Chương 65: Giúp đỡ


Châu Nhị tiểu thư liếc nhìn Lâm Di bên cạnh Trần lão thái thái. Đây chính là vị Trần Lục tiểu thư dám xông vào căn phòng bị cháy cứu người. Tr8ong lòng nàng, chỉ có kiểu người tướng mạo cục mịch với tính tình thô lỗ mới có thể làm mấy chuyện như vậy, không ngờ lại là một vị tiểu thư 3duyên dáng lịch sự.

Châu Nhị tiểu thư vừa định tới nói chuyện với Trịnh Thất tiểu thư và Trần Lục tiểu thư, Huệ Hòa Quận chúa đã nhìn9 về phía nàng cười khen:
Mới đó mà đã trổ mã xinh đẹp như vậy rồi.


Châu Nhị tiểu thư lập tức đỏ mặt, hơi cúi người chào Huệ Hòa Quậ6n chúa.
Trịnh lão phu nhân và Trần lão thái thái hành lễ với Châu lão phu nhân.
Châu lão phu nhân cố ý nghiêm mặt,
Chúng ta đều đã lớn tuổi, còn hành lễ cái gì, đừng để bọn tiểu bối nhìn rồi cười.

Ba vị lão tổ tông nhìn nhau cười, chúng nữ quyến theo thứ tự tiến lên hành lễ.
Lâm Di cười gật đầu,
Ngày mai ta làm xong sẽ cho người đưa tới.

Châu Nhị tiểu thư cười nói:
Đây chính là trăn trở mấy ngày qua của ta đấy, ta vốn không thạo làm mấy món đồ này, vắt óc suy nghĩ mấy đêm cũng không dám mặt dày đi nhờ Trần Lục tiểu thư.

Lâm Di nhìn Châu Nhị tiểu thư, khẽ cười,
Ta cũng là lúc ngồi xe vào Kinh, buồn chán quá nên mới nghĩ tới làm thứ này.

Nói chuyện không kiêu ngạo cũng không tự ti, Châu Nhị tiểu thư đúng là rất hiền lành dễ gần.
Các vị tiểu thư đều hùa nhau cười đùa với Châu Nhị tiểu thư.
Lâm Di định sang đó thì bị Trịnh Thất tiểu thư kéo qua một bên,
Chúng ta cứ làm chuyện của chúng ta đi, đừng hùa với bọn họ.

Nói đúng lắm, không thể phí công nhọc sức.
Châu lão phu nhân nhìn Châu đại thía thái,
Lục tiểu thư Trần gia có đi theo mà đúng không? Con đi dò xét con bé một chút xem sao.

Trần Lục tiểu thư… là tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi kia…
Đã dẫn tới chủ đề này rồi, Trần lão thái thái liền như bâng quơ nói thêm vào:
Cô gia bị triều đình dẫn đi, con bé lớn nhà ta liền quỳ gối trước tượng Phật suốt ba ngày ba đêm.
Những năm qua triều cục liên tục rung chuyển, biết bao thế gia trong Kinh bị quan binh ra ra vào vào, tất cả mọi người đều như chim sợ cành cong, ngay cả ngoại thích như Châu gia nhìn mà cũng e ngại.
Lúc hạ nhân mang trái cây vào, Trần lão thái vừa vặn nói đến Ngô gia,
Thằng bé nhà họ Ngô kia ta từng gặp qua, tuấn tú lịch sự, thật sự đáng tiếc.

Vụ án Ngô gia xử quá nhanh, chưa chờ đầy đủ chứng cứ đã xử trảm, rất lâu rồi trong Kinh chưa có vụ nào lớn như vậy.
Trịnh Thất tiểu thư hờn dỗi lắc đầu,
Không thấy được chỗ nào tốt cả.

Lâm Di tự tay châm thêm trà cho Trịnh Thất tiểu thư, xem ra Châu Đại thái thái rất hài lòng với mối này, bằng không sẽ không ăn rơ với Huệ Hòa Quận chúa như vậy.
Châu Nhị tiểu thư gả cho Khang Quận vương làm phi, Trịnh Thất tiểu thư còn nhiều dịp ở chung với Châu Nhị tiểu thư lắm.
Huệ Hòa Quận chúa nhìn Châu Đại thái thái cười nói:
Vẫn là cô tốt số, không như ta phải nuôi một con khỉ con ở bên người, ng5ày nào cũng bị nó loi nhoi đau cả đầu.

Trịnh Thất tiểu thư nghe vậy liền hừ mũi,
Không có con ồn ào, mẹ sẽ buồn đấy.

Huệ Hòa Quận chúa che miệng cười,
Mọi người nhìn đi, ta nói đâu có sai.


Các tỷ muội muốn chơi gì nào?
Châu Nhị tiểu thư nhoẻn môi cười,
Ngâm thơ, đấu cờ hay đấu trà, ta đều cho người chuẩn bị sẵn cả.

Tiểu thư nhà Thái An hầu nói:
Tỷ tỷ, hay là chúng ta cùng làm thơ đi.

Châu Nhị tiểu thư cười khoát tay,
Ta chỉ học qua ít nữ thư, nào biết làm thơ, các tỷ muội thích thì cứ chơi đi, ta ở một bên hầu trà bánh là được.

Hai người vừa vào tiểu viện bên ngoài, Châu Đại thái thái liền nhịn không được hỏi:
Trần lão thái thái có chuyện nhờ vả mẫu thân đúng không ạ?

Châu lão phu nhân gật đầu,
Chuyện liên quan đến Phúc Kiến.

Sắc mặt của Châu Đại thái thái lập tức trở nên nghiêm trọng,
Có phải muốn lợi dụng chúng ta…
Thân là ngoại thích, bọn họ làm gì cũng phải cẩn thận. Cả Trịnh lão phu nhân cũng theo tới đây, chứng tỏ chuyện này không đơn giản, nhưng trước mắt bọn họ không thể tin tưởng ai. Phải biết rằng những năm qua có biết bao nhiêu người đã đào xong hố, chỉ chờ họ nhảy vào thôi, mắt của Ngự sử vẫn nhìn chằm chằm nhà họ đấy.
Nàng vừa nói xong thì nghe thấy Châu Đại thái thái bên kia gọi Châu Nhị tiểu thư, Huệ Hòa Quận chúa cũng đang chăm chú nhìn Châu Nhị tiểu thư.
Ý muốn rõ ràng như vậy khiến Châu Nhị tiểu thư không khỏi đỏ mặt, đứng lên nói với Trịnh Thất tiểu thư và Lâm Di:
Hai vị muội muội ngồi tạm, ta đi một lát sẽ trở lại.

Châu Nhị tiểu thư vừa đi, Lâm Di liền nhìn sang Trịnh Thất tiểu thư, cười hỏi:
Thế nào?

Châu lão phu nhân trở lại nhà chính tiếp chuyện với Trịnh lão phu nhân và Trần lão thái thái. Châu Đại thái thái dẫn vài nha hoàn cầm theo ít cánh hoa phơi khô nhét hầu bao tặng cho các vị tiểu thư.
Châu Đại thái thái cười nói:
Đều là đồ trong vườn, hái lúc vừa nở, ướp qua phấn hoa mới đem phơi, mùi thơm không tệ.

Các hầu bao đều có mùi giống nhau, các vị tiểu thư đều tươi cười cầm lấy một cái.
Uống xong một chén trà, Châu Nhị tiểu thư mới cười hỏi Lâm Di:
Nghe nói Trần Lục tiểu thư có một cái túi thơm mô phỏng khóa Lỗ Ban, có thể cho ta nhìn một cái không?

Lâm Di không mang theo túi thơm, nhưng Trịnh Thất tiểu thư luôn giắt nó bên người.
Châu Nhị tiểu thư xem xong, từ tốn nói:
Chẳng hay có thể nhờ Trần Lục tiểu thư làm giúp một cái không, trước đó ta đã làm thử mấy lần đều không được.

Châu lão phu nhân hỏi thăm sức khỏe của Trần lão thái thái, Trần lão thái thái thuận đường nhắc đến Viên gia,
Vẫn không bớt lo, may mà vượt qua ải rồi, chờ bên thông gia trở về Kinh thì cả nhà mới được đoàn viên.

Châu lão phu nhân chống mình dậy hỏi:
Nghe nói Viên Học sĩ ở Thượng Dương mở trường viết sách?

Trần lão thái thái đáp:
Tôi cũng chỉ nghe cô gia nói lại rằng Viên Học sĩ chịu giám hình xong liền ra mở trường.


Trần lão thái thái nổi tiếng tinh tường, luôn uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.
Châu Đại thái thái nói:
Trần gia chưa hẳn đã nói chuyện này với Lục tiểu thư.

Châu lão phu nhân nhướng mắt nhìn con dâu, nở nụ cười sâu xa,
Chưa chắc, bên ngoài đều nói Trần lão thái thái thương Trần Lục tiểu thư như bảo vật trong lòng bàn tay, lần này bà ấy cũng vì Trần Tam lão gia mới ra mặt, làm sao Trần Lục tiểu thư lại không biết gì cơ chứ.

Châu Đại thái thái gật đầu,
Vậy để con dâu đi dò hỏi thử.

Nói đến triều cục, không khí trong phòng trở nên hơi nặng nề.
Tiểu nha hoàn nâng bình trà đi vào, tạm thời làm gián đoạn đề tài này. Một chốc sau, Châu Đại thái thái dẫn vãn bối Châu gia đến dập đầu chào Trịnh lão phu nhân và Trần lão phu nhân.
Mấy vị lão tổ tông đáp lời từng người một, sau đó Châu lão phu nhân bảo Châu Đại thái thái đỡ mình đi thay quần áo.
Cách thủy đình không xa là sân khấu kịch bằng trúc.
Nữ quyến ăn tiệc xong liền trở lại thủy đình xem kịch. Châu lão phu nhân cùng Trịnh lão phu nhân, Trần lão thái thái sợ mệt nên trở về nhà chính nói chuyện.
Trong đại sảnh rộng rãi, mấy vị lão thái thái ngồi trên đệm gấm trò chuyện với nhau.
Khuôn mặt xinh xắn như hoa sen trắng của Châu Nhị tiểu thư lộ ra một nụ cười.
Lâm Di cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần, như Châu Nhị tiểu thư mới thật sự là tiểu thư khuê các, khí chất tao nhã, diện mạo tú lệ, cử chỉ thanh thoát, Ngũ tiểu thư Ninh Binh hầu không thể so được. Thảo nào Chu Thập Cửu lại ném Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu sang một bên mà cầu hôn Châu Nhị tiểu thư.
Đoàn người đi tới bên hồ, đã sớm có người chuẩn bị một con thuyền nhỏ treo đèn cung đình chờ sẵn, chỉ cần theo hai bậc thang bằng ngọc thạch là có thể lên thuyền, mấy vị tiểu thư tới làm khách đều cảm thấy vô cùng thú vị.
Lần đầu tiên gặp Lâm Di, Châu lão phu nhân nhìn lâu hơn một chút, nói mấy lời khách sáo rồi cho người cầm một cây quạt cung đình có chuôi bằng ngọc bích chạm trổ hình hoa mẫu đơn đưa cho Lâm Di,
Con gái yếu ớt, tuyệt đối đừng để bị bỏng nắng.

Châu gia đãi khách chu đáo, rất nhanh trong tay các tiểu thư ở đây đều có một cây quạt cung đình.
Thủy đình dùng đá trắng làm bệ đỡ, chia thành hai gian một lớn một nhỏ, bốn góc có đặt lư hương hình hoa sen đốt hương thảo để xua muỗi. Chư vị tiểu thư hành lễ xong thì sang gian nhỏ hơn trò chuyện, Châu Nhị tiểu thư bày trà đãi khách, tất cả mọi người đều kinh ngạc trước tay nghề pha trà của Châu Nhị tiểu thư.
Châu lão phu nhân dường như vô cùng kính phục hành động của Viên Học sĩ,
Thật sự là khó có được.

Là một mở đầu tốt, chí ít có thể chủ động hỏi tới Viên gia có quan hệ thông gia với Trần gia. Phải biết chuyện Viên Học sĩ bị lưu vong không thoát khỏi liên quan tới tranh đấu trên triều. Châu gia với thân phận ngoại thích bị Tiên hoàng áp chế, trong đó cũng có công lao của Thành Quốc công.
Trịnh lão phu nhân nâng chén trà lên uống một hớp rồi thở dài,
May mà sức khỏe của phu thê Viên Học sĩ cũng coi như tốt.

Nhìn vẻ xa cách của Trịnh Thất tiểu thư, Lâm Di hơi kinh ngạc,
Sao vậy?

Trịnh Thất tiểu thư mím môi.
Thấy cô nhóc lại giở tính trẻ con, Lâm Di cười nói:
Đừng nói là vì Quận chúa thổi phồng Châu Nhị tiểu thư lên nên muội giận đấy nhé.

Trịnh Thất tiểu thư kinh ngạc nhìn Lâm Di,
Tỷ cũng thấy cô ta tốt sao?

Chí ít Châu Nhị tiểu thư là thành tâm đối xử với người khác, không phải là kẻ tính toán từng hành động từng câu chữ, tính tình lại ôn hòa lịch thiệp. Bây giờ nàng còn chưa nhìn ra nàng ấy có gì không ổn, nhưng muốn kết luận về một người không thể chỉ nhìn một lần là đủ.
Hai người đang nói chuyện thì Châu Nhị tiểu thư tới gọi bọn họ sang cùng uống trà.

Chuyện dễ làm Trịnh gia đã ra mặt rồi, không đến cầu nhà chúng ta đâu.
Châu lão phu nhân nói:
Chuyện tiền triều sao có thể giấu giếm được tai mắt của Thành Quốc công, Trần gia muốn qua chúng ta cầu đến Thái hậu nương nương.

Hậu cung không được tham chính, chuyện vỡ lở ngay cả Thái hậu nương nương cũng sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó, chưa biết ai được lợi nhưng chịu thiệt chắc chắn chính là nhà bọn họ.
Châu Đại thái thái nói ngay:
Không thể đồng ý đâu ạ, nhà chúng ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không nên phí công nhọc sức vì chuyện này.

Thuyền bơi đến giữa hồ, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy thủy đình được bao quanh bởi nước hồ trong xanh, thỉnh thoảng lại có hơi nước theo gió bay lãng đãng nom như tiên cảnh. Lúc Tiên đế còn tại vị, Châu Thái hậu được yêu chiều vô cùng, thêm nhà ngoại đạt được nhiều công danh hiển hách, phủ quốc cữu khi ấy gần như đứng đầu thế gia trong Kinh. Nhưng trước khi Tân hoàng đăng cơ, Tiên đế lại bắt đầu xử lý bớt vây cánh của ngoại thích, nhà mẹ của Châu Thái hậu liền đứng mũi chịu sào. Vốn tưởng sau khi lên ngôi Tân hoàng sẽ lại trọng dụng nhà ngoại, ai ngờ lòng kiêng kỵ ngoại thích của Tân hoàng quá lớn, lại thêm sức ép liên tục từ các đại thần phụ chính, Châu gia dần trở nên không khác gì các gia tộc huân quý tôn thất còn lại.
Chẳng qua, tuy vị thế không bằng lúc trước, cảnh trí trong phủ nhà họ Châu vẫn lộng lẫy, cầu kỳ như thời đỉnh cao.
Châu lão phu nhân mặc y phục màu vàng nghệ thêu chữ thọ, chống quải trượng khắc hình tường vân ở phần đầu, được hạ nhân đỡ đứng dậy đón Trịnh lão phu nhân và Trần lão thái thái.
Châu Đại thái thái nói xong liền nhìn về phía Trịnh Thất tiểu thư,
Trịnh Thất tiểu thư có muốn chơi con quay không?


Trịnh Thất tiểu thư đang buồn chán, nghe thế liền sáng mắt lên,
Có ạ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.