Chương 63: Mưu đồ


Có tin tức, trái tim đang lơ lửng giữa không trung của Lâm Di lập tức rơi xuống, nàng buông quả cầu hương bằng bạc trong tay, ngước lên hỏi8 Linh Lung:
Chuyện gì vậy?


Do chạy một mạch từ Niệm Từ đường đến, Linh Lung hơi thở dốc,
Thái thái cho người tới báo, hình như 3lão gia ở chỗ của Khang Quận vương cầm về một vật không nên cầm. Thái thái muốn hỏi lão gia rốt cuộc là sao, nhưng lão gia đang say bí tỉ,9 nói chuyện không rõ ràng.

Lão thái thái nhánh cả nhìn đồng hồ cát, đã sắp đến giờ đóng cổng, bây giờ một tiểu thư chưa xuất giá như Lâm Di ra ngoài không tiện. Bà suy nghĩ thật nhanh rồi bảo:
Chuyện vẫn chưa đến mức to tát lắm, chờ mai ta sẽ cho người đưa cháu về.

Lão thái thái nhánh cả đã nói vậy, Lâm Di đành ở lại.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Mau trở về đi.

Đới bà tử vừa chuẩn bị đi, Lâm Di đã bước vào phòng,
Bá tổ mẫu.
Nàng ngồi xuống bên cạnh lão thái thái nhánh cả,
Hay để cháu cùng Đới bà tử trở về, ngộ nhỡ có chuyện gì cũng có thể tiếp ứng lẫn nhau.
Bên kia chỉ có mình Tiêu thị lo liệu, nàng luôn không yên lòng.
Tiêu thị mặc áo vàng phối với váy màu tím, trên mặt đã dặm phấn mà vẫn không che được vẻ tiều tụy. Nhìn thấy lão thái thái nhánh cả, mắt Tiêu thị liền đỏ lên,
Lão thái thái, người nói xem sao lại khéo như vậy, lão gia thức dậy liền quên hết chuyện ngày hôm qua, cũng không nhớ làm sao lại cầm đai ngọc ở chỗ Khang Quận vương về.

Đã say khướt thì còn nhớ được gì mới lạ. Lão thái thái nhánh cả chống người dậy nhìn Tiêu thị,
Tối hôm qua lão Tam đã nói những gì?

Với Chu Thập Cửu, đó chỉ là một cái đai ngọc, còn với Trần gia lại là một cục nợ khó xử.
Chu Thập Cửu có ý gì khi muốn bắt chẹt Trần gia bọn họ đây?
Đới bà tử trở về nhánh thứ hai, mới vào tới Bích Vân cư của Tiêu thị liền nghe thấy chỗ chính viện loáng thoáng vọng ra tiếng cười. Từ khi trở về Tam lão gia cứ cười nói không ngừng, ầm ĩ như vậy, e rằng tin ông say rượu đã truyền tới chỗ Nhị lão thái thái rồi.
Đới bà tử giao bình thuốc trong tay cho Đàm ma ma. Đàm ma ma rót thuốc ra chén rồi bưng vào buồng trong.
Đới bà tử khom người đáp:
Nô tỳ nhớ kỹ rồi ạ.

Lão thái thái nhánh cả sầm mặt,
Nói với Tam thái thái, vô luận thế nào cũng phải ngăn lão gia đừng nói lung tung, không thể để kẻ khác nghe ngóng được manh mối, có chuyện gì đợi đến mai rồi nói sau.

Linh Lung khẽ lắc đầu,
Nô tỳ không nghe rõ, nhưng thái thái rất sốt ruột, hỏi lão thái thái nhánh cả có thuốc giải rượu không.

Lâm Di đứng dậy khoác áo lông cừu vào, dẫn nha hoàn bà tử trực tiếp đi tới Niệm Từ đường.
Lão thái thái nhánh cả đưa ra giả thiết:
Cái đai ngọc này có lẽ là vật người khác tặng cho Khang Quận vương, cũng không biết làm sao cha cháu lại cầm nó về. Bộ trâm chúng ta tặng cho Khang Quận vương tuy quý nhưng không thể hơn cái đai ngọc này. Khang Quận vương là tôn thất, đâu cần làm mấy chuyện như trả lễ chứ.

Lâm Di ngồi quỳ trên kháng, trầm ngâm không nói gì, không phải là cha cầm nhầm, là an bài của Chu Thập Cửu từ trước thì đúng hơn.

Cha rất ít ra ngoài xã giao, ở nhà cũng chưa từng uống rượu.
Từ đó có thể suy ra tửu lượng của cha sẽ cực kỳ kém.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Vậy mà còn chạy tới chỗ Khang Quận vương uống rượu.

() Nhĩ Nhã là bộ từ điển của Trung Quốc thời kỳ cổ đại, một trong những tác phẩm kinh điển của Nho giáo được xếp vào danh sách thập tam kinh. Nhĩ nghĩa là cận (gần), nhã nghĩa là chính (tức nhã ngôn - lời nói nhã nhặn), nên Nhĩ Nhã nghĩa là cận chính, tức là tiếp cận với quy cách ăn nói sao cho nhã nhặn, đúng mực. Nội dung chủ yếu của Nhĩ Nhã là giải thích và khảo chứng vốn từ ngữ Trung Quốc thời cổ đại.
Tiêu thị thừa dịp Trần Doãn Viễn ngã, liền cầm chén thuốc đút một muỗng vào miệng ông.
Lão thái thái nhánh cả mở mắt ra,
Có đứng ra tố cáo Thành Quốc công hay không do chúng ta quyết định, cho dù cha cháu muốn làm con tốt thí, ta cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ.


Lão thái thái nhánh cả lẳng lặng xoay phật châu trong tay, Lục nha đầu nói có lý, hơn nữa vật trong tay lão Tam cũng chính là chứng cứ Thành Quốc công thông đồng với hải tặc.
Lâm Di ngắm nhìn ngọn lửa nhảy múa trên đế đèn bằng sừng dê,
Bá tổ mẫu từng nói, hiện giờ không ai muốn xung đột chính diện với Thành Quốc công cả, có lẽ Khang Quận vương muốn cha cháu đứng ra nhận trách nhiệm này.

Tiêu thị giật nảy mình, vội vàng đặt chén thuốc xuống, dùng khăn tay lau nước trà trên quần áo Trần Doãn Viễn.
Trần Doãn Viễn nhìn Tiêu thị cuống cuồng, hồi lâu sau mới nói:
Ờ, rượu…. sao lại… đổ mất rồi. Rượu đổ rồi… nhưng nói rất đúng… tuyệt đối không đổi ý… nói rất đúng… Đã đồng ý… thì sẽ không đổi ý… Doãn Trực… Doãn Trực đâu rồi?

Lão thái thái nhánh cả nói:
Ngày mai bảo cha cháu đi trả đồ lại, nếu Khang Quận vương không nhận, vậy chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận xem ngài ấy rốt cuộc có mưu đồ gì.
Chỉ có tiểu Tiêu thị mới có thể cho rằng lão Tam lỡ tay cầm nhầm đồ thôi.
Lâm Di đưa mắt nhìn Linh Lung, Linh Lung và Quất Hồng liền khom người lui ra.
Tiêu thị khẽ thở ra, định đứng dậy song chân lại mềm nhũn suýt té ngã. Đàm ma ma vội bước tới đỡ bà,
Thái thái không sao chứ?

Tiêu thị quay đầu nhìn gian phòng bừa bộn, lấy khăn lau mồ hôi trên trán, cười khổ nói:
Ta không sao, cuối cũng cũng chịu yên tĩnh rồi. Mau gọi vài người lại đây khiêng lão gia vào buồng trong nghỉ đi.

Chu Thập Cửu nhận lễ vật của Trần gia rồi lại đáp lễ bằng vật quý như thế, cha chưa từng nhận đồ tặng quý giá nhường này, tất nhiên sẽ cảm thấy áy náy. Về sau Chu Thập Cửu có bảo cha làm vài chuyện, cha cũng sẽ vui vẻ cam tâm để bị sai khiến.
Lòng Lâm Di lập tức chùng xuống.
Trần Doãn Viễn như không nghe thấy, vẫn lèm bèm liên tục:
Hôm nay ta… rất vui… ai cũng… không được… ngăn ta… uống rượu… nghe chưa… các ngươi…

Đàm ma ma ở một bên vuốt đuôi,
Nghe rõ ạ, nghe rất rõ ạ.

Hoàng ngọc…là loại ngọc tôn thất thường đeo, tuy triều đình không đưa ra văn bản rõ ràng, nhưng triều Đại Chu lấy hoàng ngọc biểu trưng cho thân phận cao quý, người bình thường có một hai viên hoàng ngọc đều cẩn thận cất trong nhà thưởng thức, không ai trắng trợn lấy nó làm đai lưng buộc bên ngoài cả.
Thảo nào Tiêu thị cho rằng là cha cầm nhầm, đai đính hoàng ngọc quả thật không giống quà đáp lễ của Khang Quận vương.
Bạch ma ma cũng đi theo lấy trà mới, trong phòng chỉ còn mỗi lão thái thái nhánh cả và Lâm Di ngồi trước ngọn đèn mỡ dê.

Bá tổ mẫu.
Lâm Di nhỏ giọng nói:
Có khi nào là vì Thành Quốc công không? Muốn lật đổ Thành Quốc công đương nhiên phải có người đứng ra làm, Khang Quận vương từng đến Phúc Ninh, nhất định cũng biết chuyện cha cháu không chịu về dưới trướng Thành Quốc công. Chưa kể, không ai rõ chuyện ở Phúc Ninh hơn cha cháu, là cha ra mặt tố cáo những hành vi xấu của Thành Quốc công ở Phúc Ninh mới hợp lẽ.


Sáng hôm sau Lâm Di dậy từ rất sớm, cùng lão thái thái nhánh cả dùng bữa sáng. Lão thái thái nhánh cả vừa bảo người chuẩn bị xe ngựa thì Tiêu thị sang tới.
Tiêu thị cẩn thận nhớ lại,
Hình như lão gia đã đồng ý với người ta cái gì đó… nhưng sáng sớm con hỏi thì ông ấy lại chẳng nhớ được…

Mặc dù đã lường trước, lão thái thái nhánh cả vẫn không nhịn được nhíu mày,
Lão Tam đâu rồi?

Cha nàng ra ngoài xã giao chưa bao giờ có chuyện uống say, ông từng nói, hễ uống say thì sẽ khó tránh 6khỏi chuyện nói ra mấy lời không nên nói, Phúc Ninh có biết bao nhiêu người muốn thăm dò tin tức từ miệng cha đều chẳng thành.
Lâm5 Di nhíu mày,
Có nói là vật gì không?

Công khai ra mặt chính là làm con tốt thí, tôn thất tiếc mạng, ngôn quan tiếc danh, người thật sự chịu vào sinh ra tử cũng chỉ có mấy quan viên chính trực như cha thôi, từ xưa đến nay đều thế cả.

Trước đó đã có Ngô đại nhân, chẳng lẽ cha cũng phải…

Nàng đã nghĩ tới mấy khả năng, chỉ mỗi kết quả này là không lường tới được. Bình thường cha luôn thận trọng lắm mà, làm sao có thể trở về với dáng vẻ say khướt như thế? Lâm Di thử hỏi:
Rốt cuộc cha cháu đã cầm vật gì về vậy ạ?

Nhắc tới chuyện này, lão thái thái nhánh cả đang tựa trên gối dựa lại mở mắt ra,
Là đai lưng đính hoàng ngọc chất vàng óng trong như mật.

Bạch ma ma tiễn Đới bà tử trở về rồi quay lại,
Lão thái thái, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Lâm Di cũng ngẩng đầu nhìn lão thái thái nhánh cả, chuyện đã đến nước này, đã rơi vào bẫy của kẻ khác rồi, càng giãy giụa thì càng lún vào sâu hơn, giờ chỉ có thể bình tĩnh chờ xem động tĩnh của đối phương thôi.
Trần Doãn Viễn vừa uống vừa lèm bèm:
… Cứ quyết định vậy đi…

Mọi người bận bịu hết cả buổi Trần Doãn Viễn mới gục xuống giường la hán thiếp đi.
Bất kể nàng có cẩn thận tính toán thế nào, cha vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Mang đai ngọc trả lại thì đừng mơ Chu Thập Cửu ra mặt giúp đỡ, không trả lại chẳng khác nào thiếu nợ anh ta.

Doãn Trực nào cơ?
Tiêu thị giật mình, huynh đệ của lão gia?

Doãn Trực hay… trong Nhĩ Nhã có ghi mà, doãn, thành dã, tín dã. Trực, chính kiến dã…

Bằng không sao cái đai ngọc kia lại trùng hợp được đặt ở đó?
Tôn thất thích dùng hoàng ngọc để biểu hiện thân phận, song chỉ vào dịp quan trọng như triều bái đại hôn này nọ mới dùng đai ngọc. Nói cách khác, vật như vậy nhất định sẽ được cất giữ thỏa đáng, không phải ai cũng có thể tùy tiện lấy đi.
Trần Doãn Viễn ngồi trên giường la hán, lờ đờ ôm chén trà trong tay, cười đến tít mắt.
Tiêu thị bưng chén thuốc tới chỗ ông,
Lão gia, uống thuốc rồi đi nghỉ sớm ạ.

Lão thái thái nhánh cả ở Niệm Từ đường vừa cho người mang hộp thuốc đến cho Đới bà tử.
Bạch ma ma dặn dò Đới bà tử:
Sớt ba muỗng cho vào chén, uống một hơi mới có tác dụng.

Bạch ma ma cũng nói:
Tam thái thái chưa từng gặp cảnh này nên mới hoảng hốt thôi, uống thuốc xong ngủ một giấc liền ổn ngay.

Đới bà tử gật đầu vâng dạ luôn miệng.

Lão gia uống cái này trước rồi ta lại đi rót rượu cho.
Tiêu thị thử lừa Trần Doãn Viễn, vừa nói vừa đưa chén thuốc tới gần ông hơn.
Trần Doãn Viễn giương mắt nhìn thoáng qua Tiêu thị, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì bỗng nghiêng người ngã sang một bên, chén trà trong tay đổ ra ướt giường.
Đới bà tử khổ sở nói:
Bọn nô tỳ chưa từng thấy lão gia thế này bao giờ cả, đừng nói là thái thái, bọn nô tỳ cũng sợ…

Lão thái thái nhánh cả nạt ngay:
Cái này có gì mà sợ? Nam tử nào uống say không về nhà quậy lung tung chứ.

Tiêu thị đáp:
Lão gia nôn ói đến nửa đêm, tận sáng hôm nay mới tỉnh rượu, không dám trễ nải chuyện công vụ liền đến nha môn rồi ạ. Lão gia cũng nói không dám nhận cái đai ngọc kia, phải tìm cơ hội trả lại cho Khang Quận vương.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.