Chương 64: Quỷ kế
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2370 chữ
- 2022-02-04 04:42:26
Trời tháng Sáu, mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, không khí oi bức đến không thở nổi, hiếm hoi có cơn gió thổi đến cũng toàn hơi nóng. Trầ8n Doãn Viễn ngồi bên cửa sổ viết bản thống kê thành tích, mới viết được một trang trán đã ướt đẫm mồ hôi, khó khăn lắm mới ổn định tinh thần vi3ết xong bản tường trình, vừa hay cũng đến giờ ra về.
Trần Doãn Viễn mơ màng ra khỏi nha môn, lúc bước qua ngưỡng cửa thì bỗng hụt chân 9suýt ngã, may nhờ có gã sai vặt bên người nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp. Không kịp nghỉ ngơi nhiều, Trần Doãn Viễn cho người đi tìm gã sai vặt Đồng N6inh luôn ở cạnh Khang Quận vương hỏi thăm tin tức.
Nhị lão thái thái nhướng mày,
Khang Quận vương? Sao lão Tam lại quen với Khang Quận vương?
Đổng ma ma tự lý giải:
Có lẽ là lão thái thái nhánh cả nhờ vả Trịnh gia…
Lâm Uyển tỏ ra sợ hãi,
Cháu chưa từng ra ngoài một mình bao giờ cả.
Nhị lão thái thái gạt đi,
Mang nhiều thêm vài nha hoàn bà tử là được, có thể qua lại với tiểu thư Trịnh gia như thế là phúc khí của cháu đấy.
Sập tối Đồng Ninh vừa hay đang rảnh, Trần Doãn Viễn mừng rỡ như điên, chọn một chỗ y5ên tĩnh cầm lễ vật đến,
Biết nói sao đây, hôm qua ta say quá nên bất cẩn cầm nhầm nó về. Nhờ tiểu ca giúp ta chuyển lời đến Khang Quận vương, ta không hề đụng đến đồ trong hộp.
Đồng Ninh khó xử hỏi lại:
Ngài muốn nói tới vật nào cơ?
Trịnh Nhị thái thái cũng nhoẻn miệng cười.
Chu phu nhân uống vài hớp trà rồi bâng quơ hỏi:
Sao không thấy Huệ Hòa Quận chúa vậy?
Không được nói lung tung.
Lâm Uyên liếc nhìn Đông Hòa,
Lục muội muội đối với ta rất tốt.
Đông Hòa cười khẩy,
Tiểu thư ơi là tiểu thư, người tỉnh lại đi, Lục tiểu thư tốt với tiểu thư thì sao lại không chịu nói thật với tiểu thư? Tiểu thư hết lần này tới lần khác nói tốt cho Lục tiểu thư, Lục tiểu thư có từng giúp đỡ tiểu thư cái gì không? Tương lai Lục tiểu thư có phất lên cũng sẽ không đoái hoài tới tiểu thư đâu. Lão thái thái nhánh cả cho Lục tiểu thư nhiều đồ tốt như vậy, Lục tiểu thư có bao giờ chia sẻ với tiểu thư đâu, có mỗi tiểu thư mới thời thời khắc khắc cho rằng Lục tiểu thư tốt. Lục tiểu thư chỉ khác ở chỗ không chế nhạo tiểu thư ở trước mặt người khác thôi.
Đưa tiễn Đại thái thái đi, Lâm Uyển lại ngồi xuống giường tiếp tục thêu thùa, Đông Hòa xua những hạ nhân khác lui ra rồi đi tới cạnh Lâm Uyển, nhỏ giọng báo:
Khang Quận vương tặng cho Tam lão gia một cái đai đính hoàng ngọc ạ.
Đông Hòa bĩu môi nói tiếp:
Nhất định là lão thái thái nhánh cả muốn giúp đỡ nhà Tam lão gia với lên Khang Quận vương. Lão thái thái nhánh cả thương Lục tiểu thư, Nhị lão thái thái thương Tứ tiểu thư, chỉ có tiểu thư là tội nghiệp nhất thôi.
…
Nhị lão thái thái Đổng thị cho người thêm hương liệu vào lò hương ba chân bằng đồng tráng men trong góc, không bao lâu sau thì bị hắt xì, liền phất phất tay bảo người tắt lò hương đi.
Vẻ mặt Trịnh Nhị thái thái bỗng trở nên kỳ dị,
Đi theo lão phu nhân nhà tôi đến chỗ quốc cữu gia rồi.
Quốc cữu gia? Nhà mẹ của Châu Thái hậu?
Trần Doãn Viễn không biết nên nói gì cho phải, trả quà lại chính là không biết tốt xấu, sẽ đắc tội với Khang Quận vương. Nhưng không trả về thì vật này… hệt như củ khoai nóng bỏng tay…
Tiểu ca.
Trần Doãn Viễn uống một hớp trà, chuyển sang hỏi thăm chuyện tối qua,
Chẳng hay hôm qua ở trước mặt Quận vương ta có làm gì thất lễ không?
Thoáng cái khuê phòng của Lâm Uyển bỗng có thêm rất nhiều thứ, ánh mắt Trần Đại thái thái cũng nhìn thẳng hơn, lão thái thái chưa bao giờ đối đãi với mẹ con bọn họ như vậy cả. Đại thái thái cầm một tấm vải gấm Tứ Xuyên ướm lên người Lâm Uyển, tuy tướng mạo Lâm Uyển bình thường, nhưng có câu người đẹp vì lụa, mặc chất liệu tốt liền trông được hơn hẳn.
Đại thái thái cười tít mắt lôi kéo Lâm Uyển ngồi xuống bên giường,
Nhớ nói chuyện với Trịnh Nhị thái thái nhiều vào, con cũng phải học hỏi bản lĩnh kể chuyện khôi hài của Lâm Phương, đừng chỉ tập trung dạy Trịnh Tam tiểu thư thêu thùa.
Thế nào?
Nhị lão thái thái nhỏ giọng hỏi.
Đổng ma ma bước lên thưa:
Nghe nói Tam lão gia uống rượu với Khang Quận vương đến say mèm.
Nhị lão thái thái Đổng thị trầm ngâm một thoáng rồi bảo Đổng ma ma gọi Lâm Uyển ở phòng trong ra đây.
Sau đó bà ta nhỏ giọng dặn dò Lâm Uyển:
Chẳng phải Trịnh Nhị thái thái nhờ vả cháu dạy Trịnh Tam tiểu thư thêu thùa sao? Bây giờ cháu hãy qua đó, Trịnh gia có tin tức gì phải cẩn thận nghe ngóng cho được, biết chưa?
Được rồi.
Lâm Uyển ngắt lời Đông Hòa,
Ngươi ra ngoài đi, ta tự có lý do của mình.
Dứt lời nàng ta lấy kim chỉ trong khay ra tiếp tục thêu nốt hoa văn trên vải.
…
Nếu không vì nghĩ tới chỗ lợi này, Chử thị cần gì tốn công tốn sức cho đôi cô nhi quả mẫu kia.
Ai ngờ Trịnh gia lại dễ dàng thu nhận Trinh Nương, mặc cho hai mẹ con dương oai trong nhà.
Nghĩ tới đây, Chu phu nhân cười nói:
Mời các vị tiểu thư ra đây đi, lâu lắm rồi ta không nói chuyện với bọn chúng. Đặc biệt là Tam tiểu thư… tuy con bé sắp xuất giá, nhưng đều là người trong nhà cả, không việc gì phải câu nệ đâu.
Trịnh Nhị thái thái vui vẻ đáp:
Cũng được, để tôi gọi bọn chúng ra.
Trần Doãn Viễn gật đầu,
Chính nó.
Đồng Ninh nói ngay:
Tiểu nhân cũng không biết trong cái hộp kia chứa gì, nhưng Quận vương đã đưa cho lão gia thì nó hẳn là quà đáp lễ của Quận vương. Nếu lão gia trả nó lại, Quận vương chắc chắn cũng sẽ trả lễ vật lão gia tặng.
Lâm Uyển ngoan ngoãn gật đầu
vâng
một tiếng.
Nếu có thể trèo lên được Trịnh gia, lão gia còn phải lo không được bổ nhiệm vị trí tốt sao? Đến Lâm Kiều cũng chỉ gả cho Viên gia thôi đấy.
Con bé Trần Lục tiểu thư kia hành sự luôn có chủ kiến, kiểu người đó không dễ nắm trong tay. Mới vào Kinh có mấy ngày mà đã xây dựng được quan hệ tốt như vậy với Trịnh Thất tiểu thư, làm Trịnh lão phu nhân khen ngợi không dứt miệng, cũng được Trần lão thái thái yêu thương hết mực… Càng nghe càng khiến bà ta kinh ngạc.
Như vậy cũng không phải là chuyện gì tốt.
…
Lần đầu tiên đến Trịnh gia, Lâm Di chỉ thấy chỗ nào của Trịnh gia cũng tinh tế vô cùng, từng góc sân núi giả được sắp đặt cẩn thận, thảo nào người ta đều khen phủ nhà họ Trịnh đẹp. Nhưng đến phủ của quốc cữu gia với tước vị cha truyền con nối là Châu gia, nàng mới thấy nơi này còn uy nghiêm, đẹp đẽ hơn Trịnh gia gấp mấy lần.
Trịnh lão phu nhân dẫn Trần lão thái thái đến Châu gia, trong mắt Chu phu nhân xẹt qua một tia sáng, gần đây bà ta liên tiếp nghe thấy tin liên quan tới Trần gia…
Trịnh Nhị thái thái lại nói:
Thất tiểu thư nhà tôi bình thường không thích ra ngoài tham gia náo nhiệt, nhưng nghe thấy có mặt Trần Lục tiểu thư thì cũng đòi theo.
Cái đó thì không có.
Đồng Ninh cười nói:
Lão gia cùng Quận vương uống rượu đối thơ, không ngờ uống được nửa bầu rượu lão gia bỗng nhận thua xin tự phạt múa kiếm, về sau chúng ta mới hiểu là lão gia say. Quận vương gia tới đỡ lão gia, lão gia thấy khó chịu rồi nôn lên người Quận vương gia…
Trần Doãn Viễn kinh ngạc mở to hai mắt,
Ta nôn lên người Quận vương gia? Sao… sao có thể thế được…
Còn ai nữa.
Trịnh Nhị thái thái cười nói:
Là Tam tiểu thư của Trần gia mà tôi từng nói với người đấy.
Trần Tam tiểu thư? Là vị tiểu thư vừa hành lễ với bà ta khi nãy? Tướng mạo bình thường, thua xa hai muội muội. Chu phu nhân cười nói:
Thảo nào, nhìn qua đúng là một đứa bé tâm tư tỉ mỉ.
Lâm Uyển ở phòng trong dừng kim khâu trong tay, chăm chú lắng nghe bên ngoài nói chuyện. Nàng ta đã sớm phái Đông Hòa ra ngoài hỏi thăm về mẹ con Trinh Nương, thì ra tổ phụ của Trinh Nương từng là Thượng thư Hộ bộ , Chử gia cũng là gia tộc lớn, mẹ con Trinh Nương có thể vào Kinh đều nhờ người trong gia tộc giúp đỡ. Chử gia hộ tống người thân đến Kinh xong, định bụng Trịnh gia mà tùy tiện đuổi người đi, Chử gia sẽ không để yên, trừ phi Trịnh Các lão ra mặt giúp đỡ hậu nhân Chử gia có được một vị trí tốt.
() Hộ bộ là một trong các cơ quan hành chính thời phong kiến, tương đương với bộ tài chính hiện nay. Vị quan đứng đầu Hộ bộ là thượng thư Hộ bộ, tương đương với bộ trưởng ngày nay.
Trịnh gia bây giờ ốc không mang nổi mình ốc mà còn có tinh thần quản người khác.
Nhị lão thái thái nghiêng người nằm xuống trên giường la hán,
Không chừng là thế, Trịnh gia cũng nên tìm đường ra cho mình rồi. Trịnh Các lão đã lớn tuổi, con cháu Trịnh thị lại không có nhân tài, mười năm qua cả gia tộc chẳng xuất ra được vị tiến sĩ nào. Hàn Lâm viện không có người kế tục, chỉ dựa vào Huệ Hòa Quận chúa thì đủ sao? Phải biết rằng đám các lão trí sĩ đều là kẻ có trước mới có sau, người đi thì trà lạnh, cho dù ở nhà dưỡng lão cũng không tránh khỏi nguy cơ bị người ta dâng tấu tố cáo.
Trịnh Các lão tại vị vài chục năm, đắc tội với không ít người,
Bằng không Trịnh gia đã chẳng cần cẩn thận đi nhẹ nói khẽ, không dám công khai đắc tội với mẹ con Chử thị nương nhờ nhà mình.
Chu phu nhân cười nói:
Ta tới thật không đúng dịp.
Trịnh Nhị thái thái sai người đi lấy bài lá đến,
Chúng tôi cũng không biết trước, tận khi lão phu nhân ra tới cửa mới hay, bà đi cùng lão thái thái Trần gia, nói là lâu rồi không đi gặp bạn bè cũ.
Nghĩa là sao? Trần Doãn Viễn lập tức sững người, đai ngọc kia thật sự là quà đáp lễ Khang Quận vương đưa cho ông?
Đồng Ninh gật đầu bổ sung thêm:
Quận vương xưa nay không tùy tiện nhận lễ vật của người khác, hễ đã nhận thì nhất định phải đáp lễ, đây là quy tắc của Quận vương, tiểu nhân thật sự không dám tự chủ trương chuyển lời giúp Trần lão gia.
Nghe vậy Lâm Uyển đành miễn cưỡng đáp ứng.
Nhị lão thái thái nở nụ cười hài lòng, bảo Đổng ma ma chọn vài nha hoàn bà tử đắc lực cho Lâm Uyển dùng, sau lại dặn Đổng ma ma gọi thợ may tới, may thêm cho Lâm Uyển mấy bộ váy áo.
Họng Trần Doãn Viễn thít chặt, khó khăn lắm mới nói ra được:
Là cái đai ngọc.
Đồng Ninh tỏ vẻ kinh ngạc,
Trần lão gia muốn nói đến vật trong cái hộp gỗ đen khắc hoa mẫu đơn ư?
Nghe được chuyện này, Trần Doãn Viễn không còn dám treo chuyện hoàn trả lễ vật bên miệng nữa, Đồng Ninh cũng sợ vắng mặt lâu, đứng dậy xin cáo từ. Trần Doãn Viễn ôm nỗi bất an trở về nhà, Tiêu thị nhanh nhảu tiến lên hỏi thăm kết quả. Ông chỉ thấy khát nước, uống liền hai chén trà mới đờ đẫn nói:
Cất kỹ món đồ kia đi, về sau không được nhắc tới hai chữ trả lại nữa.
Tiêu thị
ơ
một tiếng rồi đứng ngây ra đó, hồi lâu sau mới như hoàn hồn, xoay người nhấc nắp lò hương hoa lê, nắp lò vừa hé, khói hương lập tức bốc cao, khiến bà bị sặc, ho khan một trận.
Trịnh Nhị thái thái lấy ra chiếc khăn thêu hoa cải trắng bằng chỉ kim tuyến ở giữa, bốn góc được thêu hình chú dơi nhỏ, mở miệng khen:
Đúng là tâm tư tinh tế thì tay cũng khéo mà.
Thẩm nương của Khang Quận vương là Chu phu nhân đang làm khách ở Trịnh gia, nhìn thấy món đồ thêu đặc biệt như vậy thì cũng đặt chén trà trong tay xuống bàn, đi sang xem,
Đây là do ai thêu thế?
Đình đài lầu các ẩn trong các khóm cây xanh tươi, cùng với bích hồ và cầu vòm bằng ngọc thạch tạo thành quang cảnh tao nhã không thể tả.
Các nữ quyến xuống kiệu, vừa ngắm cảnh xung quanh vừa đi đến sảnh tiếp khách. Châu Đại thái thái chịu trách nhiệm tiếp đón cười nói:
Chúng ta phải ngồi thuyền đến thủy đình, lão phu nhân chúng tôi nghe nói mấy vị lão tổ tông ghé thăm liền tới thủy đình chờ sẵn rồi ạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.