Chương 60: Khéo léo
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2229 chữ
- 2022-02-04 04:42:07
Lâm Di mỉm cười,
Muội muội nói sai rồi. Đó đều là từ cáo xám con người nuôi nhân giống, muội muội có thể cho người đến thôn trang mua một ít 8về, đến mùa Đông để hạ nhân may áo ấm.
Trịnh Thất tiểu thư cướp lời:
Ta vốn dĩ đã định thả mấy con cáo trắng này về rừng sau khi bọ3n cáo con cứng cáp hơn rồi, nói muốn đưa cho Trần Lục tiểu thư một con cũng chỉ là để tỷ ấy ngắm chơi vài ngày thôi. Nếu Trinh tỷ tỷ thích th9ì dễ hơn, ngày nào cũng có thể tới đây ngắm, dẫu gì Trinh tỷ tỷ cũng ở trong nhà ta.
Trinh Nương cười lạnh, hất tay Lâm Di ra,
Coi 6như mồm miệng ta không bằng mấy người.
Nói rồi nàng ta chớp mắt nhìn Trịnh Thất tiểu thư,
Cây quạt thêu hình hồ ly này của Thất tiểu thư tr5ông đẹp nhỉ.
Kết quả Trịnh Thất tiểu thư vẫn không tránh khỏi chuyện mất đồ đạc.
Trinh Nương cầm cây quạt đi theo Trịnh Tam tiểu thư, Trịnh Ngũ tiểu thư và Lâm Uyển đi học thêu.
Trịnh Thất tiểu thư cười giễu,
Coi như lúc thay quần áo lỡ tay làm rớt quạt vào thùng phân đi.
Lâm Di uống một hớp nước ô mai, làm sao nhắc nhở Trịnh Thất tiểu thư đây… Lâm Uyển càng tỏ vẻ rụt rè khiêm tốn càng khiến nàng hoài nghi,
Muội muội cần chú ý cách hành xử của người xung quanh nhiều hơn.
Vừa nói nàng vừa đưa tay giúp Trịnh Thất tiểu thư chỉnh trang sức đeo bên hông,
Bất kể là với ai, muội luôn nên giữ lại một chút cảnh giác, chuyện nhỏ khi nãy không nói, nhưng chuyện lớn thì phải cẩn thận lưu ý, tránh để bị thiệt.
Bất kể là với ai... Trịnh Thất tiểu thư ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt trịnh trọng của Lâm Di.
Lâm Di nói tiếp:
Không hại người thì cũng nên biết đề phòng người.
Đối phó với Trịnh gia và Trần gia hay đối phó với nhà ngoại của Thái hậu, Thành Quốc công đương nhiên biết bên nào dễ xử hơn.
…
Mệt nhọc cả ngày, lão thái thái nhánh cả nằm xuống nghỉ ngơi, Lâm Di ngồi bên giường thêu thùa.
Dưới ánh mặt trời, chàng trai nheo mắt chăm chú nhìn nàng.
Lâm Di mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hàng lông mi đen nhánh không hề mảy may lay động.
Trần lão thái thái và Trịnh lão phu nhân hẳn sắp nói chuyện xong rồi, mau trở về đi!
Chàng trai điềm nhiên nói rồi xoay người đi.
Trịnh Thất tiểu thư vội vàng giải thích:
Ta cho rằng Thập Cửu thúc tìm tỷ vì có đại sự, tỷ bị buộc phải về Phúc Ninh mà đúng không? Cứ hỏi Thập Cửu thúc, nhất định sẽ có biện pháp.
Lâm Di vẫn không nói lời nào, Trịnh Thất tiểu thư bắt đầu luống cuống,
Đừng giận mà, lần sau ta sẽ… Không tỷ cứ đánh ta cho hả giận đi… ta…
Trịnh Thất tiểu thư vừa nói vừa thật sự bước lại gần cho Lâm Di đánh.
Đối mặt với dáng vẻ trẻ con nũng nịu của Trịnh Thất tiểu thư, Lâm Di làm gì có thể giữ bộ mặt tức giận nữa. Huống chi trước đó cô nhóc còn vì nàng mà bị cấm túc vài ngày, chưa kể nếu đổi lại là người khác, bị Thập Cửu thúc bảo vậy, tám trên mười phần cũng sẽ không do dự tránh đi chỗ khác thôi. Tuy hắn vừa nói vừa cười, nhưng khí chất uy nghiêm khiến người ta không dám làm trái lời. Chính vì vậy nàng mới luôn cho rằng Thập Cửu thúc là trưởng bối trong nhà của Trịnh Thất tiểu thư.
Trịnh Thất tiểu thư như hiểu ý Lâm Di,
Lục tỷ tỷ nói vậy ta mới nhớ, lần trước ở phủ Ninh Bình hầu ta gặp Trần Tam tỷ tỷ, có nhắc tới chuyện của Trinh Nương với tỷ ấy.
Cho nên Lâm Uyển mới có dịp tặng hầu bao cho Trịnh Nhị thái thái và các vị tiểu thư.
Đánh rất đúng trọng điểm.
Lâm Di khom lưng thật thấp, nhỏ giọng nói:
Vâng.
Sau đó Trịnh Thất tiểu thư tươi cười chạy từ hành lang ra, nhìn thấy Lâm Di xụ mặt thì vẻ hiếu kỳ của cô nhóc lập tức tan biến,
Lục tỷ tỷ, tỷ giận à?
Lúc mấu chốt mà nói đi liền đi ngay.
Bất kể con vật có thông minh đến cỡ nào… Lâm Di thoáng giật mình, Trịnh Thập Cửu nghe thấy lời nàng nói khi nãy?
Trịnh Thập Cửu nhìn sang Trịnh Thất tiểu thư đứng bên cạnh,
Đi lên hành lang trước đi, ta có lời muốn nói với Trần Lục tiểu thư.
Trịnh Thất tiểu thư dẫn nha hoàn khoan thai đi tới hành lang, Lâm Di muốn gọi cô nhóc lại mà không kịp.
Lâm Di bật cười.
Bên cạnh không còn ai khác, Lâm Di cùng Trịnh Thất tiểu thư thoải mái ngồi trong tiểu viện hóng mát, nhóm tiểu nha hoàn đi lấy trái cây và nước ô mai tới.
Lâm Di vừa ăn trái cây vừa lơ đãng hỏi Trịnh Thất tiểu thư:
Tam tỷ ta đưa tặng hầu bao cho các thái thái tiểu thư trong phủ lúc nào thế?
Thập Cửu thúc, như vậy không đúng phép tắc.
Lâm Di lui về phía sau hai bước.
Đồng Ninh.
Trịnh Thập Cửu gọi, dưới hiện lập tức có một gã sai vặt mặc áo xanh bước ra.
Gã sai vặt khom lưng hành lễ,
Xung quanh không có ai khác.
Trịnh Thất tiểu thư chau mày ngẫm nghĩ, được một lúc lại cười,
Cũng có người từng nói như vậy với ta.
Lâm Di buột miệng hỏi:
Sao cơ?
Trịnh Thất tiểu thư cười nói:
Thập Cửu thúc cũng từng nói thế, không hại người thì cũng nên biết đề phòng người. Một chữ cũng không sai.
Lâm Di lấy lại tinh thần,
Bá tổ mẫu ra tay chưa bao giờ thất bại.
Lão thái thái cố ý nhăn mặt,
Chưa hẳn, nói không chừng Châu gia không chịu đi chuyến này.
Lâm Di cầm ấm trà trên bàn rót cho lão thái thái một chén. Sao Châu gia lại không chịu chứ, giao thư cho bọn họ, đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, coi như về sau bị Thành Quốc công biết được, Châu gia cũng có thể đổ lỗi hết cho Trịnh gia và Trần gia.
Sau khi từ Trịnh gia trở về, Lâm Di liền đi theo vào phòng lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả lần phật châu trong tay,
Qua mấy chục năm thái bình, bà già kia liền trở nên nhát như chuột.
Trịnh lão phu nhân không đồng ý sao?
Lão thái thái vẫn lần phật châu,
Ta vốn tưởng lần này phải tốn ít tâm tư thuyết phục, ai ngờ bà già kia lại ra điều kiện, chúng ta đáp ứng thì mới giúp.
Thì ra Trịnh lão phu nhân nhận lời giúp. Lâm Di bỗng nghĩ đến lời Thập Cửu thúc nói trước khi đi, Trịnh lão phu nhân đột ngột đồng ý, có liên quan gì đến Thập Cửu thúc không nhỉ…
Tháng sau Trịnh lão phu nhân sẽ đưa bái thiếp đến Châu gia, ta sẽ đi cùng bà ấy.
Trường bào xanh nhạt dưới ánh nắng càng lộ rõ hoa văn khéo léo được thêu trên vải hơn, vóc dáng thon cao, tựa như một dòng suối đang chảy êm ả thì bỗng uốn lượn tạo nên phần eo gọn gàng, bên đai lưng đen bằng lụa có giắt túi thơm, miệng túi thơm được buộc lại bởi dây tua rua đỏ, màu sắc tươi tắn duy nhất này như điểm son góp phần thêm cho diện mạo xuất sắc của chàng trai.
Thập Cửu thúc.
Lâm Di đứng dậy hành lễ.
Bất kể là đã gặp bao nhiêu lần, nàng luôn khom lưng hành lễ chỉn chu.
Lâm Di lo lắng hỏi:
Bá tổ mẫu đã nói hết chuyện của Ngô gia rồi?
Trịnh lão phu nhân không chịu hỗ trợ, không biết làm sao mới đưa được bức thư này vào cung đây.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Bà già kia tinh tường lắm, ta không nói bà ấy cũng có thể đoán được từ đầu đến cuối, còn không bằng cứ nói rõ ràng trước, dù sao Trịnh Các lão ở trên triều cũng có nghe được tin về Thành Quốc công. Ta vốn tưởng bà ấy sẽ sảng khoái đồng ý, ai ngờ bà ấy lại ra sức khước từ, nói rằng nhà mẹ của Thái hậu không dễ giao hảo như mấy năm trước, sợ nửa đường xảy ra sai lầm gì.
Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ bọn họ phải tự thân tìm đến Châu gia?
Đứng lên đi!
Lâm Di ngẩng đầu lên, trước mặt chợt hiện ra một quả cầu bông. Chú cáo con bông xù mở to đôi mắt đen láy nghiêng đầu nhìn nàng. Trịnh Thập Cửu thả lỏng các ngón tay, quả cầu bông kia liền rơi xuống tay nàng.
Trịnh Thập Cửu mỉm cười,
Bất kể con vật có thông minh đến cỡ nào, chỉ cần tìm được nhược điểm của nó, nó sẽ thuộc về ngươi.
Nhìn vẻ mặt Lâm Di hơi thả lỏng, Trịnh Thất tiểu thư thường xuyên gây tai họa hiếm khi gợi ra được một chủ đề hợp thời:
Nói cho tỷ biết một chuyện vui, chuyện cưới hỏi của Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu sắp thất bại rồi, xem lần sau cô ta còn phách lối được nữa không.
Lâm Di không lạ gì kiểu người của Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu, vị Chu phu nhân miệng luôn mỉm cười kia mới là kẻ khiến người ta không thể xem thường. Rõ ràng biết hôn ước giữa hai nhà sắp thất bại mà vẫn có thể ngọt ngào với Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu như con dâu nhà mình vậy.
Tương lai ai làm dâu của Chu phu nhân đúng là phải tính toán trăm bề. Cũng may chuyện này không liên quan gì tới nàng, nàng chỉ là quần chúng đứng nhìn mà thôi. Lâm Di lẳng lặng đưa chú cáo con trong lòng cho Trịnh Thất tiểu thư,
Nuôi nó tử tế, đừng để Trinh Nương bắt nó lột lông làm cổ áo đấy.
Sau đó chàng trai từ tốn cất giọng:
Ta không phải là người nhà họ Trịnh, nhưng ta đúng là đứng thứ mười chín. Cô gọi ta Thập Cửu thúc cũng không có gì sai.
Lời giải thích hờ hững của đối phương hệt như một luồng điện xẹt qua óc Lâm Di, nàng quá kinh ngạc, chỉ cúi đầu đáp lại:
Cảm ơn Thập Cửu thúc…
Ánh mắt nàng trong trẻo tĩnh lặng, nhưng lại thêm một tầng đề phòng so với ngày thường.
Nghe nhắc đến Thập Cửu thúc, Lâm Di nhân tiện hỏi luôn:
Muội luôn gọi là Thập Cửu thúc, vị ấy là trưởng bối của Trịnh gia sao?
Trịnh Thất tiểu thư cười nói:
Đương nhiên…
Lâm Di đang chờ nghe nốt vế sau, Trịnh Thất tiểu thư bỗng ngẩng đầu lên, mặt ngẩn tò te trong chốc lát rồi kêu lên:
Thập Cửu thúc.
Trịnh Thất tiểu thư đáp:
Tỷ tỷ không biết sao? Mới mấy ngày trước thôi, Trần Tam tiểu thư sai hạ nhân đưa tới phủ.
Cho dù nhanh tay đến mấy cũng không có khả năng một lần lấy ra nhiều đồ thêu như vậy, xem ra Lâm Uyển đã chuẩn bị chúng từ lâu rồi, chỉ chờ thời cơ chín muồi để đưa ra thôi.
Người giỏi kiên nhẫn đều có mục tiêu rất cao, hôn nhân với Trịnh gia có thể thỏa mãn Lâm Uyển sao?
Cách tấm rèm mỏng, lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Di ngồi trên giường. Lục nha đầu mới mười ba tuổi nhưng đã là một viên ngọc thô, trải qua mài giũa của thời gian nhất định sẽ trở thành một viên ngọc sáng. Nếu không phải bản thân đã quá lớn tuổi, bà thật sự muốn chứng kiến con bé thành gia lập thất rồi sinh con đẻ cái.
Hôm nay Trịnh lão phu nhân nói một câu khiến bà giật nảy người. Bà già kia đồng ý cùng bà đến Châu gia làm thuyết khách xong lại đột nhiên nhắc tới hai chữ
thông gia
, bà còn tưởng bà ấy vừa ý Lâm Di, ai ngờ bà ấy lại tự biết mình biết ta, buồn bã nói:
Cần ca nhà chúng ta tuy tốt nhưng lại bị Quận chúa nuông chiều hơi quá, văn võ đều không thạo, nhà bà hẳn chướng mắt.
Đó là tất nhiên, lúc chọn kết thân với Viên gia, bà không chỉ nhìn tới gia cảnh của họ. Gia cảnh dẫu quan trọng, song hậu bối không chịu cầu tiến cũng uổng công, huống chi có mẹ chồng là Quận chúa ngáng ở trên đầu, con dâu có khổ cũng không dám nói.
Trịnh lão phu nhân còn nói:
Hai đứa do Nhị thái thái sinh ra chắc bà càng không thích hơn. Nhà chúng ta không được, nhưng bên trên còn có tôn thất quý tộc, bà không có suy nghĩ gì hết sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.