Chương 332: Đối chất
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2121 chữ
- 2022-02-06 07:23:54
Trường Ninh sư thái bước vào đại điện rồi cung kính hành lễ thỉnh an đế hậu và Lệ tân nương nương.
Hoàng thượng n8hìn về phía Lệ tần rồi nói:
Chắc không cần trẫm hỏi thay đâu nhỉ?
Lúc này Lệ tần mới cuống quýt để cho công nhân đỡ nà3ng ta đi tới cạnh Trường Ninh sư thái, nàng ta nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Hoàng đế thì chưa hỏi được câu gì đã sắp té 9xỉu.
Vẻ mặt của Hoàng đế rất âm trầm, ông không chịu mở miệng bỏ qua cho Lệ tần nên nàng ta đành phải quỳ xuống 6cầu khẩn.
Không biết có một cơn gió từ đâu thổi tới khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Hoàng hậu nương nương ngồi ở giường lớn gần cửa sổ, gió thổi hất vạt áo của bà.
Hoàng hậu ngẫm lại cách xử trí của Hoàng thượng đối với Lệ tần và Trường Ninh sư thái, lại nghĩ nếu như bà rơi vào thế yếu thì chắc cũng sẽ nhận được kết cục này.
Lâm Di nghe Trường Ninh sư thái nói thế thì lạnh cả chân tay.
Hoàng hậu nhìn về phía Trường Ninh sư thái rồi nói:
Khang Quận vương phi nghe người thì chẳng khác nào cho ngươi bắt được đuôi à? Làm gì có vãn bối nào dám bất kính với trưởng bối như thế, nói cho cùng thì ngươi vẫn là muốn hại người.
Chẳng trách Khang Quận vương phi nói người chẳng giống người xuất gia.
Lâm Di quỳ xuống rồi nói với vẻ buồn bã:
Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương muốn làm chủ cho thân thiếp, suýt chút nữa là thần thiếp bị ụp tội danh bất nhân bất hiếu lên đầu.
Hoàng để đặt chén trà trong tay xuống rồi sờ sợi tua rua của ngọc bài treo trên cổ tay.
Những bước chân vững vàng đi ngang qua người Lâm Di, tiếp theo cũng vang lên tiếng lễ nhạc.
Đợi tới lúc nhạc dừng thì Lâm Di mới thở phào một hơi.
Nữ quan vội vàng cất bình phong đi, trong điện cũng chẳng còn âm thanh nào khác.
là Hy tần, là Hy tần.
Trường Ninh sư thái đi khám bệnh cho Hy tần rồi mới qua nói với thân thiếp.
Hy tấn có Hoàng tử...
Thần thiếp...
thân thiếp sai rồi...
Trường Ninh sự thái cũng đã nhận ra tình hình lúc này, bà ta vội vàng quỳ xuống rồi nói với vẻ run rẩy:
Hoàng thượng minh giám, chuyện này không liên quan gì tới bần ni, chính là Lệ tân nương nương sai bần ni tính, bần nó cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi.
Vinh hoa phú quý là mệnh trời, sao bần ni tính được chứ.
Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.
Hoàng đế rất thất vọng những nét mặt vẫn khiến người ta không nhìn ra vui buồn:
Trẫm nghe nói là sư thái không những biết giảng kinh Phật mà còn biết trị bệnh cứu người.
Trường Ninh sư thái nói:
Bần ni chỉ là thờ phụng Phật tổ, chỉ biết làm phép cầu phúc vì quý nhân mà thôi, còn những chuyện khác thì bần ni chẳng hề biết.
Vẻ mặt của Hoàng đế thoáng kinh ngạc:
Chính ngươi cũng không thể chắc chắn rằng bào thai trong bụng của Lệ tần là Hoàng tử ư?
Trường Ninh sư thái quỳ rạp trên đất:
Không thể...
không thể...
Bần ni không có khả năng này.
Lâm Di kể lại chuyện đó một cách tỉ mỉ:
Thần thiếp và Trường Ninh sư thái có xảy ra xung đột, Tôn Thất doanh cũng biết chuyện này.
Cũng bởi vì chuyện này nên thân thiếp mới trả lại bùa của Trường Ninh sư thái.
Chuyện đã đến nước này thì một hai câu chẳng thể nào chối được nên Trường Ninh sư thái đành nói thật:
Bần ni không dám nói lung tung, đúng là có việc này.
Bần nỉ vừa đến phủ Khang Quận vương thì có ma ma bên cạnh lão phu nhân chạy tới đòi trấn áp bùa của bẩn ni.
Không phải ngươi có thể biết trước tất cả sao, nói cho trẫm biết, nếu trẫm lập đứa nhỏ này là Thái tử thì hắn có phải là một minh quân thánh chủ hay không?
Mọi người trong nội điện đều kinh ngạc, ngay cả Lệ tần nghe thế cũng không tự chủ được mà siết chặt khăn tay.
Hoàng đế dừng một chút rồi chỉ tay về phía Lệ tần, vòng tay bằng ngọc xanh trên cổ tay đung đưa, nói một cách chậm rãi:
Lại tính cho nàng ta xem nàng ta có thể làm mẫu nghi thiên hạ được không?
Lệ tần sợ hãi đến không thở nổi, nàng ta vội khom lưng, đầu đụng vào nền nghe đánh cộp:
Thần thiếp sai rồi, thân thiếp không dám nói lung tung nữa.
Hoàng thượng tha mạng, Hoàng hậu nương nương tha mạng.
Khóe miệng của Hoàng đế nhếch lên.
Lệ tần dang hai tay ra như muốn túm lấy Trường Ninh sư thái:
Rõ ràng là người nói với bản cung rằng nếu mời người làm phép thì có thể sinh hạ Hoàng tử mà.
Trường Ninh sư thái lại càng thêm sợ hãi:
Người xuất gia không nói dối, bần ni chưa từng nói như thế.
Lệ tần chỉ tay vào mặt Trường Ninh sư thái rồi nhìn qua Hoàng đế với vẻ hốt hoảng:
Hoàng thượng...
Hoàng thượng...
Hoàng thượng tha mạng...
Trường Ninh sư thái vội vàng dập đầu xin tha:
Bần ni đã từng chuẩn bị kim tháp, làm phán sự cho Thái hậu mà...
Hoàng để thu tay lại, sự giận dữ trên mặt đã tan đi ít nhiều, giọng điệu cũng đã nhẹ nhàng hơn:
Hóa ra là người ỷ vào điều này à, dựa vào danh tiếng của Thái hậu mà hại người, tôi lại càng không thể tha.
Thái hậu dưới suối vàng biết được người bị xử trí như thể cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
Ngay lập tức có nội thị đi vào nội điện rồi kéo Trường Ninh sư thái ra ngoài, Trường Ninh sư thái gào khóc như mất cha mất mẹ, khiến người nghe ngày càng chán ghét.
Mặc dù cách một tấm bình phong nhưng Lâm Di vẫn cảm nhận được một ánh nhìn chăm chú đang rơi trên người nàng.
Hoàng thượng vẫn còn nghi ngờ về chuyện của Trường Ninh sư thái, nếu không thì cũng chẳng trách phạt Lệ tân nương nương xong còn ở lại Cảnh Nhân cũng như thế này.
Giọng của Hoàng hậu nương nương vang lên:
Khang Quận vương phi lặp lại những lời đã nói với bản cung đi.
Hoàng hậu muốn nói đỡ cho Lệ tần thì Hoàng đế lại vươn tay ra ngăn cản.
Nội điện trở nên im ắn5g, Trường Ninh sư thái ngẩng đầu nhìn lướt qua xung quanh.
Hoàng đế nâng mắt lên rồi đưa tay chỉ vào bụng của Lệ tần:
Nói cho trẫm biết, bào thai trong bụng là Hoàng tử hay Công chúa.
Lâm Di nghe tiếng kêu gào của Lệ tần thì cũng có thể tưởng tượng ra được rằng nàng ta đã chẳng còn nét đẹp động lòng người như lúc trước.
Hoàng đế im lặng một lúc lâu rồi nhìn về phía Lệ tần:
Tước phong hào của Lệ tần, cấm túc một năm.
Nể tình ngày thường nàng hầu hạ trẫm khá tận tâm, nên không trừng phạt nhà ngoại.
Lệ tần nghe thấy thế thì ngã xuống đất, nữ quan đứng bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ nàng ta lên.
Ai ngờ Khang Quận vương phi chẳng những không làm như những lời bần ni nói mà còn trả bùa lại cho bần ni.
Lần này bần nô bị ma quỷ ám thôi, chứ lúc trước không hề có chuyện này.
Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu minh xét.
Vị ma ma đó ấp a ấp úng nói là lão phu nhân bị chèn ép rồi tức dẫn tới bệnh.
Ở phủ Khang Quận vương này thì chỉ có Khang Quận vương phi mới chèn ép được lão phu nhân mà thôi, bởi thế nên bần ni mới phỏng đoán rằng đúng là nữ quyền của phủ Khang Quận vương không hòa thuận cho lãm, nếu cứ để như thế thì gia đình sẽ không yên.
Bần ni ra vào nội trạch bao nhiêu năm nay rồi, rất hay thấy những chuyện này nên vì muốn cho Khang Quận vương phi tin bần ni mới nói ra những lời đó trước mặt Quận vương phi.
Hoàng hậu nương nương hỏi Trường Ninh sư thái:
Có phải ngươi đã nói với phủ Khang Quận vương là từ giờ về sau lão phu nhân phủ ấy phải một lòng hướng Phật, chú tâm tu hành thì mới có thể hóa giải tội nghiệt trên người không? Nếu không thì sau này cả phủ Khang Quận vương cũng sẽ bị liên lụy đúng chứ? Còn nếu lão phu nhân không chịu thì phải đưa lão phu nhân ra khỏi phủ thì phủ Khang Quận vương mới được bình an?
Trường Ninh sư thái lo lắng ngẩng đầu lên:
Bần ni chưa từng nói như thế.
Hoàng hậu nương nương cười lạnh rồi nói:
Thế chẳng lẽ Lệ tân nương nương và Khang Quận vương phi vụ oan cho ngươi à?
Hoàng hậu nói xong rồi nhìn về phía nữ quan bên người:
Mời Khang Quận vương phi vào đây.
Nữ quan dựng bình phong trong đại điện rồi Lâm Di đứng bên ngoài bình phong làm lễ.
Lệ tần run rẩy nói tạ ơn rồi được nữ quan dìu ra khỏi Cảnh Nhân cung.
Hoàng đế cũng đi tới trước mặt Trường Ninh sư thái, rồi nghĩ tới điều gì mà nói:
Ngươi đã chữa khỏi khá nhiều bệnh cho phụ nhân trong Tôn Thất doanh đúng không?
Trường Ninh sư thái sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu:
Bần ni chỉ là được sự chỉ dẫn của Phật tổ mà thôi, chuyện của Lệ tân nương nương hoàn toàn không liên quan gì đến bần ni.
Cho tới giờ còn không chịu nói thật à.
Hoàng hậu nương nương tự tay bưng một chén trà nóng đến cho Hoàng đế.
Hoàng đế ngồi xuống uống trà.
Nội thị lấy khăn ra nhét vào miệng của Trường Ninh sư thái thì tiếng hét chói tai đó mới biến mất.
Hoàng đế đứng im tại chỗ rất lâu, dường như đang tự lẩm bẩm:
Bọn họ cảm thấy trẫm già rồi.
Nói rồi lại bước chân ra khỏi nội điện.
Hoàng hậu nương nương vội vàng hành lễ, Lâm Di cũng kính cẩn cúi người.
Ông đứng dậy rồi đi đến trước mặt Trường Ninh sư thái, chỉ thẳng vào mặt bà ta rồi dùng một giọng điệu lạnh lùng mà nói:
Tín Thân vương đã cực lực tiến cử ngươi và Phổ Viễn đại sư...
Ngón tay của ông chọc vào trán của Trường Ninh sư thái hai lần:
Còn có người mời người đi giảng Phật pháp, đúng là chà đạp Phật pháp quá mà.
Trường Ninh sư thái sợ đến nỗi quỳ rạp trên sàn nhà.
Hoàng để cất cao giọng:
Cởi tăng y của ra, ném vào tử lao chờ ngày xử trảm.
nàng ta sợ thân thiệp sinh được Hoàng tử sẽ đè đầu cưỡi cô nàng ta...
Vì Hoàng thượng sủng ái thân thiếp nên các nàng mới ra tay hại thân thiếp như thế...
Hoàng thượng đã từng nói rằng lúc nào ngài cũng sẽ bảo vệ mẹ con thân thiệp mà...
thân thiếp nói thật mà...
Dường như nàng ta nghĩ tới điều gì nên lê gối về trước mấy bước:
Thần thiệp biết rồi...
chắc chắn là có người thấy thân thiệp đang mang long thai nên muốn hại thân thiếp.
Chắc chắn là...
Gần vua như gần cọp, cũng chẳng trách Hoàng hậu nương nương tâm tàn ý lạnh.
Hoàng hậu nương nương thở dài một hơi rồi nhìn Lâm Di với một ánh mắt gần gũi:
Không còn sớm nữa, mau về đi.
Lâm Di trở lại phủ Khang Quận vương thì mới cảm nhận được cục đá treo trên đầu mình cuối cùng cũng đã được vứt đi.
Bạch Thược vội vàng mang một chén trà nóng đến.
Lâm Di nâng chén trà lên nhưng không uống vội mà là dặn dò Bạch Thược:
Đi lục tung các phòng lên, tìm cho cẩn thận, xem có thứ gì kỳ lạ không.
Bạch Thược giật mình, hiểu được ý của Lâm Di nên quay qua gọi Hổ Đào rồi hai người cùng đi tìm kiếm.
Trong nội thất thì chẳng tìm được gì, phòng phía Đông và thư phòng cũng không có.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.