Chương 59: Nữ hồng


Lâm Uyển nghe vậy mới khẽ thở phào,
Lục muội muội khó khăn lắm mới trở về, đâu thể nào lại đi nhanh như vậy.


Trịnh Thất tiểu t8hư thân mật kéo tay Lâm Di,
Mà nếu là thật thì tỷ cũng đừng đi, Phúc Ninh có gì vui đâu, ở lại kinh tốt hơn biết bao nhiêu.


L3âm Uyển cũng mỉm cười,
Có bạn có bè đương nhiên vẫn tốt hơn.

Thảo nào các vị tiểu thư Trịnh gia nghe nhắc đến Trinh Nương đều biến sắc.
Trịnh Tam tiểu thư liếc nhìn Trinh Nương,
Muội muội không biết chứ Trần Lục tiểu thư cũng chỉ mới vào Kinh thôi.
Đều lớn lên ở bên ngoài, nhưng Trần Lục tiểu thư trang nhã điềm tĩnh, cử chỉ đúng mực thỏa đáng.
Trinh Nương không thèm để bụng lời cạnh khóe của Trịnh Tam tiểu thư, dùng khăn tay lau khóe mắt,
Trần Lục tiểu thư có Trần lão thái thái yêu thương, thảo nào từ trong ra ngoài đều không khác gì với các tiểu thư trong Kinh.

Trịnh Tam tiểu thư đỏ bừng mặt, chỉ vào mặt Trịnh Ngũ tiểu thư,
Nha đầu chết tiệt kia, đúng là không đánh không được mà.

Hai tỷ muội rượt đuổi nhau trong sân, Trịnh Thất tiểu thư nói nhỏ bên tai Lâm Di:
Lát nữa sẽ dẫn tỷ đi xem cáo trắng nhà ta nuôi, mấy ngày trước nó sinh được hai con cáo con, ta tặng tỷ một con nhé.

Tuy nàng thích động vật nhỏ lông xù, nhưng đó là cáo trắng do Khang Quận vương săn được đấy, xin miễn đi.
Cáo con mặt tròn tròn, mắt long lanh, lông bông xù lập tức thu hút ánh mắt của tất cả.
Lâm Di cũng không nhịn được mà nhìn chăm chú, đúng là rất xinh.
Trịnh Thất tiểu thư cười nói:
Ta biết tỷ sẽ thích nên mới muốn tặng cho tỷ.

Trịnh Thất tiểu thư nhíu mày, muốn nổi đóa thì lại bị Trịnh Tam tiểu thư nhấn xuống,
Trinh Nương muốn xem thì muội dẫn nàng ta đi xem đi, liếc mắt một cái cũng chả mất mát gì.

Trinh Nương cười tươi rói,
Vẫn là Tam tiểu thư rộng lượng nhất.

Trinh Nương vòi vĩnh như thế, mọi người liền cùng nhau tới tiểu hoa viên xem cáo con.
Lâm Di chưa kịp lên tiếng thì Trinh Nương đã nói:
Chẳng phải Trần Lục tiểu thư bảo không cần sao? Vậy tặng ta đi, đến mùa Đông nó thay lông trắng như tuyết thì vừa hay cho ta làm cổ áo.
Nói rồi nàng ta chỉ vào một trong hai chú cáo con,
Ta muốn con này.
Lại nói với hạ nhân có trách nhiệm nuôi dưỡng đám cáo:
Nuôi cho tốt, nó mà chết ta sẽ đánh ngươi.

Sắc mặt Trịnh Thất tiểu thư lập tức trở nên xanh xám,
Ai nói muốn cho ngươi chứ!

Trinh Nương kinh ngạc nhìn Trịnh Thất tiểu thư,
Trần Lục tiểu thư nói không cần nên ta mới muốn, ta lấy đồ thừa của người khác cũng không được? Muội đừng vô lý như vậy.
Dứt lời nàng ta liền rưng rưng.
Nhìn chú cáo đang cảnh giác trong lồng, Trinh Nương lập tức thất vọng,
Ủa, sao nói là cáo trắng? Con này lông xám đen mà, đừng bảo lấy chó thành cáo đấy.

Trịnh Thất tiểu thư lấy khăn che miệng cười,
Ngay cả điều này mà tỷ tỷ cũng không biết ư, chỉ đến mùa Đông cáo trắng mới thay lông thành màu trắng như tuyết thôi.

Trinh Nương vốn định bĩu môi nói cáo trắng mà Trịnh Thất tiểu thư coi như bảo vật cũng chả có gì hay ho thì con cáo trong lồng bất ngờ đổi tư thế nằm, để lộ hai chú cáo con nằm bên dưới.
Trịnh Ngũ tiểu thư dùng khăn che miệng,
Tỷ tỷ không cho ta càng muốn nói. Bình thường tỷ tỷ đâu thèm để mắt tới chuyện thêu thùa, giờ thấy mình sắp phải lập gia đình, sợ sang nhà chồng mà đến vớ cũng không làm nổi nên mới cuống cuồng tìm chân Phật mà ôm, Trần Tam tiểu thư là chân Phật đó đấy.

Lâm Uyển kinh ngạc nhìn Trịnh Tam tiểu thư,
Thì ra tỷ tỷ sắp…

Nghĩ lại cũng phải, hai lần trước tới Trịnh gia, Trịnh Tam tiểu thư đều ở trong phòng không ra ngoài, bây giờ lại vừa ra ngoài vừa cười nhờ vả Lâm Uyển dạy thêu thùa, không phải chuẩn bị gả đi thì còn gì nữa? Mà sao lần này không thấy Trịnh Tứ tiểu thư nhỉ? Chẳng lẽ vì để bị thương trên thuyền nên bị giam lại?
Ánh mắt Trịnh Nhị thái thái hơi lạnh lùng, nếu chỉ đơn giản là lòng tham thì cũng chẳng có gì để sợ, đáng sợ là vừa tham vừa tính toán cơ. Hai mẹ con Trinh Nương chính là hạng như vậy, nếu trước đó biết được thì cho dù phải khóc rống lên bà cũng nên ngăn không để mẹ con Trinh Nương vào Trịnh gia làm tiền.
Trịnh Nhị thái thái nghĩ tới đây lại nhìn về phía hai vị tiểu thư Trần gia.
Trần Lục tiểu thư không những xinh đẹp mà còn gan dạ thông minh, bằng vào chuyện con bé dám xông vào ngọn lửa cứu Trần lão thái thái liền biết tương lai cô bé này không hề tệ. Chỉ là nàng dâu quá thông minh xinh đẹp sẽ chẳng dễ nắm trong tay, nếu hứa gả cho Đồng Nhi, về sau không chừng ngay cả người làm mẹ là bà con trai cũng không nghe luôn. Trịnh Nhị thái thái lại nhìn về phía Trần Tam tiểu thư.
Trịnh Tam tiểu thư nhướng mày,
Cô ta đi chậm, vẫn còn ở đằng sau ấy.

Không bao lâu sau Lâm Di liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy tơ mỏng, đầu cài hai đóa mẫu đơn lớn nhỏ, cầm khăn tay tha thướt đi tới.
Trinh Nương bước vào liền đưa ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Di. Hôm nay Lâm Di cài một chiếc trâm hoa bằng vàng có khảm ngọc bích to cỡ móng tay cực kỳ xinh đẹp, ngay cả hoa tai cũng có khảm ngọc bích. Trinh Nương biết giá cả của ngọc bích, lập tức xán tới bên cạnh Trịnh Nhị thái thái,
Hôm trước phu nhân có đánh cho hai vị tỷ tỷ cây trâm. Tổ phụ và phụ thân mất sớm, Trinh Nương chưa bao giờ thấy vật xinh đẹp như vậy đấy.

Trịnh Nhị thái thái cười trêu con gái:
Cũng còn biết xấu hổ cơ đấy.
Dứt lời bà đứng dậy,
Mấy đứa ngoan ngoãn ở đây chơi, ta đi xem hạ nhân chuẩn bị yến hội tới đâu rồi.

Tất cả liền đứng dậy đưa tiễn Trịnh Nhị thái thái.
Mẫu thân đi rồi, Trịnh Ngũ tiểu thư cũng lớn gan hơn, chạy tới ngồi xuống cạnh Lâm Uyển,
Trần tỷ tỷ khổ rồi, bị tỷ tỷ ta nhắm trúng, về sau sẽ vất vả cho mà xem.

Ba người vừa nói tới đây, Trịnh Nhị thái thái và Trịnh Tam tiểu 9thư, Trịnh ngũ tiểu thư đã dẫn hạ nhân bưng trái cây tươi tới. Nhìn thấy Lâm Uyển cắm hoa, Trịnh Nhị thái thái cười khen:
Trông đẹp ch6ưa này.
Vừa nói bà vừa nắm tay Lâm Uyển,
Tay vừa mềm lại vừa thon dài, thảo nào khéo tay như vậy.

Lâm Uyển ngượng ngùng cúi 5đầu cười.
Trịnh Tam tiểu thư nũng nịu tựa vào người Trịnh Nhị thái thái,
Mẫu thân vừa gặp đã khen các vị muội muội, trong khi vừa rồi còn chê ta và Tứ muội, Ngũ muội tay chân vụng về, không có mặt mũi ra ngoài gặp người ta đấy.

Trần Tam tiểu thư cùng tuổi với Đồng Nhi, tính tuổi thì hơi lớn, nhưng tính tình con bé này dịu dàng, không đọc quá nhiều sách, lại cực kỳ giỏi thêu thùa, là kiểu biết nghe lời trưởng bối.
Trịnh Nhị thái thái cười đẩy Trịnh Tam tiểu thư,
Chẳng phải con muốn lĩnh giáo Trần Tam tiểu thư về kỹ năng thêu thùa sao?

Trịnh Tam tiểu thư cúi đầu cười nói:
Trần Tam tiểu thư chỉ mới ngồi xuống thôi, con đâu thể chưa gì đã nhắc tới chuyện này.

Trịnh Tam tiểu thư thẹn thùng liếc muội muội,
Nói bậy cái gì đó, coi chừng ta xé miệng muội bây giờ.

Lâm Uyển ngồi cạnh dịu dàng cười,
Nếu tỷ tỷ thích kỹ thuật thêu của ta, ta nhất định sẽ tận lực dạy, dù gì ở nhà cũng không có chuyện gì làm.

Lâm Di vừa uống trà vừa nhìn Lâm Uyển, Lâm Uyển nhận lời nhanh như vậy, Trịnh Nhị thái thái nhất định sẽ rất vui. Về sau Lâm Uyển tất nhiên sẽ thành khách quen của Trịnh gia, ông trời không phụ người có lòng, Lâm Uyển rốt cuộc cũng đạt được mục đích.
Trịnh Nhị thái thái cười khẽ, đập vai Trinh Nương,
Không phải thì còn là gì nữa.

Trịnh Tam tiểu thư và Trịnh Ngũ tiểu thư nghiến chặt răng.
Trinh Nương yểu điệu quay sang giải thích với Lâm Di rằng bạn khuê mật cũng có rất nhiều dạng, nhà Trinh Nương và Trịnh gia có hôn ước cho nên so với Trần lão thái thái thì rõ ràng thân hơn, chưa kể hôn ước này còn do đích thân Trịnh Các lão định ra lúc trước.
Trịnh Nhị thái thái cười tít mắt,
Mẹ nói sai à? Trần Tam tiểu thư thêu hầu bao đẹp biết bao nhiêu, cả Trinh Nương cũng không sánh được.

Nhắc tới Trinh Nương, các vị tiểu thư Trịnh gia đều tỏ ra khó chịu, nhất là Trịnh Tam tiểu thư, gần như là
hứ
khẽ một tiếng.

Trinh Nương đâu?
Trịnh Nhị thái thái hỏi hai con gái.
Muốn nàng trả lời thế nào đây, không phải quan to hiển quý cũng chẳng phải dòng họ tiếng tăm lừng lẫy à, Lâm Di chỉ cúi đầu cười nói:
Nhà chúng tôi vốn ở Kinh đô, lão tổ tông trong nhà là bạn khuê mật của Trịnh lão phu nhân.

Nghe tới đây, Trinh Nương liền ngước lên nhìn Trịnh Nhị thái thái,
Nói như vậy, tổ mẫu cháu và Trịnh lão phu nhân cũng coi như là bạn khuê mật đúng không ạ?

Nàng ta hỏi như vậy, Trịnh Nhị thái thái còn có thể phản bác sao?
Lâm Di cười thoái thác:
Ta nuôi không mát tay, muội giữ lại nuôi thì hơn, chưa kể bọn nó có hai con làm bạn với nhau, tách ra chúng sẽ buồn.

Trịnh Thất tiểu thư tỏ vẻ thất vọng,
Tỷ nhìn thấy bọn chúng nhất định sẽ thích, hiếm có lắm đấy.

Trinh Nương ngồi cạnh đó thính tai, liền đặt chén trà trong tay xuống bàn rồi đứng dậy,
Vậy chúng ta cùng đi xem đi, ta chưa bao giờ nhìn thấy cáo trắng cả.

Trịnh thái thái cười nói:
Mấy ngày nữa ta sẽ đánh cho cháu một cây.

Trinh Nương lập tức nở nụ cười tươi rói,
Ôi, thế thì thích quá.
Ánh mắt nàng ta vô cùng đắc ý.
Mọi người nói chuyện chưa được thêm vài câu, Trinh Nương lại chỉ vào Lâm Di hỏi:
Tiểu thư Trần gia, là Trần gia nào thế?

Lâm Di nhanh chóng được cho biết đầu đuôi chuyện của Trinh Nương. Tổ phụ của Trinh Nương là trí sĩ hồi hương, trên đường về gặp phải tặc phỉ, cả nhà không nam đinh nào sống sót, chỉ còn lại hai mẹ con Trinh Nương nương nhờ người trong tộc sống qua ngày. Bây giờ Trinh Nương trưởng thành, Trịnh gia gần như quên mất hôn ước này thì Trinh Nương và mẫu thân lại tìm tới tận cửa. Trịnh Các lão tất nhiên không thể để mình bị gán danh bất nhân bất nghĩa, thế là để hai mẹ con Trinh Nương ở lại trong phủ.
Đối phương sẽ chẳng đời nào để trưởng tử đích tôn do Quận chúa sinh ra nhận hôn ước đó, mẹ con Trinh Nương rất rõ ràng điều này. Không thể đả động được tảng đá lớn là Quận chúa, nàng ta liền quấn lấy Trịnh Nhị thái thái.
Tam thiếu gia do Trịnh Nhị thái thái sinh năm nay mười lăm tuổi, vừa vặn đến tuổi thích hợp nghị thân.
Các tiểu thư Trịnh gia đều lĩnh hội công phu gào khóc của Trinh Nương và mẹ mình, mở miệng gào một cái là giọng có thể truyền đến tận cửa lớn luôn.

Chính vì vậy mà trên dưới nhà họ Trịnh đều không dám chọc đến mẹ con Trinh Nương, bằng không ầm ĩ lên sẽ không hay cho thanh danh Trịnh gia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.