Chương 341: Sắp chết
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1953 chữ
- 2022-02-06 07:24:07
Đứng dậy trước đã, chúng ta qua bên kia ngồi nói chuyện, con nhìn con xem đã gầy hốc hác đi rồi kìa, còn cứ tiếp tục như v8ậy thì sẽ ra sao hả?
Trước đây bà ta thường khuyên Lâm Phương nên gây một chút mới yêu điệu xinh đẹp, chẳng ngờ mới mấy n3gày không gặp mà Lâm Phương đã gầy rộc đi như thế này, sắc mặt khô vàng như bà già, nào còn trẻ trung, chẳng trách cô gia 9cũng không chịu bênh vực Lâm Phương đôi ba câu trước mặt trưởng bối
Lâm Phương đối diện với Điền thị giây lát, sa6u đó lập tức quay mặt nhìn nơi kê bàn thờ Phật trước đây, giờ nơi đó đã trống không:
Con không thể đi được đâu mẹ, phải b5ảo Đại thái thái trả bàn thờ Phật lại đã, Bồ Tát không trách tội con thì con mới có thể đứng lên, bằng không nhà ta sẽ gặp họa lớn mất thôi.
Điền thị nghe mà lạnh cả lòng, nhíu mày nhìn Lâm Phương:
Con nói bậy bạ gì thế? Phật tổ từ bi, nhất định sẽ không trách con đâu.
Lâm Phương kinh ngạc nhìn Điền thị:
Chẳng phải mẹ luôn nói, bất kính Phật tổ sẽ bị đày xuống ngục A Tì, vĩnh viễn chịu khổ hay sao.
Lâm Phương nhìn Điển thị chằm chằm, Điền thị bất ngờ ngẩn ra, nhất thời chẳng biết nên nói gì cho phải, lát sau mới dám giải thích:
Như con bây giờ không tính là bất kính Phật tổ.
Chẳng biết nhớ tới điều gì, Lâm Phương thoáng rùng mình:
Sao lại không tính...
nói...
thật chứ?
Điền thị gật đầu:
Thật, con yên tâm, mẹ nói thật, con chỉ cần nghe lời mẹ đừng niệm Phật nữa, ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi, mẹ sẽ có cách giúp con.
Lâm Phương gật đầu lia lịa.
Điền thị tươi cười, vội vàng gọi hạ nhân đỡ Lâm Phương dậy, ai ngờ nhân cơ hội này, Lâm Phương lại vội ôm kinh Phật vào lòng, tay bắt đầu lần tràng hạt.
Bệnh của Lâm Đại nãi nãi càng ngày càng nặng, tin tức này như được chắp cánh, nhanh chóng bay khắp Kinh thành, nhà nhà đều biết.
Lâm gia tới Trần gia thương lượng chuyện này vài lần, tất cả làng trung trong Kinh đều đã được mời đến bệnh của Lâm Đại nãi nãi vẫn không thấy có biến chuyển tốt lên.
Chuyện của Lâm gia mới truyền được vài ngày thì đã bị một chuyện lớn khác đè lên, Hoàng thượng lập Nhị Vương gia làm Thái tử, từ hôm nay được vào điện Dưỡng Tâm nghe Hoàng thượng xử lí chính vụ.
Điền thị vươn tay, nhưng Lâm Phương nó nhanh hơn, mấy nha hoàn trong phòng đều bước đến khuyên can:
Đại nãi nãi, người nghe lời Nhị thái thái đi.
Bà tử bên cạnh thấy không coi được bền kéo Lâm Phương, Lâm Phương là toáng lên:
Các ngươi tránh ra, tránh hết ra, đừng có hại ta, để ta niệm kinh, để ta tiêu nghiệp cho chính mình
nói đến đó, nàng ta lại quay đầu nhìn Điện thị,
Mẹ, mẹ mới sư thái đến làm phán sự cho con đi.
Làm phán sự cho con là con sẽ ổn ngay thôi, trong phòng con sẽ không còn những thanh âm kia nữa, không còn ai rủ rỉ vào tai con...
Bây giờ nãi nãi mới xin thái thái mời người đến đây, người xin giùm nãi nãi đi, chỉ cần mời người tới làm lễ mấy ngày, tốt xấu gì cũng phải để nãi nãi khỏe lên đã.
Điền thị nhìn Tứ Hỉ chăm chú, Tứ Hỉ không hề né tránh, ánh mắt lo lắng khôn nguôi:
Nếu thật sự không được, người đón nãi nãi về Trần gia ở một thời gian đã...
Đón về Trần gia, vậy phải nói với người ngoài thế nào? Chưa biết chừng Lâm gia sẽ nhân cơ hội này mà hưu Lâm Phương.
Điền thị không lên tiếng, Thẩm ma ma đứng bên nói:
Nào có thần thần quỷ quỷ gì ở đây, đừng nói lung tung.
Tứ Hỉ lập tức nhìn về phía Điển thị, nãi nãi cũng bởi vì Nhị thái thái mới xem kinh Phật, bằng không sẽ không bày biện bàn thờ Phật trong phòng như vậy, mới chừng ấy tuổi, có ai lại ngày ngày ăn chay niệm Phật, còn chẳng phải vì danh tiếng Bồ Tát của Nhị thái thái đã truyền ra bên ngoài hay sao.
Điền thị nhìn về phía bàn thờ, bát hương đã bị chuyển ra ngoài từ lâu, ở đâu ra mùi nhang Phật?
Lại nói linh tinh rồi, con không thích thì bảo hạ nhân đừng đốt là được.
Điển thị nói, lại vươn tay chạm đến vòng hạt Phật châu trên cổ tay Lâm Phương, cổ tay nàng ta quấn mấy vòng hạt, siết chặt cả đoạn cánh tay.
Lâm Phương đột nhiên dùng sức đẩy Điển thị ra:
Đừng động vào Phật châu của con, khó khăn lắm...
nói đoạn, nàng ta lại kể ngón tay bên môi ra hiệu,
Khó khăn lắm trong phòng này mới không còn mấy âm thanh kia.
Nhưng con mà dừng lại, thì khi trời tối, chúng sẽ lại lần tới cửa, kéo con xuống địa ngục A Ti.
Bàn thờ Phật, bát hương, cống phẩm, không còn gì rồi...
Con đã không còn gì rồi, mẹ không biết đấy thôi, bấy nay trong phòng thường xuyên có những tiếng rất kì quái.
Còn cả...
Mẹ...
Mẹ...
Điền thị thấy Lâm Phương ngày càng điên cuồng, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, phân phó bà tử:
Bỏ Đại nãi nãi ra, mặc nó đi thôi.
Bà ta ngước mắt thấy Tứ Hỉ - nha hoàn hầu hạ bên cạnh Lâm Phương, Tứ Hỉ hiểu ý, chậm rãi bước lại.
Điền thị ra khỏi phòng trong đến phòng bên phía Đông, hỏi Tứ Hỉ:
Lâm Phương làm sao thế? Lần trước về nhà còn khỏe mạnh bình thường mà, vì sao mới có mấy ngày đã trở thành thế này rồi?
Ma ma bên người Điền thị nhìn ngó xung quanh rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Tứ Hỉ vội quỳ xuống thưa:
Nhị thái thái, ngươi đến chùa Thanh Hoa mời đại sư đến trừ tà cho nãi nãi đi, chưa biết chừng làm thế là sẽ ổn thôi.
Tứ Hỉ cũng nói như vậy, Điền thị và khăn tay, sắc mặt thâm trầm:
Ngươi hầu hạ bên người nãi nãi lại không biết khuyên can, còn dám xúi bẩy nó làm xằng à.
Chỉ cần con nhắm mắt lại...
Chúng sẽ ghé tại con nói, mẹ đưa con về đi, đưa con về Tử Trúc viện đi...
Thẩm ma ma thấy thế cũng tới khuyên bảo:
Nãi nãi cứ an tâm đi, mọi chuyện đều có thể thương lượng được.
Bà tử buông lỏng tay, Lâm Phương lảo đảo rồi lại bò lên đệm hoa sen, như thể chỉ có chiếc đệm hoa sen này mới bảo vệ nàng ta an toàn nhất.
Đôi mắt nàng ta mở to trống rỗng, dáo dác ngó chừng xung quanh rồi khẩn trương niệm kinh tiếp.
Tim Điền thị đập như trống chầu, bà ta không thể ngờ tới Lâm Phương sẽ ra nông nỗi này.
Cả Kinh thành như bùng nổ, bầu không khí sôi sùng sục.
Triều Đại Chu đã phế bỏ Đông cung từ lâu, Đương kim Hoàng thượng ban phủ của mình trước khi đăng cơ cho Nhị Hoàng tử.
Triều đình xảy ra chuyện lớn như vậy, đầu tiên là người người bất an, đợi đến khi mọi chuyện đã thành kết cục định sẵn thì lại yên tĩnh dị thường.
Điền thị nhìn ánh mắt u ám của Lâm Phương, lòng nhũn ra:
Lâm Phương, con nghe mẹ nói đã, ca ca con mới thành thân, trong nhà bận rộn quá không tiện đón con về.
Con chịu khó dưỡng bệnh, đợi mấy hôm nữa khá lên, mẹ sẽ tới thương lượng với cha mẹ chồng con, cho con và cô gia cùng về Trần gia ở mấy ngày nhé.
Lâm Phương nghe nói vậy liền gục xuống đệm:
Mẹ không chịu cứu con ư...
Thẩm ma ma đứng bên lộ vẻ không đành lòng, kéo tay áo lau khóe mắt:
Nãi nãi đang yên đang lành, vì sao lại...
bị bệnh đến nỗi này.
Điển thị nhớ đến dáng dấp thường ngày của Lâm Phương, kéo tay nàng ta nói:
Để mẹ về hỏi tổ mẫu con, nếu được, ta sẽ đến thương lượng với Lâm gia, con thấy thế nào?
Trong mắt Lâm Phương tràn đầy tuyệt vọng:
Mẹ...
nghe theo cả mà...
Nghe lời mẹ...
Mẹ nói có Phật tổ...
Con vẫn...
nghe lời người mà...
Con...
Trong phòng yên tĩnh lại, bên ngoài loáng thoáng có tiếng Lâm Phương niệm kinh, Tứ Hỉ lấy hết dũng khí nói tiếp:
Thái thái, nếu người không chịu lo việc này cho nãi nãi, bệnh của nãi nãi sẽ chẳng biết đến khi nào mới khỏi được, mới có mấy ngày mà đã gầy rộc cả đi rồi, cơm canh ăn không vào, còn cứ tiếp tục thế này thì làm sao mà chịu nổi chứ.
Điển thị nghiêm mặt, tình hình hiện tại đâu dễ lập đàn tràng cơ chứ, Lâm Đại thái thái còn tới tận nhà bảo đừng để Lâm Phương cùng tín Phật như thế nữa.
Điền thị đứng lên, ra khỏi phòng, Lâm Phương đang nhìn chằm chặp kinh Phật.
đúng là có...
Hàng ngày Phật tổ đều nói chuyện với con...
Bọn họ đều nghe thấy mà, tất cả mọi người đều nghe thấy, mẹ, người tin con một lần đi, mọi người đều có thể không tin con nhưng sao mẹ lại không tin con được, trong chuyện này mẹ rõ ràng nhất mà.
Nói đến đó, nàng ta ném cuốn kinh trong lòng ra, kéo tay Điển thị thật chặt,
Mẹ...
Nước mắt nàng ta chảy xuống,
Mẹ, người cứu con đi, con không chịu nổi nữa rồi, chúng đều ở đây cả...
Điền thị bước lại, cầm kinh Phật lên, Lâm Phương vội cướp về, ôm chặt vào lòng không chịu buông tay.
Điển thị cất cao giọng:
Lâm Phương, còn có nghe lời mẹ không thế?
Lúc này Lâm Phương mới nhìn Điền thị:
Mẹ...
Tứ Hỉ đỏ mắt lên, hốt hoảng nói:
Mấy hôm nay nãi nãi cứ nói là nghe thấy tiếng động lạ, buổi tối thường cảm thấy có ai đó đang nói bên tai, trong phòng cũng tự dưng có mùi nhang Phật, còn có tiếng gõ mõ...
Nhưng mà bọn nô tỳ đều không nghe thấy gì, cứ đến tối là đã đốt đèn trong phòng rồi, nhưng dù vậy, nãi nãi cũng không dám ngủ, chỉ cần nhắm mắt là người ướt đẫm mồ hôi lạnh, thái thái đã mời lang trung đến xem bệnh cho nãi nãi, lang trung kê đơn bốc thuốc an thần, nãi nãi uống cũng không thấy có tác dụng.
Nãi nãi bảo là cần phải mời người đến làm pháp sự, thái thái lại không chịu...
còn cả mùi nhang Phật...
Mẹ có ngửi thấy không?
Mùi nhang Phật.
Nhị Vương gia trợ giúp việc triều chính không dám lơ là, ngày ngày vào cung sớm nhất, ra cung trễ nhất, cần cù vất vả như vậy khiến Hoàng thượng vui mừng lắm.
Nghe được tin ấy, Thục phi nương nương làm loạn hậu cung mấy ngày, bị Hoàng thượng trách phạt cẩm túc ba tháng vì tội không chu toàn lễ nghĩa, từ đó về sau coi như mất thánh sủng.
Đêm đêm Hoàng thượng đều ngủ lại Cảnh Nhân cung, tình cảm giữa để hậu càng được củng cố.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.