Chương 61: Cạm bẫy


Lâm Uyển đem chuyện Trinh Nương kể lại cho Đại thái thái nghe.

Đại thái thái nghe xong liền bật cười sảng khoái,8
Trịnh gia xưa nay luôn mắt cao hơn đầu, giờ hay rồi, vời luôn vào nhà một tiểu ác ma.


Lâm Uyển chọn trong kh3ay đan ra một cuộn chỉ màu xanh biếc để làm túi lưới ngũ sắc cho Trịnh Tam tiểu thư.
Lâm Phương đắc ý cười nói:
Lâm Uyển tất nhiên không dám tranh với con, nhìn mặt mũi cô ta đi, phu nhân nhà nào có thể để mắt tới đứa con dâu như thế chứ. Chẳng phải mẹ luôn nói là nữ giới thì phải xuống bếp được mà cũng lên phòng trên được sao?

Điền thị buồn cười cúi đầu nhìn Lâm Phương,
Con xuống bếp được sao?

Lâm Phương lập tức đỏ bừng mặt,
Mẹ trêu con đó à, có chủ mẫu nhà ai phải tự mình xuống bếp đâu, con cũng đâu phải là tiểu thư nhà nghèo, việc gì phải học mấy thứ vớ vẩn đó…

Lâm Uyển n5gẫm nghĩ,
Hẳn là chuyện tốt ạ.
Vừa nói nàng ta vừa liếc nhìn chỗ cửa ra vào, sau rèm có thể thấp thoáng thấy được một góc giày gấm màu xanh, là giày của nha hoàn nhị đẳng Hồng Trúc trong phủ.
Đại thái thái tươi tỉnh hẳn, nhìn con gái chằm chằm,
Là sao?

Lâm Uyển dừng tay, cẩn thận nhớ lại,
Lúc rời khỏi Trịnh gia lão thái thái nhánh cả trông rất vui vẻ, nên chắc là có chuyện tốt.

Huệ Hòa Quận chúa ra mặt làm mai, không phải cho Khang Quận vương thì còn cho ai nữa.
Có thể tự nhiên ra vào phủ Trịnh gia, thân phận tất nhiên cao quý, lại sở hữu khuôn mặt kinh tuyệt đến vậy, thảo nào không chịu để Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu nhìn thấy mình.
Nàng trăm phương nghìn kế muốn giúp cha cách xa Khang Quận vương, ai ngờ lại gặp
Trịnh Thập Cửu
trước.
Điền thị nói:
Vậy phải xem tương lai cha con có thể lấy được tước vị không đã, đến lúc đó Lâm gia có muốn cưới con ta chưa hẳn đã đồng ý.

Nghe nói tới Lâm gia, Lâm Phương liền nghĩ đến Lâm Đại gia, lông tơ khắp người gần như dựng đứng cả. Bao nhiêu ngày rồi mà mỗi lần nàng ta mơ thấy ác mộng đều là cặp mắt sáng lòe lòe kia. Thật lâu sau Lâm Phương mới nói:
Vậy mẹ phải nhanh một chút, đừng để lão thái thái nhánh cả nâng đỡ Tam thúc phụ.

Điền thị cong môi khẽ cười,
Yên tâm đi, bọn họ có muốn cũng không kịp, cả nhà Tam thúc phụ con sắp phải về Phúc Ninh rồi.

Anh ta cố ý không nói lời nào, chắc hẳn là đã sớm đoán được cha đang trong thế phải chủ động đi cầu cạnh mình.
Thập Cửu thúc nói anh ta không phải người họ Trịnh… Lâm Di bỗng hiểu ra, không phải là Trịnh Thập Cửu, là Chu Thập Cửu thì đúng hơn…
Thảo nào Trịnh Tứ tiểu thư cứ õng ẹo như rắn trước mặt anh ta, thì ra là muốn trèo lên tôn thất.
Đại thái thái hỏi tiếp:
C9on còn nghe được gì nữa?

Lâm Uyển khẽ lắc đầu,
Hết rồi ạ.

Đại thái thái vẫn chưa từ bỏ ý định,
Trịn6h Thất tiểu thư không nói gì với Lục nha đầu sao? Tại sao lão thái thái nhánh cả lại đến Trịnh gia?

Lão thái thái nhánh cả hỏi:
Có thể mời người nào khác không?

Trần Doãn Viễn ngẫm nghĩ trong chốc lát,
Chỉ có thể mời Khang Quận vương thôi.

Lâm Di giật thót, kim khâu trong tay khựng lại, đây là lần thứ hai chính tai nàng nghe thấy cha nhắc tới Khang Quận vương.
Lão thái thái nhánh cả cũng nói:
Tạm thời đành phải thế, qua được cửa này trước rồi hẵng tính.

Đêm hôm trước lão thái thái nhánh cả còn đang phân vân có nên để Trần Doãn Viễn về Phúc Ninh trước, tìm cách đưa thư cho Thái hậu rồi lại cầu Thái hậu triệu Trần Doãn Viễn về Kinh nhậm chức hay không. Song sau khi biết tin Trần Nhị lão gia Trần Doãn Chu được bổ nhiệm vào một chức vị trống trên triều, bà lập tức kéo Lâm Di đến kho chọn lễ vật cho Khang Quận vương.
Bạch ma ma cầm một cặp bình sứ có hai quai màu hồng thời tiền triều tới cho lão thái thái nhánh cả xem, lão thái thái nhánh cả khẽ lắc đầu,
Dẫu cổ vật tiền triều quý giá, nhưng dù sao Khang Quận vương cũng là tôn thất, chưa chắc đã vừa mắt nó.

Tâm trạng sa sút của Lâm Phương lập tức vui vẻ trở lại,
Thật sao ạ? Thế thì tuyệt quá.
Rốt cuộc cũng tiễn được ôn thần Lâm Di kia đi.


May nhờ có lão thái thái, bằng không đã chẳng thể thuận lợi thế này.
Trần Doãn Viễn mừng rỡ nói, song vẻ mặt ông lại chán nán.
Đại thái thái cười khẩy,
Nói vậy tức là lão thái thái nhánh cả đã quyết định nương nhờ lão Tam để dưỡng lão rồi.
Nói rồi bà ta lại nhìn Lâm Uyển,
Con cũng thật là, đi sang chỗ nhánh cả nhiều như vậy mà vẫn không thể khiến lão thái thái nhánh cả thích mình.

Lâm Uyển chán nản cúi thấp đầu,
Con đâu bằng Tứ muội và Lục muội.
Nói rồi nàng khuyên nhủ Đại thái thái:
Mẹ cũng đừng tranh giành nữa, một nhà chúng ta bình an sống qua ngày là tốt lắm rồi.

Đại thái thái kinh thường nhìn con gái mình,
Con biết cái gì, người ta hướng chỗ cao mà đi, chỉ có nước mới chảy xuống chỗ trũng, con không tranh chưa chắc người ta đã chịu buông tha con. Cha con chỉ là một quan nhỏ lục phẩm, không bằng cả Tam thúc phụ con, con lại không có huynh đệ, về sau phân nhà thì biết làm sao?

Lão thái thái nhánh cả nhìn thấy hết, bèn chống tay ngồi dậy,
Trong nha môn lại xảy ra chuyện gì sao?

Trần Doãn Viễn uống một hớp trà,
E rằng ý chỉ điều con về Phúc Ninh sắp được ban xuống rồi. Theo con thấy, thôi cứ về Phúc Ninh trị thiên tai trước rồi tìm cơ hội vào Kinh sau vậy.

Lão thái thái nhánh cả nhíu mày, Lâm Di cũng không ngờ thánh chỉ lại ban xuống nhanh như vậy.
Nàng nên cười sự an bài này của vận mệnh hay nên cười sự bất cẩn của mình đây.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Khang Quận vương là tôn thất, có lẽ sẽ không dính dáng gì với Thành Quốc công, cậu chuẩn bị ít lễ vật tìm tới đi, nói không chừng ngài ấy sẽ đồng ý hỗ trợ.
Nói tới đây bà dừng một chút,
Chu phu nhân, thẩm nương của Khang Quận vương còn tặng Lâm Di một chuỗi phật châu bằng ngọc bích đấy.

Nghe bà nói thế, Trần Doãn Viễn liền vững tin hơn mấy phần,
Giờ xem ra cũng chỉ có thể làm vậy, con không nghĩ được cách nào khác.

Lâm Uyển đành an ủi Đại thái thái:
Chờ mẹ khỏi bệnh, nhất định có thể sinh đệ đệ cho con. Tương lai Nhị thúc phụ có chỗ đứng tốt, chắc chắn cũng sẽ nâng đỡ cha mà.

Lâm Uyển nói dứt lời, đôi giày gấm xanh sau rèm âm thầm lui xuống.
Hồng Trúc cầm đèn lồng đi về viện Tử Trúc.
Lão thái thái nhánh cả trầm ngâm,
Khang Quận vương cũng được coi là quý nhân có tiếng nói trước mặt hoàng thượng gần đây.

Trần Doãn Viễn gật đầu,
Lần này Phúc Ninh bị thiên tai, hoàng thượng từng hỏi Khang Quận vương có thượng sách gì không, nếu Khang Quận vương đề cử người khác đi áp chế thiên tai, con sẽ có thể thoát thân…

Trước mắt Lâm Di bỗng hiện lên dáng vẻ trầm tĩnh đứng trước mặt nàng của Thập Cửu thúc.

Lâm Uyển nói thế à?
Lâm Phương nằm trên đùi Điền thị, nũng nịu nói:
Đúng là bùn nhão không trát nổi tường, cho cơ hội cũng không làm được cơm cháo gì, vậy mà mẹ còn bảo con phải đề phòng cô ta.

Nhị thái thái Điền thị cầm năm lượng bạc cho Hồng Trúc. Hồng Trúc nhận bạc xong liền nhanh nhẹn lui ra.
Điền thị vuốt tóc con gái,
Không thể không phòng, bất kỳ sơ hở nào cũng là tiền đề cho chuyện xấu.

Tính toán không bỏ sót, thật sự là muốn người ta chẳng còn đường lui.
Biết rõ là bảo hổ lột da, nhưng vẫn phải dựa vào đối phương.
() Thành ngữ: không hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Chọn lựa một lúc vẫn không được món nào, Lâm Di đỡ lão thái thái nhánh cả đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó tạm nghỉ.

Bạch ma ma khoanh tay nói:
Chỉ cần có lòng hỗ trợ thì sẽ không để ý chúng ta tặng cái gì đâu ạ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.