Chương 331: Bạc tình
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2151 chữ
- 2022-02-06 07:23:56
Thẩn thiệp mời Trường Ninh sư thái đến chữa bệnh cho thấm nương nhưng Trường Ninh sư thái lại nói ra những lời mà thần thiếp không ngờ tới, cho dù8 là tam cô lục bà cũng không dám nói như thế.
Phượng Nghị đình càng thêm yên lặng, sắc mặt của Hoàng hậu trầm xuống:
Trường Ninh sư thá3i nói gì?
Lâm Di vô thức hít một hơi thật sâu rồi kể lại những lời mà Trường Ninh sư thái nói cho Hoàng hậu nghe:
Trường Ninh sư thái nói là vi9ện tử của lão phu nhân nhà chúng thần quá quạnh quẽ cho nên mới dẫn đến tà ma nhập thể.
Phật gia tin vào nhân quả và Lục đạo luân hồi, mọ6i chuyện người làm đều sẽ có nhân quả cho nên Phật hay khuyên người phải hướng về cái thiện, từ bi với vạn vật.
Trong lúc nhất thời lòng bàn chân của nàng ta rịn mồ hôi lạnh.
Hoàng để hỏi:
Trường Ninh sư thái nói người bị bệnh gì?
Lệ tần vốn đang sợ hãi lại không ngờ Hoàng đế lại hỏi câu này, nàng ta ngây ngốc một lúc mới trả lời:
Thể...
hư...
Hoàng đế dời mắt, không biết là đang suy nghĩ điều gì:
Không phải là Thái Y viện đã bốc thuốc bổ cho ngươi rồi à, sao người còn cảm thấy không thoải mái?
Thần thiếp...
Trái tim của Lâm Dirun lên, nàng vội vàng đứng dậy hành lễ chung với nữ quan trong điện.
Trong nội điện cũng truyền tới tiếng thỉnh an.
Những chỗ Hoàng thượng đến thì tất nhiên sẽ có lễ nhạc của thiên tử, nhưng ai mà ngờ rằng thiên tử sẽ lặng lẽ đi vào Cảnh Nhân cung chứ.
Nữ quan vội vàng đi truyền lợi của Hoàng hậu nương nương.
Một lúc sau thì nữ giới tôn thất cũng lần lượt tới thỉnh an Hoàng hậu, bái tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng yến tiệc.
Thời gian cũng không còn sớm nữa nên mọi người lần lượt xuất cung.
Bả vai của Lệ tần rụt lại, mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy:
Thần thiếp nhất thời nói sai, thân thiếp cũng chỉ là nghe cung nhân nói mà thôi, thân thiệp cho rằng Hoàng hậu nương nương đã biết từ trước rồi.
Ngươi nghe ai nói?
.
Một giọng nói nam nhân rất uy nghiêm vang lên, dường như người nói đang đứng bên cạnh nàng.
Lâm Di giật nảy mình, nàng tỉnh táo lại thì thấy một bóng dáng khôi ngô đi từ cổng tới, chỉ hai ba bước là đã tiến vào nội điện.
Bảo đảm cung nhân hầu hạ cho cẩn thận, nhất định phải bảo vệ mẹ con bình an.
Lâm Di đứng bên cạnh thở phào một cái.
Cho tới bây giờ thì mọi chuyện đều thuận lợi.
Tưởng thị nhìn về phía Lâm Di với vẻ lo âu, Lâm Di gật nhẹ với nàng ấy rồi đi theo cung nhân trở về Cảnh Nhân cung.
Cung nhân đang đứng thành hai hàng bên ngoài Cảnh Nhân cung, khi nhìn thấy Lâm Di thì vội vàng hành lễ rồi đứng im chẳng nói chẳng rằng, vậy nên tiếng khóc trong điện càng thêm vang vọng.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn về phía nữ quan bên cạnh, dường như nữ quan chẳng nghe thấy tiếng khóc đó, trên mặt của nàng ta chỉ có vẻ khiêm nhường mà thôi.
Lâm Di nói với vẻ kính cẩn:
Thần thiếp nào dám nói lung tung, Hoàng hậu nương nương có thể gọi Trường Ninh sư thái vào hỏi rõ ràng.
Hôm đó cũng bởi vì chuyện này nên thân thiếp mới mời Trường Ninh sư thái ra khỏi phủ.
Trường Ninh sư thái đã có danh tiếng ở Kinh thành rồi thì vì sao lại nói thế chứ? Hoàng hậu nương nương im lặng suy nghĩ.
Lâm Di nói:
Mấy ngày nay thẩn thiếp vẫn luôn suy nghĩ, có lẽ là Trường Ninh sư thái nghe được mấy lời đồn trong Tôn Thất doanh.
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp:
Mọi người ngoài kia đều đang đồn rằng giữa chúng thần và lão phu nhân đang có hiềm khích bởi chuyện của Đại lão gia và Đại thái thái.
Sao ngươi lại không hiểu chứ, cứ ép ta phải tuân theo quy củ mà phạt người đóng cửa hối lỗi hay sao?
Lệ tần khóc đến nỗi đôi môi tái đi, nàng ta cắn môi một hồi rồi nói:
Hoàng hậu nương nương có nhớ chuyện Hy tần tỷ tỷ mời Trường Ninh sư thái vào cung giảng Phật không?
Nàng ta không đợi Hoàng hậu trả lời thì đã nói tiếp:
Khi đó Trường Ninh sư thái nhìn sắc mặt thân thiếp không được tốt lắm, sợ rằng có bệnh, lúc đó thần thiếp vẫn không tin nhưng mấy ngày sau quả thật thần thiếp ngã bệnh thật.
Thái Y viện viết rất nhiều phương thuốc nhưng vẫn không khỏi, ý của thân thiếp là mời Trường Ninh sư thái tới khám, có khi sẽ có cách chữa.
Thân thiệp cũng đang vì tiểu Hoàng tử ở trong bụng mà thôi!
Lâm Di cúi đầu nhìn những hình thêu trên ống tay áo, gan của Lệ tân nương nương cũng lớn thật đấy, hài tử còn chưa sinh ra mà đã dám mở miệng nói tiểu Hoàng tử rồi.
Hoàng hậu nhìn vào Lệ tấn đang ngồi khóc cầu xin trên mặt đấy, như một cành hoa lê sau cơn mưa, trong sự ướt át mang theo kiều diễm, đúng là vẻ đẹp mà ít người có được, cũng khó trách Hoàng thượng sủng ái nàng ta.
trong cung đều đang đồn...
cũng không biết người đầu tiên nói là ai.
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Lệ tấn, Lệ tần thấy thế thì mừng rỡ mà đối mặt, nhưng chẳng thể tìm thấy chút tình cảm nào trong đôi mắt của Hoàng đế.
Hoàng hậu nghĩ đến đây thì nở một nụ cười, như đang cười Lệ tần lại như đang cười giễu mình, không có ai hiểu rõ hơn bà ta răng sự sủng ái của Hoàng đế là điều không chắc chắn nhất.
Hơn nữa...
Lệ tần ôm bụng rồi nói mà chẳng thèm để ý gì:
Trường Ninh sư thái cũng từng tiên đoán rằng thuyền buôn của triều đình ra khơi sẽ gặp bất lợi, bây giờ cũng đã ứng nghiệm rồi.
Lâm Di siết khăn tay.
Sắc mặt của Hoàng hậu nương nương trở nên đen xạm:
Câm mồm, lời này mà ngươi cũng dám nói à.
Mấy người Lâm Di và Tưởng thị đi cuối, Tưởng thì vẫn chưa tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với Lâm Di thì đã có một cung nhân chạy đến ngăn Lâm Di lại:
Hoàng hậu nương nương mại Khang Quận vương phi đi Cảnh Nhân cũng nói chuyện.
Mới ra khỏi Cảnh Nhân cũng lại gọi trở lại, chắc chắn là bởi vì những lời nàng nói ban nãy.
Trong lòng Lâm Di sinh ra một dự cảm không hay, từ lúc tiến cung tới giờ thì cho dù là biện bạch cho Trương Phong Tử vạch trần Trường Ninh sư thái thì đều rất thuận lợi.
Ngay cả các thầy thuốc được mệnh danh là thần y cũng chẳng thể nào chữa khỏi tất cả các chứng bệnh thì một tấm bùa sao có thể chữa khỏi chứ.
Nhưng trong cung này, Hoàng thượng và Thái hậu lại là người tin tăng đạo nhất, những người khác chỉ có thể hùa theo mà thôi, nào dám nói thêm điều gì.
Hoàng hậu im lặng hồi lâu rồi mới dặn dò nữ quan bên cạnh:
Ngươi đi Thái Y viên mời ngự y tới khám cho Lệ tần, Lệ tần đang mang long thai, không thể qua loa được.
Trẫm đang hỏi người đó? Cung nhân nào?
Giọng nói của Hoàng đế rất trầm thấp, thấp đến nỗi khiến cho người trong cung không hít thở nổi, chân của Lệ tần mềm đi, suýt chút nữa là khuyu xuống nền nhà.
Nhưng nàng ta nhớ đến sự sủng ái của Hoàng đế mấy ngày nay thì lại cẩn thận ngẩng đầu lên.
Khi nàng ta nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Hoàng đế thì tình cảm ngày trước ùa về, rồi cũng lấy lại được sự dũng cảm:
Là những cung nhân bên Hy tân nương nương...
Trường Ninh sư thái thấy mình không đoán đúng ý của thân thiệp nên cũng chẳng dám tới nhà nữa.
Cho nên Trường Ninh sư thái chẳng hề có khả năng chữa bệnh gì, mà chỉ giỏi nhìn mặt nói chuyện mà thôi.
Nếu mà nói thẳng ra thì tất cả các tăng đạo đều như thế.
Hoàng hậu nương nương nói:
Muốn cầu phúc cho tiểu Hoàng tử thì cũng không phải là không có các đại sư đức cao vọng trọng, cần gì phải mời Trường Ninh sư thái chứ?
Lệ tần khóc sướt mướt:
Hài tử của thần thiếp còn chưa ra đời thì nào dám làm to chuyện chứ, đúng lúc Trường Ninh sư thái đang ở Từ Ninh cũng nên thân thiếp mới có ý này.
Hoàng hậu nghe thế thì nhíu mày rồi quở mắng Lệ tần:
Sự an nguy của tiểu Hoàng tử là chuyện lớn sao lại để người làm ẩu được chứ.
Sức khỏe của ngươi không tốt nên ta mới khuyên người đừng có tự giày vò như thế.
Có lẽ Trường Ninh sư thái cho rằng thân thiếp muốn đưa lão phu nhân ra khỏi phủ nên mới để ra ý kiến như thế.
Trường Ninh sư thái cho rằng thân thiếp sẽ mượn chuyện lão thái gia xung khắc với phủ Khang Quận vương để đưa lão phu nhân về nhà tổ ở.
Như thế thì bà ta đã giải quyết được một nỗi ưu phiền cho thân thiếp, rồi sau đó hằng năm thân thiếp sẽ cung phụng bà ta.
Lâm Di cúi người rồi nói tiếp:
Quận vương gia và thân thiếp một lòng muốn phụng dưỡng lão thái gia, lão phu nhân đến hết quãng đời còn lại.
Thân thiệp tìm bà ta hỏi thuốc là vì muốn lão phu nhân khỏe mạnh chứ chẳng phải là làm cho có lệ.
Hoàng hậu nói:
Ngẫm lại5 thì cũng không sai.
Lâm Di càng thêm cẩn thận:
Thần thiếp cũng cảm thấy đúng, thân thiếp hỏi Trường Ninh sư thái nên tích phúc trừ tà ra sao thì Trường Ninh sư thái nói rằng nên khuyên lão phu nhân một lòng hướng Phật, chú tâm tu hành mới có thể hóa giải tội nghiệt trên người mình, nếu không thì tương lai sau này toàn bộ phủ Khang Quận vương cũng sẽ bị liên lụy.
Nếu như lão phu nhân không chịu thì phải mời lão phu nhân ra khỏi phủ, lúc đó phủ Khang Quận vương mới có thể bình an được.
Hoàng hậu nghe thấy thể thì nhíu mày, vẻ mặt càng thêm uy nghiêm:
Trường Ninh sư thái đã nói thế thật à?
Lâm Di đứng ngoài điện đợi cung nhân vào bẩm báo, ngay lúc tấm rèm được nhấc lên thì Lâm Di nhìn vào trong điện, người thì không thấy được những tiếng khóc của Lệ tân nương nương lại nghe rất rõ.
Lệ tần mới vào cung năm ngoái, khá được Hoàng thượng sủng ái.
Bây giờ nàng ta có thai nên chỗ dựa càng vững chắc, ngay cả lời Hoàng hậu nương nương cũng chẳng thèm nghe, cứ nhiều lần tìm tới cửa, đây rõ ràng là không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ.
thân thiếp...
Lệ tấn chẳng còn lời nào để nói nữa, nàng ta nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Hoàng thượng thì trở nên sốt ruột.
Lệ tần nhớ tới dáng vẻ bất đắc dĩ của Hoàng thượng lúc mình làm nũng thì lại tỏ vẻ đáng thương rơi nước mặt:
Thần thiếp...
sợ...
sợ tiêu Hoàng tử có chuyện gì...
Hoàng thượng...
Nàng ta nói rồi quỳ gối xuống trước mặt Hoàng thượng, túm lấy giày của ông:
Hoàng thượng...
tiếu Hoàng tử trong bụng thần thiếp rất ít khi động đậy, thân thiếp hoảng sợ.
Lệ tần nói xong rồi ngẩng đầu, nhưng thấy vẻ tươi cười bên khóe miệng Hoàng thượng thì lại cứng đờ người.
Tiểu Hoàng tử.
Hoàng thượng nhìn chằm chằm Lệ tần:
Là Trường Ninh sư thái nói cho ngươi à? Hay người nghĩ là tiểu Hoàng tử?
Lệ tần mở to mắt ra, nước mắt cũng ngừng rơi.
Trường Ninh sư thái nói cho người làm thế nào mới có thể sinh hạ được Hoàng tử, cho nên người mới sốt ruột tìm bà ta.
Trẫm nói đúng không? Ngươi sốt ruột bởi vì sợ rằng không có Trường Ninh sư thái chỉ dẫn thì ngươi sẽ không sinh được Hoàng tử đúng chứ.
Môi của Lệ tản nhếch lên hai lần nhưng chẳng thể nói ra câu nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.