Chương 62: Răn dạy


Bạch ma ma nghe vậy, mặt liền đổi sắc,
Không được đâu ạ, bộ trang sức kia là bảo bối dưới đáy rương của lão thái thái, lúc Đại tiểu thư xuất 8giá lão thái thái còn không nỡ lấy ra kia mà.


Lão thái thái nhánh cả khẽ lắc đầu,
Cả Lục nha đầu cũng có thể hiểu rõ ràng, ngươi cò3n không nỡ cái gì nữa. Tiền tài đều là vật ngoài thân, là của ngươi thì chính là của ngươi, không phải thì có cố cũng không giữ được.

Dứt l9ời bà đứng dậy,
Quyết định lấy bộ trâm thập nhị hoa kia đi, Khang Quận vương đã nghị hôn, chắc hẳn không lâu sau sẽ có chỗ dùng tới nó rồi.
6

Mỗi món trong bộ trâm thập nhị hoa đều được khảm châu ngọc, đặc biệt là bốn cây để cài tóc được khảm trân châu nam hải quấn tơ vàng,5 ở đầu trâm còn có đính một chú bướm vô cùng tinh xảo, đụng một cái chú bướm kia liền như muốn vỗ cánh bay lên.
Sau khi để lão thái thái nhánh cả kiểm tra xong, Bạch ma ma đặt bộ trâm vào một chiếc hộp gỗ bằng tử đàn chạm trổ hoa văn cúc vạn thọ, khóa cài hộp là một đôi cá chép bằng vàng.
Lão thái thái nhánh cả nhìn ngắm nó thêm một lúc rồi bảo:
Tam lão gia đến thì để nó cầm đi đi.

Bạch ma ma khó hiểu hỏi:
Rốt cuộc Nhị lão gia nhậm chức gì vậy ạ?
Những năm này bà rất ít khi thấy lão phu nhân nóng vội như thế.
Nghe nói đến con trai, Trần Doãn Viễn nở nụ cười,
Mấy ngay qua ca ca con tiến bộ không ít.

Người đời thường nói nghiêm sư xuất cao đồ, xem ra không hề sai.
Một lát sau, Miêu ma ma bước ra, theo lão thái thái nhánh cả đi sang một bên nói chuyện, có thể loáng thoáng nghe được cái gì mà
nhìn qua không có gì đáng ngại… để điều dưỡng một thời gian xem…

Miêu ma ma lập tức cười đến hai mắt cong cong,
Đâu nào, đều là lão tổ tông dát vàng cho tôi thôi.
Nói rồi bà xoay người nhận lấy rương đồ nghề thật to từ trong tay nha hoàn phía sau, khom lưng cười với Tiêu thị,
Mời thái thái theo tôi ra phía sau khám bệnh.

Tiêu thị hơi ngượng ngùng, liếc mắt nhìn Trần Doãn Viễn rồi đi theo Miêu ma ma.
Trần Doãn Viễn nâng chén trà trên bàn lên uống một hớp, Lâm Di thừa cơ hội hỏi thăm Hoành ca hai ngày nay thế nào mới phá vỡ được không khí ngột ngạt trong phòng.
Lão thái thái nhánh cả đáp:
Thị vệ tam đẳng, là chức quan chính ngũ phẩm.
Vừa nói bà vừa nhìn về phía Lâm Di,
Lục nha đầu, cháu cũng biết hộ vệ, thị vệ triều Đại Chu chúng ta làm thế nào để được chức đúng không?

Lâm Di gật đầu,
Là con trai của quan từ tam phẩm trở lên ở trong Kinh hay của tổng đốc và tuần phủ tại ngoại, còn lại đều là con cháu của vương công và các gia tộc có tước vị ạ…

Lão thái thái nhánh cả để Lâm Di đỡ mình đi dọc theo hành lang trở về phòng,
Nhị bá phụ cháu làm thị vệ, tương lai nếu nhà chúng ta được phục tước, tất nhiên sẽ có người đứng ra đề cử hắn. Nhà mẹ của Nhị lão thái thái Đổng thị hẳn cũng sẽ ra sức giúp đỡ, tước vị này không chừng sẽ rơi vào tay Nhị bá phụ cháu.

Lâm Di nhìn hộp gỗ trên bàn, liệu Khang Quận vương có chịu nhận phần lễ long trọng này không…
Ngay cả nàng cũng hiểu được rằng muốn thu phục một người, bán ân tình chính là cách tốt nhất. Cha nàng vốn chính trực, chắc chắn sẽ dốc toàn lực hồi báo. Nếu Khang Quận vương muốn lợi dụng cha đả kích Thành Quốc công, tất nhiên sẽ rộng lượng giúp đỡ cha, như vậy sẽ không nhận món lễ vật này…

Lâm Di đi rồi, lão thái thái nhánh cả liền lạnh lùng hỏi:
Nói vậy tức là cô tin Nhị tẩu cô? Chuẩn bị nhờ Nhị tẩu cô giúp cô cầu con với Bồ Tát?

Nụ cười trên mặt Tiêu thị cứng lại, Đàm ma ma thấy tình thế không ổn thì vội vàng cười giải thích:
Lão thái thái trách oan thái thái của nô tỳ rồi…
Đàm ma ma vừa nói tới đây, một ánh mắt sắc bén lập tức bắn qua, bà liền ngậm miệng.
Thấy Đàm ma ma chậm rãi lui xuống, lão thái thái nhánh cả mới nhìn về phía Tiêu thị,
Làm người có thể hiền lành nhưng không thể không biết suy nghĩ, nói thế nào cô cũng là chủ mẫu, sao đến hạ nhân cũng chẳng quản thúc ra gì.

Bàn bạc chuyện tặng quà xong, lão thái thái nhánh cả để nữ lang trung mình mời đến từ trước vào thăm mạch cho Tiêu thị.
Bạch ma ma nhanh nhẹn dẫn một bà tử búi tóc tròn, da dẻ trắng trẻo, ăn mặc sạch sẽ tới. Tiêu thị và Lâm Di đều hơi kinh ngạc, không ngờ nữ lang trung lại là một bà tử suýt soát năm mươi tuổi.
Lão thái thái nhánh cả giới thiệu:
Vị này là Miêu ma ma, lúc trước là y nữ trong cung, cũng không dễ mời đâu.

Lão thái thái nhánh cả kinh ngạc nhìn Trần Doãn Viễn, không khỏi cười khan,
Hiếm thấy thật, vậy mà cậu cũng có thể ở Phúc Ninh nhiều năm như vậy.
Thế mà không bị người ta ghét bỏ đuổi về.
Trần Doãn Viễn khí khái ngồi thẳng lưng, lúc còn ở Phúc Ninh, ông vốn chẳng ưa đám cấp trên bụng phệ đầu toàn chuyện ăn uống cá cược chơi gái, không có việc xấu nào không làm, cho nên làm sao có thể đem lương bổng mà mình khổ cực kiếm được đi hiếu kính bọn người vô liêm sỉ kia chứ. Rất nhiều lúc ông thà cắn răng chịu chứ không muốn vứt bỏ thể diện đi cầu cạnh kẻ khác. Nếu chẳng phải lần này thấy có cơ hội vạch tội Thành Quốc công, ông cũng sẽ không đi nhờ cậy tôn thất. Hai ngày qua ông có hỏi thăm tính tình của Khang Quận vương, biết được Khang Quận vương nhìn ôn hòa nhưng lại cực ít qua lại với người khác.
Có thể tặng lễ thành công hay không, phải thử một lần mới biết. May mà Khang Quận vương từng đến Phúc Ninh, tính ra ông cũng có đề tài để nói.
Chuyện tim đập mặt đỏ đã qua, Tiêu thị mới ngập ngừng nói với lão thái thái nhánh cả:
Con vừa định đi bái Quan Âm Tống Tử thì lão thái thái đã mời lang trung tới rồi.

Lão thái thái nhánh cả hỏi:
Sao lại nghĩ tới chuyện đi bái Quan Âm Tống Tử?

Tiêu thị cười nói:
Nhị tẩu có mang, Ninh Bình hầu phu nhân quen biết với Nhị tẩu cũng có tin vui, ai cũng nói Nhị tẩu là Quan Âm Tống Tử đấy ạ.


Từ trước đến giờ chưa bao giờ đưa lễ nhờ vả ai, cho nên Trần Doãn Viễn cầm đồ lão thái thái nhánh cả đưa mà ngượng chín mặt, vừa liếc nhìn hộp gỗ vừa ấp úng:
Ngộ nhỡ đối phương không chịu nhận thì làm sao bây giờ ạ?

Lão thái thái nhánh cả điềm nhiên đáp:
Không nhận thì cậu cứ cầm về, cậu lăn lộn trong quan trường đâu phải chỉ mới được một hai năm, sao còn ngại mấy chuyện này, coi như là hiếu kính quan trên mừng năm mới đi.

Tiêu thị bên cạnh vô cùng thẳng tính nói hộ chồng:
Trước giờ lão gia chưa từng tặng quà cho quan trên ạ.

Tiêu thị đỏ mặt,
Là con quản gia không giỏi…

Lão thái thái nhánh cả khép hờ mắt,
Cô cũng biết Nhị lão gia bên cô vừa được đề bạt lên làm thị vệ tam đẳng chứ? Đó đều là kết quả của Nhị thái thái chăm chỉ đi giao hảo với nhà khác cả, phu quân cô suýt nữa bị Ngự sử vạch tội, bây giờ lại hoạn nạn chồng chất, cô ta có từng hỏi thăm câu nào không? Nếu là người lương thiện thật sự, không chỉ qua lời nói ngoài miệng mà qua cử chỉ hành động ngày thường đã có thể bộc lộ, Nhị thái thái tâm cơ như thế, cô còn thân cận với cô ta làm gì?

Mặt Tiêu thị thoát đỏ thoát trắng.
Cho nên lão thái thái nhánh cả mới sốt ruột tìm cách giúp cha ở lại trong Kinh như vậy.

Đây không phải là do may mắn mà có, phía Nhị lão thái thái Đổng thị đoạt được tước vị sẽ không buồn cố kỵ nữa, chắc chắn liền bắt tay tranh giành vị trí con vợ cả, danh phận trưởng tử của cha cháu sẽ bị sửa đổi.

Lão thái thái nhánh cả như đang thuật lại toàn bộ diễn biến của kiếp trước.
Tiêu thị đỏ mặt đi qua chỗ cha con Lâm Di, bấy giờ Trần Doãn Viễn mới đặt chén trà trong tay xuống bàn.
Lão thái thái nhánh cả để Bạch ma ma cầm đơn thuốc lại cho Tiêu thị, lại nhắn nhủ Miêu ma ma mỗi ngày tới phủ chăm nom. Tiêu thị chưa từng nghe tới chuyện này, cho nên ngơ ngác hồi lâu.
Đàm ma ma ôn hòa cười nói:
Thái thái yên tâm… cứ giao hết cho nô tỳ…

Lâm Di nâng bình trà lên rót cho Tiêu thị một chén. Nhị thái thái Điền thị vốn có khuôn mặt hiền từ như Quan Âm, bây giờ lại mang thai cho nên liền được nâng thành Quan Âm Tống Tử, thảo nào Đàm ma ma lại vội vã hối Tiêu thị đi bái Quan Âm.
Lão thái thái nhánh cả không lộ biểu cảm buồn vui gì,
Nếu đã chắc chắn là đang mang thai, sao còn đi giảng kinh khắp nơi như vậy? Hương nhang trong chùa miếu cũng không tốt cho đứa trẻ trong bụng.

Nghe vậy Tiêu thị liền cười bảo:
Lần trước đến chùa Thanh Hoa giảng kinh, Nhị tẩu cố ý dặn tăng nhân trong chùa đừng đốt nhang trong phòng, các vị phu nhân cảm thấy lạ liền hỏi, vì vậy con mới biết chuyện Nhị tẩu có tin vui. Nhị tẩu nói nhờ làm việc thiện mới có hài nhi, cho nên muốn vì đứa bé chăm chỉ giảng kinh hơn, không thể lười biếng.

Đúng là dáng vẻ của một nữ Bồ Tát từ bi, Lâm Di nhìn Tiêu thị phấn khởi nói cười, cũng hiểu bà đã bị Nhị thái thái Điền thị đả động rồi. Điền thị xưa nay luôn lấy cớ hành thiện, ngay cả Lâm Phương cũng luôn miệng Phật pháp này nọ, trước mặt chúng nữ quyến hai mẹ con này chăm chỉ khuyên nhủ họ hướng Phật, song thật ra chỉ muốn họ tin tưởng Điền thị mà thôi. Chuyện có mang chẳng những không khiến Điền thị hành động bất tiện mà trái lại, càng giúp thị thuận tiện vào các phủ trạch giảng kinh hơn.
Nữ quyến nhà ai mà không cầu con, dẫu trong bụng không tin Điền thị thì cũng chẳng dám đắc tội Quan Âm Tống Tử.
Tiêu thị nói đến đây, lão thái thái nhánh cả nhìn sang Lâm Di ngồi bên cạnh,
Lục nha đầu lui xuống đi, ta có lời muốn nói với cha mẹ cháu.

Lâm Di cụp mắt, khẽ
vâng
rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Lâm Di lập tức nép vào sau tấm bình phong chạm trổ hoa. Tiêu thị tin tưởng Nhị thái thái Điền thị như vậy, nàng lại không thể ở trước mặt Tiêu thị nói xấu Điền thị, nghĩ đi nghĩ lại đành phải nhờ lão thái thái nhánh cả chuyển lời. Trước tiên mời lão thái thái nhánh cả tìm lang trung xem mạch cho Tiêu thị, sau đó lại như vô tình nhắc tới chuyện Tiêu thị bái Phật ở trước mặt bà.
Dẫu vì đề phòng Nhị thái thái Điền thị, nhưng nàng cũng không muốn bị Tiêu thị mắng.

Triều chúng ta theo Phật pháp Đại thừa, xem trọng tấm lòng quảng đại bác ái, tất nhiên sẽ không nề hà chuyện giúp đỡ huynh đệ chị em dâu, nếu được vậy chúng ta đã chẳng cần phải đi cầu cạnh đại quan. Cô vốn mềm lòng, dễ tin người…
Nói tới đây, lão thái thái nhánh cả mở to mắt nhìn Đàm ma ma,
Vậy càng cần có người ở bên cạnh thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận.


Đàm ma ma nghe vậy, chân cẳng liền nhũn ra, lập tức quỳ xuống, không dám nói chen thêm tiếng nào nữa.

Trần Doãn Viễn nhíu mày, cũng răn dạy Tiêu thị:
Bà hãy nghe lời lão thái thái, sau này còn phải học hỏi chuyện quản gia nhiều hơn.


Trần Doãn Viễn vừa dứt lời, lão thái thái nhánh cả liền nhìn sang,
Cậu cũng thế, làm chồng làm cha không thể chỉ động mồm động mép là đủ, phải thật lòng quan tâm chú ý đến vợ con. Nếu cậu đã biết mấu chốt nằm ở đâu, tại sao không sớm tìm nữ lang trung tới khám cho vợ mình?


Trần Doãn Viễn hổ thẹn gục đầu xuống,
Lão thái thái dạy phải.


Lão thái thái nhánh cả am hiểu phương pháp giáo dục, răn dạy xong sắc mặt liền trở lại bình thường, không quá nghiêm nghị nữa, bảo Trần Doãn Viễn và Tiêu thị ở lại dùng bữa xong hãy trở về nhánh thứ hai. Nhớ đến dáng vẻ ủ rũ của Tiêu thị, bà thở dài, đúng là không khiến người ta bớt lo. Về sau bà chết rồi, cái nhà này chỉ còn một mình Lục nha đầu cáng đáng thì làm sao. Nếu thật sự để lão Tam nhận tước, tiểu Tiêu thị trở thành phu nhân cáo mệnh, đúng là khiến người ta phải lo thay cho nhà này.

Lâm Di rút trâm xuống khảy bấc đèn, Niệm Từ đường liền sáng hơn được một chút. Lão thái thái nhánh cả nhìn khuôn mặt xinh xắn của Lâm Di, đưa tay sờ tóc nàng. Bây giờ bà cũng chỉ có thể tận lực dạy bảo Lục nha đầu thôi, mong sao con bé có thể cả đời suôn sẻ…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.