Chương 58: Biện pháp


Lão thái thái nhánh cả cười đáp:
Muốn nói có thì đó chính là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, Thái hậu sẽ không nghi kỵ người nhà mình, chúng ta cũng 8không cần lo lắng.


Lâm Di nhẹ gật đầu, giờ phải xem bên nhà mẹ Thái hậu có chịu đưa thư giùm họ hay không.
Lâm Di mở ra xem, Trịnh Thất tiểu thư mời cả Lâm Uyển tới chơi. Lâm Uyển nhận được tin thì vừa mừng vừa sợ, tới hỏi Lâm Di nên mặc váy áo gì cho đẹp, nghe thấy Lâm Di nói muốn mặc màu vàng nhạt liền chọn màu xanh nhạt,
Để tránh đối chọi màu sắc với muội muội.

Đông Hòa bên cạnh xen vào:
Đây là lần đầu tiên tiểu thư nhà chúng tôi nhận được thư mời đấy.

Thân ma ma khẽ lắc đầu,
Nô tỳ nhìn không giống, nếu là Trần Lục tiểu thư thì nên tìm cách thân cận với phu nhân mới đúng, chẳng thể nào lại tránh né trong khi phu nhân đã tạo điều kiện như vậy.

Chu phu nhân nhướng mày,
Ngươi cũng nhìn ra được con bé ấy tránh né, chứ không phải không hiểu ý ta?

Cùng ông ở Phúc Ninh chịu đủ khổ sở mà bà vẫn nuôi nấng hai đứa trẻ khôn lớn như vậy, cho dù cả đời thật sự không thể sinh được đứa con nào, ông cũng sẽ không trách bà.
Trần Doãn Viễn trở về phủ nhánh thứ hai, Lâm Di tháp tùng lão thái thái nhánh cả đi nghỉ.
Lão thái thái nhá3nh cả nói tiếp:
Lúc ta còn trẻ từng đến Châu gia làm khách, mấy năm qua cuối năm nào cũng đưa sang đấy một phần lễ, cũng không tính là hoàn 9toàn không có qua lại. Nhưng nếu thật sự cần sang đó thì còn phải gọi cả bà già nhà họ Trịnh kia.
Nhắc đến lão phu nhân Trịnh gia, trong mắt6 lão thái thái nhánh cả lóe lên ý cười.
Lâm Di nghĩ đi nghĩ lại rồi quả quyết nói:
Còn một việc muốn xin bá tổ mẫu hỗ trợ.

Thảo nào Lâm Uyển trông như suýt nhảy cẫng lên thế này, có điều được mời tới Trịnh gia đúng là thành quả cho cố gắng của Lâm Uyển.
Sau khi Lâm Uyển ra về, Lâm Di bảo với Linh Lung:
Sau khi đến Trịnh gia, hai người hãy trông chừng Tam tiểu thư, nếu Đông Hòa tới lân la hỏi thăm…


Cậu phải khuyên nhủ tiểu Tiêu thị nhiều hơn, nó còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội.
Tiểu Tiêu thị nhìn thấy người khác mang thai, chắc chắn không thoải mái, phụ nữ tính tình có hiền lành đến đâu cũng không chịu được loại chuyện này.
Trần Doãn Viễn khẽ gật đầu,
Lão thái thái yên tâm, con biết bà ấy luôn rất khó chịu trong lòng.
Tiểu Tiêu thị không sinh được đứa con nào, người ngoài đều khuyên ông nạp thiếp, nhưng ông chưa bao giờ có ý định này. Tiểu Tiêu thị cũng khổ, vừa gả cho ông xong liền phải đến Phúc Ninh, chưa từng học cách quản lý chuyện nhà mà đột nhiên phải tự quản gia. Mỗi lần từ nha môn trở về nhìn thấy dáng vẻ luống cuống muốn khóc của tiểu Tiêu thị, ông chỉ có thể khuyên:
Từ từ rồi sẽ ổn mà.

5Lão thái thái nhánh cả cười hỏi:
Có chuyện gì làm khó cháu à?

Đúng ra phải là Tiêu thị đích thân lên tiếng về chuyện này, Lâm Di hơi cúi đầu,
Đến nay mẹ vẫn không thể sinh đệ đệ muội muội cho cha cháu, đi xem lang trung khắp Phúc Ninh cũng không có tiến triển gì… Bá tổ mẫu có thể cho người tìm một lang trung giỏi xem bệnh cho phụ nhân trong Kinh đến chẩn trị cho mẹ không?


Nhưng quận vương gia đã nói thế tức là không muốn mối này nữa rồi.

Chu phu nhân cười mỉa,
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu còn muốn gặp thằng đó một lần, tưởng ta không biết thằng đó cố ý không để Ngũ tiểu thư nhìn thấy mình để cự hôn dễ dàng hơn sao.

Chu phu nhân lên cỗ xe ngựa được phủ sơn đen bóng, bên ngoài cỗ xe nom bình thường song bên trong lại được chạm trổ hoa văn vô cùng tinh xảo. Chu phu nhân ngồi xuống, Thân ma ma bên cạnh lập tức chèn gối nệm vào sau thắt lưng bà ta.
Hồi lâu sau Chu phu nhân mới lên tiếng hỏi:
Vừa nãy đúng là Trần Lục tiểu thư chứ?

Thân ma ma thở dài,
Bây giờ cũng không còn cách nào khác, thật sự không ngờ tước vị lại rơi xuống đầu Tứ gia, uổng công phu nhân vất vả nhiều năm như vậy.

Chu phu nhân cười khẩy,
Ngươi cho rằng quan viên ở Tông Nhân phủ đều là bọn ăn không ngồi rồi à, chuyện liên quan tới huyết thống, đương nhiên bọn họ sẽ điều tra rõ ràng.
Nói tới đây, ánh mắt bà ta khẽ lóe lên,
Cố chịu một thời gian, ngày nào đó ta sẽ có thể ngẩng đầu đòi lại tất cả. Bây giờ cưới vợ cho thằng đó là chuyện quan trọng nhất, đừng để người khác gièm pha vị thẩm nương này đối xử lạnh nhạt với cháu.

Lão thái thái nhánh cả trịnh trọng đặt thư vào trong chiếc hộp bên người,
Ngô đại nhân hẳn khó khăn lắm mới tìm được chứng cứ như vậy.

Trần Doãn Viễn thở dài, quan văn tử trên chính trường quan võ tử trên chiến trường mà, Ngô đại nhân coi như chết cũng mãn nguyện.
Lão thái thái nhánh cả cầm lấy phong thư, hỏi:
Ngô đại nhân có cho cậu biết nội dung bên trong là gì không?

Trần Doãn Viễn đáp:
Là thư qua lại giữa Thành Quốc công và hải tặc, kèm cả danh sách của cải hải tặc hối lộ cho Thành Quốc công. Bây giờ số đồ này đa phần đều đang ở trong phủ Thành Quốc công.
Nguyện vọng lớn nhất của Trần Doãn Viễn là dẫn binh đến phủ Thành Quốc công lôi những món đồ này ra.
Thân ma ma cụp mắt nhìn xuống,
Nếu chẳng phải nghe thấy mấy câu Trần Lục tiểu thư phản bác lại với Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu, nô tỳ cũng không dám khẳng định.
Chỉ người có tâm tư cực kỳ nhạy bén mới có thể nói ra những lời kia.
Chu phu nhân thở phào,
Không phải thì tốt rồi, ta thà để thằng đó cưới Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu còn hơn.

Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Không có Lục nha đầu, thời gian qua chắc ta đã buồn chết đi được.


Vậy cứ để con bé tiếp tục bầu bạn với người đi ạ.


Ngày mai viết thư gửi cho Trịnh gia, ngày kế ta đến thăm Trịnh lão phu nhân.

Thư của lão thái thái nhánh cả vừa đưa tới Trịnh gia, thư của Trịnh Thất tiểu thư liền theo trở về.

Trần Doãn Viễn nghe xong kế hoạch của lão thái thái nhánh cả, tuy hùng tâm của đại trượng phu bị hắt nước lạnh nguội hết một nửa, nhưng ông cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đành giao thư lại cho bà.
Thật hiếm thấy một đứa trẻ mới mười mấy tuổi mà phải lo toan nhiều chuyện như vậy, lão thái thái nhánh cả đưa tay vỗ vỗ vai Lâm Di,
Nhà chúng ta có quen biết một vị nữ lang trung, hôm nào đó ta sẽ cho người đi mời.
Nói rồi bà thở dài,
Trước đây cha cháu quyết định chuyển đến Phúc Ninh là đúng, bằng không người mẹ kia của cháu ở lại trong Kinh… chắc đã bị người ta chèn ép không còn hình người từ lâu rồi.


Trên mặt lão thái thái nhánh cả đong đầy ý cười, bà khẽ nhấp ngụm trà, bỗng nhớ tới một chuyện,
Nghe nói Nhị thái thái Điền thị có thai.

Trần Doãn Viễn không nghe nói đến chuyện này, nên khá ngạc nhiên
Tạm thời nói xong chính sự, lão thái thái nhánh cả chuyển đề tài đến tiểu Tiêu thị,
Bảo nó ngày mai đến đây, ta có mời một lão ngự y về hưu đến xem cho nó.

Trần Doãn Viễn cười đáp
vâng
rồi hỏi Lâm Di có khỏe không, có làm phiền lão thái thái nhánh cả không.
Quất Hồng chen miệng nói:
Tiểu thư yên tâm, chúng nô tỳ chẳng biết gì cả.


Lâm Di nhẹ gật đầu, khoảng thời gian này Linh Lung và Quất Hồng đúng là thận trọng hơn nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.