Chương 330: Đấu pháp


Những người ở lại đều khá nhỏ, trong nội điện chỉ còn vài người nên tiếng nói trở nên rất rõ.

Mọi người không thể tiếp tục làm càn mà 8túm tụm vào một chỗ nữa.
Lần này nàng tiến cung còn có một chuyện quan trọng hơn cần làm, chỉ cần đi nhầm một bước thôi thì rất phí công.
Lâm Di im lặng nghe những âm thanh trong nội điện, Hoàng hậu nương nương nói thế thì chắc chắn có ý riêng của bà.
Hoàng thượng thay đổi, bà cũng đã thay đổi.
Bà chẳng thể trách Hoàng thượng bạc tình, Hoàng thượng cũng không nên trách bà tính toán vì bản thân.
Lệ tần sợ hãi, cũng không biết nàng nghĩ tới điều gì mà đứng thẳng lưng lên rồi quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu nương nương:
Hoàng hậu nương nương, người mau cứu hài tử trong bụng thần thiếp đi! Cho dù bắt thân thiếp làm trâu làm ngựa để báo đáp cũng được.
Mấy câu này rất thường thấy trong nội trạch, trước giờ thiếp thất luôn cầu xin chính thất như thế.
Nhất là dáng vẻ của Lệ tân trông rất điềm đạm đáng yêu, cho dù ai nhìn thấy thì cũng không khỏi thương xót.
Lệ tần thừa dịp này mà quay ngang quay ngửa không biết là đang tìm ai, Hoàng hậu lại làm như không thấy, cũng chẳng sai người đỡ kệ tần lên mà chỉ thở dài rồi cúi đầu nhìn Lệ tần:
Đến cùng là người muốn bản cung làm thế nào?

Dường như kệ tần đã thấy được hy vọng, nàng ta vội vàng nói:
Nô tỳ nghe nói làm pháp sự có thể cầu phúc cho hài tử.
May là thời gian trôi qua khá là nhanh, Lâm Di là người cuối cùng bị gọi vào trong phòng.
Hoàng hậu 3nương nương vịn gối tròn bằng gấm đỏ thêu phượng hoàng, bà nhìn Lâm Di hành lễ rồi mỉm cười bảo nữ quan ban ngồi.
Tất cả mọi người đều nói rằng mệnh cách của bà rất quý, đó chính là ý trời.
Bây giờ nghĩ lại, bà tình nguyện đối với Huệ phi, cho dù có là một quý nhân vô danh trong hậu cung này rồi cô đơn khi về già còn hơn là khiến người nhà mất mạng.
Lâm Di vội vàng cúi đầu hành lễ, người đó không lo được gì khác mà đi lên thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

Lệ tần không ở trong cung nghỉ ngơi mà sao lại ra đây?
Vẻ mặt của Hoàng hậu rất bình thản, giọng nói uy nghiêm.
Hoàng hậu nhìn Lâm 9Di từ trên xuống dưới rồi nói:
Sinh con rồi mà sao vẫn còn mảnh mai thế.
Lâm Di trả lời:
Thần thiếp giống mẹ.
Lão thái thái nói như thế, 6Tiêu thị cho dù có làm cách nào thì cũng không thể nở nang ra được.
Hoàng hậu gật đầu:
Hài tử thế nào rồi? Nghe nói Hoàng thượng ban5 cho chữ 'Huy...
Nụ cười trên mặt Hoàng hậu càng thêm rực rỡ:
Tên rất hay, phải biết rằng trong Tôn Thất doanh đã dùng rất nhiều chữ tốt rồi, muốn tìm một chữ vừa nghe hay lại vừa mang ý nghĩa tốt cũng không dễ dàng gì.

Hoàng hậu nương nương gật đầu rồi tỏ vẻ như đang suy nghĩ cẩn thận điều gì đó:
Lúc bản cung còn trẻ cũng thích mày mò, tỷ muội trong tộc không ít, trong Kinh còn có mấy bằng hữu thân thiết.
Lúc mọi người tập
Vốn chỉ là một đình nhỏ có cấu trúc bát giác mà thôi, sau này phá đi làm lại trên đỉnh là đầu phượng, xung quanh là cửa sổ khắc họa có thể tháo ra.
Đến mùa Hè thì gỡ cửa sổ xuống rồi thay bằng rèm, lúc gió thổi qua thì tựa như một con phượng hoàng đang bay lượn vậy, bởi thế lấy tên là Phượng Nghị đình.
Lâm Di cùng Hoàng hậu đi dạo, một cơn gió thổi qua đem lại sự mát mẻ, bỗng nghe được tiếng tranh chấp ở nơi không xa.
Hoàng hậu nhíu mày, nữ quan bên cạnh lập tức cất tiếng hỏi:
Là ai? Ở đâu thế?
Có mấy cũng nhấn đi từ góc khuất ra, tiếp theo đó là một mệnh phụ mang trang phục màu hồng thêu hoa.
Những hài tử sinh muộn hơn Huy ca dùng chữ
Xuân
.
Vĩnh Xuân, dùng làm tên của nữ hài thì còn được, nhưng dùng làm tên của nam hài thì nghe cứ là lạ.

Nữ quyến đi đâu cả rồi?
Hoàng hậu hỏi.
Nữ quan đứng cạnh vội vàng thưa:
Đều trong ngự hoa viên cả ạ.
Hoàng hậu gật đầu rồi nhìn về phía Lâm Di:
Cùng bản cung đi một chút.
Lâm Di hành lễ thưa vắng rồi đi tới bên cạnh Hoàng hậu.
Chỉ là người vẫn còn trẻ, không tránh được sẽ chủ quan quá mức.
Phải suy nghĩ thật kỹ điều gì nên nói điều gì không nên nói, miễn cho nói sai mà rước họa vào thân.

trung một chỗ thì luôn muốn bản thân mình nổi bật nên đành nghiên cứu các loại nút thắt.
Hoàng hậu nhớ tới những ngày tháng thoải mái lúc trước, chỉ chớp mắt mà những người bên cạnh bà đều đã không ở đây nữa, bà làm Hoàng hậu chẳng những không đem lại lợi cho bọn họ mà còn liên lụy họ.
Nếu không phải là Huệ phi được Thái hậu xem trọng đau chân trước khi đại tuyển thì chẳng đến phiên bà làm Hoàng hậu.

Ngươi cũng không giấu giếm bản cung...
Hoàng hậu thở dài một hơi rồi nói tiếp:
Đứng dậy đi.
Lúc này Lâm Di mới chậm rãi đứng dậy rồi lui sang một bên.
Vẻ mặt của Hoàng hậu rất trang trọng nên chẳng hề nhìn ra được vui hay buồn:
Ngươi có nhớ phương thuốc của Trương Phong Tử không?
Lâm Di vội nói:
Thần thiếp nhớ.

Viết ra đi, hôm sau bản cũng sẽ để Thái Y viện nghiên cứu, để xem có đúng là Trương Phong Tử không dùng mánh khóe của tu sĩ ngoại bang như lời người nói không.
Lâm Di thầm thở phào, bản án của Trương Phong Tử đã để đó mấy tháng.
Bởi vì thần thiếp chịu ơn của hắn nên mới tự quyết như thế, nếu như có cơ hội thì tất nhiên sẽ ăn ngay nói thật.
Vừa rồi thần thiếp nghe Hoàng hậu nương nương hỏi mà mừng thầm, một là có thể tận trung, hai là có thể thỏa tâm nguyện trả lại ân tình, nên đã nói hơi nhiều.
Hộ giáp hoa mẫu đơn của Hoàng hậu khẽ động, Lâm Di lại cúi đầu thấp hơn một chút.
Cũng sắp đến Tết Trung nguyên rồi, đây là lúc linh nghiệm nhất, trong Tôn Thất doanh cũng có người làm thế để bảo vệ hài tử...
Nàng ta nói xong rồi nhìn về phía Lâm Di, giờ nàng ta mới nhớ ra Lâm Di là nữ giới tôn thất nên lập tức cầu xin nàng:
Chính là Trường Ninh sư thái lần trước trị khỏi bệnh cho Hy tân tý tý.

Lâm Di nghe nhắc tới Trường Ninh sư thái thì con ngươi co lại, nàng tránh ánh nhìn chằm chằm của Lệ tần, lại còn vô thức lùi về sau mấy bước.
Trương Phong Tử vì tội này nên mới bị tống giam, Lâm Di nghe thể thì thẳng lưng bẩm:
Theo thần thiếp thì thuật châm cứu đã được ghi chép từ trước ở trong 'Bệnh Năng Luận và Sử ký.
Trước đây cũng có thể thấy trong Hoàng đế nội kinh, hoàn toàn không phải là yêu thuật của tu sĩ ngoại bang.

Không phải là Thái Y viện đã chẩn trị rồi à? Chỉ cần người uống thuốc đúng giờ, dễ sinh đẻ thì tự nhiên sẽ tốt cả thôi...
Hoàng hậu nói rồi nhìn về phía nữ quan bên cạnh Lệ tần:
Nếu như người hầu kẻ hạ không đủ thì bản cũng sẽ phải thêm mấy người cho ngươi.

Nữ quan bị dọa đến nỗi run chân mà quỳ xuống:
Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không khuyên được chủ tử, nô tỳ không dám cản chủ tử.

Bây giờ trong triều đang tranh luận chuyện cấm biển nên là lúc tốt nhất để nhắc đến chuyện này.
Vừa nãy Hoàng hậu nương nương khuyến bảo nàng là để cho những nội gián kia nhìn, để cho người ta biết rằng nàng không thông đồng trước với Hoàng hậu.
Nàng có nên nói thêm về chuyện của Trương Phong Tử không? Nếu nói quá nhiều thì chỉ sợ Hoàng hậu nương nương sẽ bảo nàng lui ra ngay lập tức.
Mặc dù đã tới lập Thu nhưng vẫn không có gió, cổ áo của Lâm Di đã ướt nhẹp mồ hôi.
Mọi người cảm thấy độc đáo là bởi vì trước kia không ai làm nghiên cứu các nút thắt tỉ mỉ cả.
Cũng chỉ là nhìn thì đẹp mà chẳng có tác dụng gì mà thôi, lại còn khó cài, bỏ ở ống tay áo để tô điểm thì được.


Mọi người đều bảo ngươi thêu thùa rất tỉ mỉ, quần áo của Khang Quận vương hay có một vài hoa văn rất độc đáo.
Lần trước Huệ Hòa Quận chúa có tiến cung nói với ta, ta nhìn những đường kim mũi chỉ ấy làm rất tốt, còn tinh xảo hơn những gì phủ Nội Vụ cung cấp.
Lâm Di cúi đầu nói:
Chỉ là vài chi tiết bình thường thôi ạ, lúc ở Phúc Ninh thần thiếp có thấy tú nương làm, rồi về sửa lại.
Hoàng hậu nghĩ đến đây rồi cúi đầu nhìn phượng hoàng được thêu trên giày mình, khóe miệng của bà nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt.
Khí phách của thuở thiếu thời cuối cùng vẫn không địch lại được năm tháng dài đằng đẵng.
Sau khi Nhân tiên sinh châm cứu cho thân thiếp thì còn kê một đơn thuốc theo lời của Trương Phong Tử nữa, kết hợp cả trong lẫn ngoài như thế mới có thể khỏi hẳn.

Hoàng hậu nghe thấy thể thì cầm chén trà màu hoa sen được đặt trên bàn thấp lên nhấp một ngụm, rồi ngước đôi mắt trong trẻo của mình lên nhìn về phía Lâm Di:
Ngươi biết trước rằng bản cũng sẽ hỏi chuyện của Trương Phong Tử nên đã sớm nghĩ kỹ nên biện minh cho hắn ta như thế nào rồi đúng không.
Ánh mắt của bà rất thâm thúy:
Lần đầu tiên bản cũng thấy ngươi là đã biết người là một người rất thông minh lanh lợi.
Lâm Di nghiêm túc lại, vội vàng đứng lên rồi quỳ xuống.
Lâm Di hít sâu một hơi để mình tỉnh táo lại rồi nắm chặt nắm đấm giả vờ như mình đang rất căng thẳng:
Hoàng hậu nương nương răn dạy đúng lắm, đúng là thần thiếp muốn nói giúp cho Trương Phong Tử.
Đi ra khỏi Cảnh Nhân cung rồi đi về phía Đông là hoa viên nhỏ của nội cung, mệnh phụ đều đang tụ tập ở đó nói chuyện.
Nữ quan đứng cạnh bẩm báo:
Phượng Nghị định đã được sắp xếp xong rồi, nương nương qua đó ngồi một lát đi ạ!
Phượng Nghị đình là nơi Hoàng thượng đặc biệt xây cho Hoàng hậu sau đại hôn.
Cung nhân chuẩn bị đầy đủ giấy bút rồi Lâm Di đi qua viết đơn thuốc ra.
Lúc nàng nhấc bút lên thì tay run một cái làm mực nhỏ lên giấy, Lâm Di nhìn về phía nữ quan đứng bên cạnh với vẻ áy náy, nữ quan gật đầu rồi đổi một tờ giấy khác cho nàng.
Lâm Di cố tình viết sai thêm một lần nữa rồi mới trình phương thuốc lên.
Hoàng hậu chỉ liếc qua một cái rồi bảo nữ quan cất phương thuốc đi.
Lâm Di đứng dậy tạ ơn:
Nếu như không phải là Hoàng hậu nương nương ban thưởng nữ quan giúp đỡ thì mẹ con thần thiếp chưa chắc đã được bình an.
Nghe thể thì mắt phượng của Hoàng hậu nương nương nhếch lên:
Là do ngươi có phúc khí nên mới vượt qua được...
Bà dừng một lúc rồi nói tiếp:
Ta nghe nói là Nhân Ngữ Thu thi châm giúp người cầm máu.
Lâm Di không dám giấu giếm:
Có một vị tiên sinh tên là Trương Phong Tử đã dạy phương pháp cầm máu cho Nhân tiên sinh.

Hoàng hậu đã nghe chuyện của Trương Phong Tử từ trước rồi, nay đã nhắc tới thì phải hỏi cho rõ ràng:
Mọi người đều nói Trương Phong Tử học yêu thuật từ tu sĩ ngoại bang, ngươi đã tự mình trải nghiệm rồi thì thấy có đúng thể không?

Hoàng hậu đang khuyên bảo nàng không nên có quá nhiều tâm tư.
Trước nay Hoàng hậu có tiếng là hòa ái, có thể nói thẳng mà khuyên răn nàng đã là nghiêm khắc lắm rồi.
Hoàng hậu chú ý tới sự khác thường của Lâm Di, trầm ngâm một lát rồi sai người đỡ kệ tần dậy:
Ngươi về nghỉ ngơi đi, ta hỏi thăm tình hình rồi tự có suy tính riêng.
Lệ tần vẫn không chịu đi, nữ quan đi qua nhỏ nhẹ khuyên bảo:
Nương nương, người đừng hành xử hồ đồ, cẩn thận tổn thương tới long thai.
Lệ tần nghe thế thì mới chịu đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.