Chương 359: Chết
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1510 chữ
- 2022-02-06 07:24:32
Ngẩn người trong chốc lát, Lâm Chính Thanh cười lạnh một tiếng, mặc dù hắn không thể nhớ kỹ mọi chuyện kiếp trước như Trần thị, nhưng dựa và8o những ký ức vụn vặt, hắn biết sau này hắn cũng có thể đạt đến địa vị cực kỳ cao.
Nghĩ tới đây thì nụ cười của Lâm Chính Thanh càn3g sâu hơn, quả nhiên những gì phải trải qua trong kiếp trước là để có ngày hôm nay, nếu kiếp trước không chết vì loạn đạo, thì cũng chẳng c9ó phú quý như ngày hôm nay.
nhất định sẽ nảy sinh khoảng cách với ta, cho dù ta làm gì cũng sẽ không khiến em yên tâm.
Nghĩ tới đây, ta lỡ tay đẩy hắn, ai ngờ hắn ta ngã trên tảng đá rồi chết.
Nói rồi chàng lẳng lặng nhìn Lâm Di,
Có phải ta đã làm chuyện ngu xuẩn rồi hay không, em sớm đã phòng bị ta, vậy thì lời Thành Diễm nói là thật, nếu em đã rõ rồi thì ta còn cần che giấu làm gì nữa.
Đêm đó em nằm mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy nhìn thấy ta thì sắc mặt trở nên khó coi, còn tát ta, khi ấy ta cảm thấy giết Thành Diễm là đúng, chí ít ta vẫn có thể làm như chẳng biết gì, để chúng ta chẳng phải đối mặt với nó.
Thấy từng khối vải trắng bị máu thấm đẫm, thuốc cầm máu bị trôi hết.
Lâm Di không ngừng nhìn ra ngoài cửa.
Củng ma ma nhân cơ hội này lại gần, phân phó nha hoàn cầm kéo tới.
Nhìn thấy quần áo dính máu bị cắt ra, Lâm Di chỉ thấy tim mình đập thình thành, như bị người ta dùng dao đâm, đau đến mức run rẩy.
Nghĩ lại mấy ngày nay thì cũng không phải không có manh mối.
Lúc Chu Thập Cửu nói về việc giết Thành Diễm đạo sĩ, lúc ấy trong câu nói mang theo hối hận, rõ ràng là chàng không nên biết Thành Diễm, nếu không tương lai sẽ bị Tam Vương gia khống chế.
Cho nên lần đó nàng muốn về nhà ngoại, Chu Thập Cửu mới liều lĩnh cản lại, nàng nghĩ rằng Chu Thập Cửu là vì con, nhưng hoá ra lại là vì Thành Diễm.
Từ đầu tới cuối chỉ có một mình nàng không nhìn thấu, nàng quá chìm đắm trong quá khứ, quá để ý tới ân oán giữa nàng và Chu Thập Cửu.
Nhìn thấy từng lớp áo của Chu Thập Cửu được cởi ra, tay Lâm Di không khống chế nổi mà run lên, Củng ma ma đỡ tay của Lâm Di lên,
Quận vương phi để nô tỳ làm đi!
Nàng vác bụng lớn lại chẳng hề quan tâm mình cử động không tiện, lại chỉ muốn xem chàng bị thương thế nào, có nghiêm trọng như Cát Khánh Sinh không.
Cát Khánh Sinh là do Trương Phong Tử cứu, cứ thế mà tính, nếu Chu Thập Cửu bị thương không nghiêm trọng như Cát Khánh Sinh, thì nhất định sẽ được chữa khỏi, thế nhưng càng nhìn thì nàng lại càng kinh ngạc, nước mắt không nhịn được mà cứ chảy không ngừng.
Chu Thập Cửu kéo tay Lâm Di,
Rót ít nước...
Chu Thập Cửu vươn tay chạm vào tóc mai của nàng,
Giữa ta và em luôn có khoảng cách, nếu Tam Vương gia thật sự leo được lên hoàng vị, thì từ đó về sau...
ta sợ rằng em sẽ không chịu tha thứ cho ta...
Ánh mắt Lâm Di thoáng biến đổi, nàng vẫn nghĩ rằng thứ gọi là lời tiên tri chỉ là do đạo sĩ lừa người, chẳng ngờ Thành Diễm lại nói như vậy...
Chẳng lẽ thật sự có lời tiên tri sao?
Ta chưa bao giờ tin lời đạo sĩ, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ, vì sao khi em biết ta là Khang Quận vương lại có địch ý với ta, vì sao em biết ta nhất định sẽ lợi dụng nhạc phụ, hết thảy đều có lý do, nếu đạo sĩ kia gặp được thánh thượng thì sẽ khó tránh được việc liên lụy tới em, cho dù em không biết được chuyện nhân quả như hắn nói, nhưng khi nghe được những lời đó...
Trần thị cũng chết như vậy...
không phải hắn không muốn cứu nàng, nhưng nàng lại chẳng biết hối6 cải, cứ nhất quyết đi theo con đường kia.
Trương Phong Tử vẫn chưa tới, thời gian chờ đợi như dài dằng dặc, dường như có ngàn vạn con kiến đang cắn vào trái tim nàng, vừa ngứa lại vừa đau, chẳng biết nên làm gì, chỉ muốn dùng dao khoét bỏ, đau đớn về thể xác vẫn tốt hơn sự đau khổ trong lòng lúc này.
Lâm Di rưng rưng nước mắt nhìn Chu Thập Cửu, giọng đã khàn đi,
Sao lại không nói với ta?
Quản sự vội lui xuống bổ trí.
Chu Thập Cửu khép hờ mắt, thở phào nằm lại giường.
cho ta uống nhé.
Lâm Di xoay người đi lấy chén trà.
Chu Thập Cửu nhấp ngụm nước, phân phó quản sự:
Sai Trần Hán mang thư ra giao cho Nguyên Kỳ.
Sắc mặt Chu Thập Cửu tái nhợt, nhưng chàng vẫn cười nhẹ như cũ, dường như vết thương này chẳng có gì đáng ngại.
Lâm Di cúi đầu nhìn, máu thịt be bét, màu máu đỏ sậm rất nhanh đã thấm đẫm chiếc khăn băng vết thương, căn bản không nhìn được rõ vết thương thế nào, sớm biết vậy thì đã chẳng cởi vải bằng ra.
Hơi thở của Chu Thập Cửu hơi gấp gáp, khiến người ta nghe mà đau khổ,
Ta tới Kinh đô thứ hai tìm Thành Diễm, Thành Diễm đã sớm đoán được ta sẽ giết hắn, vậy nên đã nói điều hắn biết về lời tiên tri cho ta.
Thành Diễm nói, để minh quân đăng cơ, sư phụ Chân Am của hắn đã liều mạng đổi vận cho triều Đại Chu, đến thời điểm thích hợp thì tất cả có thể làm lại, vận mệnh Đại Chu được đẩy vào quỹ đạo.
Hoàng hậu nương nương có ân với nàng, chẳng lẽ Tam Vương gia không có ân với Chu Thập Cửu sao? Nhị Vương gia thừa kế ngôi vị Hoàng đế thì dĩ nhiên sẽ có lợi cho nàng và phủ Quảng Bình Hầu, nhưng Chu Thập Cửu lại phải bất chấp nguy hiểm để đổi lấy.
Nếu như thắng thì dĩ nhiên mọi người đều vui vẻ, nhưng nếu thua thì sao đây? Thay đổi cục diện chính trị không phải là trò đùa, đâu phải đơn giản như nói chứ.
Em nói đúng, ta chỉ tính toán lợi và hại, nâng đỡ Tam Vương gia sẽ không thể đổi được điều tốt như vậy.
Lời Chu Thập Cửu nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng nếu đứng trên lập trường của chàng mà suy nghĩ...
Vậy mà nàng lại cho rằng chàng đã chọn Tam Vương gia, nói vậy với nàng chẳng qua là để cho nàng biết kết quả đã không thể thay đổi được nữa...
Vì sao lại giết đạo sĩ?
Nếu không hỏi rõ ràng lúc này thì có lẽ nàng sẽ bị giấu cả đời.
Hắn còn bốc một quả cho ta, nói rằng chúng ta trước đây là thù bây giờ thành đôi, trên đời này thấy trước được nhân quả chỉ có duy nhất một người là phu nhân của ta, cũng chính là em.
Thành Diễm nói nếu ta không chịu tin, chỉ cần hồi phủ hỏi em, sẽ biết rõ ràng.
Chu Thập Cửu nói xong thì cười nhìn Lâm Di.
Ta không dám đánh cược, cũng không thể đánh cược.
Nếu Nhi Vương gia có thể bình yên leo lên được hoàng vị thì cho dù không có ta vẫn còn phủ Quảng Bình Hậu, Nhân gia, Trịnh gia, Hoàng hậu nương nương, bọn họ sẽ bảo vệ mẹ con em bình an.
Trần thị đã vĩnh viễn mất đi cơ hội chuyển mình.
Người thông minh có thể thay đổ5i cuộc sống của mình, người ngu ngốc thì chỉ có một kết cục thôi.
Nàng để ý những điều này, chẳng phải vì Chu Thập Cửu đã hại chết nàng, mà là nàng đã sớm yêu Chu Thập Cửu rồi.
Trong lòng nàng đã có chàng, vậy nên mới oán hận ông trời bất công, chẳng thể để bọn họ được viên mãn.
Lâm Di lắc đầu,
Em cứ nghĩ rằng chàng thông minh.
Nên có nhiều lời không nói ra, chẳng ngờ chàng cũng có thể bị đạo sĩ lừa gạt, mỗi người chỉ có một kiếp, nào có kiếp trước chứ, chỉ có một kiếp mà thôi.
Nàng mặc kệ lời tiên tri gì đó, đó nhất định là do đạo sĩ ra vẻ huyền bí, những đạo sĩ kia đã quen với việc nhìn thấu lòng người...
Ánh mắt Chu Thập Cửu sáng lên, khoé mắt hơi ươn ướt, cơ thể của chàng không nhịn được mà run lên, dường như chẳng còn sức nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.