân thở dài, gật đầu:
Nôn ra rồi thì đỡ hơn nhiều.
Một lúc sau, ngày đã tới.
Nhìn ngự y bắt mạch, kê thuốc dặn liều lượng, cách sắc thuốc rồi Lâm Di mới trở về nhịn viện.
Mời đạo sĩ tới cúng bái hành lễ xong 6thì ổn hơn rồi.
Bây giờ Lâm Sương tự mình chăm sóc con, không giao cho ai hết, buổi tối còn bắt Cát Khánh Sinh ra phòng ngoài ng5ủ.
Nửa tháng nữa mua được rồi sẽ không còn gì mới lạ nữa.
Đúng như bình thường thì đồ của phủ Nội vụ ban thưởng thì...
Nói rồi nàng phân phó Quất Hồng:
Cho người hỏi Quận vương gia xem sáng nay Quận vương gia có ăn đào hay không?
Quất Hồng còn chưa đáp thì Chu lão phu nhân đã xua tay:
Không phải do quả đào...
Lâm Di đứng cạnh giường Chu lão phu nhân hỏi:
Người không khoẻ sao ạ?
Chu lão phu nhân há mồm, huơ huơ tay.
Thân ma ma tiếp lời:
Cũng không biết vì sao mà cứ nôn suốt ạ.
Lâm Di nói:
Có phải người ăn phải cái gì rồi không?
Thân ma ma nghĩ kĩ lại:
Chỉ ăn một bát cháo và ít điểm tâm, không thêm gì nữa, buổi tối bày cơm nhưng người không ăn.
Lâm Di nhìn Củng ma ma:
Có phải giống loại cháo dâng cho ta không? Còn có một đĩa bánh hoa nữa?
Củng ma ma nói:
Đều là đầu bếp trong nhà bếp làm ạ.
Mọi người đều ăn trong cùng một nồi, nàng cũng ăn, không thể nào một mình lão phu nhân bị ngộ độc được.
Mọi người tù chung một chỗ có lẽ để tổ mẫu nhìn một lượt đây, tiểu Tiêu thị đã thu xếp hôn sự rồi, bây giờ đã tới lúc định ngày tháng.
Lâm Di đồng ý, tiểu Tiêu thị đã hơi mệt mỏi, muốn đứng dậy về phủ Quảng Bình hầu.
Quản sự nhỏ giọng nói:
Quận vương gia nói, thuyền buôn triều đình gặp sóng to gió lớn, lại gặp cướp biển, đội tàu bị đánh tan, rất nhiều đội nhỏ không rõ tung tích.
Điều này giống với lời đồn bên ngoài, quốc khố của Đại Chu đều chôn sâu dưới đáy biển.
Lâm Di đang ngẫm nghĩ, Quất Hồng tiến vào hành lễ:
Thân ma ma cho hạ nhân đi mời lang trung, nói lão phu nhân ăn uống không vào, đã nôn mấy lần.
Lâm Di nhìn Củng ma ma:
Chúng ta qua xem thử.
Mấy người vào Tam Tiền viện, vừa vén rèm lên đã ngửi thấy mùi thiu thối.
Lâm Di tiến lên hỏi:
Sao rồi ạ? Sư thái đã chữa bệnh cho người chưa?
Trường Ninh sư thái ngẫm nghĩ một lát:
E rằng thân thể lão phu nhân tương trùng với quý phủ nên mới bị như vậy.
Nói rồi, bà ta tỏ vẻ cấm kị mà dừng lại, ánh mắt bí hiểm.
Sáng hôm sau, tiễn Chu Thập Cửu tới nha môn, Lâm Di gọi Củng ma ma tới:
Bệnh tình của lão phu nhân sao rồi?
Củng ma ma nói:
Vật vã một đêm, nô tì tới hỏi thì thấy lão phu nhân đã kiệt sức.
Lâm Di lập tức dẫn theo Củng ma ma đi thăm Chu lão phu nhân.
Chu lão phu nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, sắc mặt còn xấu hơn hôm qua.
là...
thân thể ta không khoẻ...
Chu lão phu nhân vừa nôn xong đang được nha hoàn hầu súc miệng.
Nhóm ma ma vào nhà đổi ga giường đã bẩn, sắc mặt Chu lão phu nhân vàng vọt, không thể cử động mạnh được.
Có thời gian thì con nên khuyên bảo Lâm Sương đi.
Tiểu Tiêu thị khẽ nói:
Cát gia không làm gì có lỗi với con bé, con bé cũng nên quý trọng.
Cho dù Quận vương gia cứu Cát Khánh Sinh hai lần nhưng Cát gia cũng là vì Trần gia nên mới sinh ra tại hoạ như vậy, ta không nói quá nhiều đạo lí, nhưng chín quá hoá nẫu, không thể cứ nói mãi chuyện xưa kia.
Lâm Di tiễn tiểu Tiêu thị tới cửa thuỳ hoa.
Trên đường về phủ, Củng ma ma khẽ nói:
Nô tỳ gọi quản sự ra bẩm báo ạ.
Lâm Di gật đầu, vào gian phòng phía Đông, lát sau, Củng ma ma đưa quản sự vào, đứng cách tẩm bình phong.
Ta khuyên Lâm Sương đừng chỉ chăm chăm vào chuyện con mà thờ ơ với Cát Khánh Sinh.
Con người Cát Khánh Sinh không tệ, thế mà lại bị ngủ phòng ngoài, đầu được sung sướng đâu.
Lâm Sương và Cát Khánh Sinh đã cùng trải qua nhiều gian khổ như vậy, sẽ không vì những chuyện lặt vặt này mà là tổn hại tới tình cảm.
Chu lão phu nhân nhìn Lâm Di, Kính Quận vương phi đưa Trường Ninh sư thái tới cửa, Lâm Di luôn ra vẻ không tin, sao bây giờ lại có ý định mời Trường Ninh sư thái tới? Rốt cuộc trong hồ lô của nàng chứa cái gì? Chu lão phu nhân không nói lời nào, Lâm Di nói tiếp:
Việc này không thể chậm trễ, mai con cho người cầm lệnh bài đi mời Trường Ninh sư thái.
Chờ Lâm Di đi rồi, Thân ma ma tiến lên phía trước, nói:
Quận vương phi như vậy là muốn cái gì? Đột nhiên thân mật hẳn lên với lão phu nhân, sao lão phu nhân đồng ý được.
Lão phu nhân không thể không đồng ý, nếu lão phu nhân không tin thì sao có thể tới Tín Thân vương phủ nghe kinh Phật, Lâm Di đoán chắc bà sẽ không từ chối nên mới nói vậy.
Tiểu nha hoàn bên cạnh nói:
Lão phu nhân còn ăn một quả đào nữa ạ.
Nha hoàn dâng quả đào đó lên.
Lâm Di nhíu mày:
Bởi vì quả đào này sao? Đào này là do phủ Nội vụ đưa tới, ta chỉ để lại hai quả cho Quận vương gia, còn lại đều cho hết để mọi người thay đổi khẩu vị.
uống thuốc là đỡ...
không cần rầm rộ lên như vậy.
Thân ma ma đỡ lão phu nhân tựa vào gối:
Người cố chịu một chút, lang trung sắp tới rồi ạ.
Lâm Di nói:
Để ta cho người cầm lệnh bài vào Thái Y viện, mời ngày xem mới tốt.
Thân ma ma lập tức nhìn Lâm Di.
Lâm Di ngẫm nghĩ thật kĩ những lời tiểu Tiêu thị nói, nghĩ lại Lâm Sương gửi thư cho nàng đều chỉ kể chuyện vui.
Cát Khánh Sinh đối xử với nàng càng ngày càng tốt.
Trưởng bối nhà họ Cát cũng che chở bảo vệ nàng:
Mẹ nói như vậy nghĩa là trong tộc đã biết hết chuyện trong Kinh rồi sao ạ?
Tiểu Tiêu thị gật đầu.
Nói cách khác, họ đã biết Lâm Sương không quản ngày đêm chăm sóc Cát Khánh Sinh, Cát Khánh Sinh mới có thể tỉnh lại.
bị cảm lạnh...
để cho lang trung xem...
Đây là ý gì? Trường Ninh sư thái không nhắc lại nữa:
Ta đã vẽ một lá bùa đặt dưới giường lão phu nhân, ba ngày sau dùng ba thước vải đỏ trùm lên mà đốt bỏ có thể loại trừ bệnh khí.
Lâm Di mời Trường Ninh sư thái tới Nhị Tiến viện để trả tiền nhang đèn.
Hai trăm lượng bạc được gói kĩ trong tấm vải đỏ, Trường Ninh sư thái không nói gì mà nhận luôn, để lại một lá bùa, nói qua loa rồi lập tức rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.