Chương 360: Chết


Con vẫn chưa biết nói, còn chưa gọi cha...
Lâm Di kéo tay Chu Thập Cửu,
Chàng đã nói rằng chàng đi đâu thì ta theo đó.

Kết quả là chàng 8lừa ta sao?


Chu Thập Cửu nhìn Lâm Di, nụ cười vẫn nhẹ nhàng, ưu nhã như cũ, ánh mắt lại càng trầm tĩnh,
Em đi đâu, ta theo đó.
Em thấy dễ nghe, trong lòng vui vẻ thì ta cũng sẽ vui vẻ.

Nguyên Nguyên, cho dù ta đi tới đâu thì vẫn sẽ luôn chờ em...
Bất cứ lúc nào thì ước hẹn này cũng sẽ không thay đổi.
Bất cứ lúc nào thì ước hẹn này cũng không thay đổi.
Nàng vẫn cho rằng nàng yêu chàng trước, lại chẳng biết nàng mới là kẻ lạnh lùng vô tâm.
3Hôm nay ta ước hẹn, chạm tay thể.
Nói rồi Chu Thập Cửu vươn tay vỗ nhẹ ba lần vào lòng bàn tay của Lâm Di,
Nguyên Nguyên, cho dù ta đi tới đâu 9thì vẫn sẽ luôn chờ em...
Bất cứ lúc nào thì ước hẹn này cũng sẽ không thay đổi.

Lâm Di thấy ánh mắt của Chu Thập Cửu ảm đạm, mã6i đến khi chàng nặng nề nhắm mắt, nước mắt của nàng mới tuôn rơi.
Nàng không thở dốc, không cử động, cứ ngắm nhìn Chu Thập Cửu, bên tai t5ruyền đến tiếng huyên náo, nhưng càng ngày càng xa.
Càng ngày càng cách xa nàng, trước mắt nàng chỉ còn Chu Thập Cửu như đang ngủ thiếp đi, dường như có ai bước đến gần, muốn chuyển cơ thể của Chu Thập Cửu, tách bọn họ ra, thế nhưng nàng nắm vẫn chặt tay của Chu Thập Cửu.
Nàng không buông, không thể buông, chỉ cần buông ra thì chàng sẽ rời khỏi nàng, cuối cùng mọi người chẳng còn cách nào, cứ để nàng tựa ở bên giường.

Nguyên Nguyên, có được hay không?
Giọng nói dễ nghe của Chu Thập Cửu như là tiếng đàn.

Nguyên Nguyên.
Tiếng nói của Chu Thập Cửu như nước suối chảy chậm rãi.

Sao Nguyên Nguyên không thể tin tưởng ta một lần.

Nếu như Nguyên Nguyên đợi ta, ta sẽ sớm trở về.

Nguyên Nguyên mau sinh cho ta một đứa con trai, chờ con trai trưởng thành thì ta sẽ nuôi râu để đóng vai người cha nghiêm khắc.

Nguyên Nguyễn, để vi phu ôm một cái được không?

Ta cõng Nguyên Nguyên ra ngoài, Nguyên Nguyên muốn đi đâu thì ta sẽ cõng tới đó,
nói rồi chàng vuốt tóc mai của Lâm Di, nụ cười ngày lúc càng sâu,
Nguyên Nguyên có đồng ý không nào?

Nguyên Nguyên không biết, em thích thì ta cũng thích.
Chàng tưởng rằng chàng ngu ngốc nên mới giết Thành Diễm, thật ra, chàng không biết kẻ ngu ngốc là nàng.

Sau khi mưu phản thất bại Nhị Vương gia chạy khỏi Kinh thành, trên dưới Đại Chu đều đang đợi tin tức cuối cùng, nhóm quan viên địa phương khắp nơi đều thắp hương bái Phật, cầu mong Nhị Vương gia đừng chạy tới nơi mình quản lý, nếu không thì đến lúc trọng yếu, thì rốt cuộc nên bắt Nhị Vương gia lại hay thả Nhị Vương gia đi? Thánh chỉ của triều đình lần lượt ban xuống, đạo thành chỉ thứ nhất thì ý chỉ răng thấy phe phản quân thì chém chết hết, quan viên địa phương vừa bố trí xong binh lính, đạo thành chỉ thứ hai lại được ban xuống, phản quân chống trả thì giết hết không luận tội.

Rốt cuộc thì chém hết hay chống trả mới giết? Hai đạo thánh chỉ này có thể nói là hoàn toàn trái ngược.

Dù sao thì Nhị Vương gia vẫn là con ruột của Hoàng thượng, lỡ như không cẩn thận biết Nhị Vương gia thì cái đầu trên cổ khó mà giữ được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.